Phác Xán Liệt bị bệnh (H+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt muốn đưa Biện Bạch Hiền đi dạo đây đó trên quê hương mình, nhưng hắn hiện tại lại phát bệnh mất rồi.

Cũng chẳng phải bạo bệnh gì lớn lao, sau khi bác sĩ đến khám cả gia đình hắn mới yên tâm, nhất là bà ngoại, bà ấy còn cuống quýt hơn cả cha mẹ hắn, mà tính ra cha mẹ hắn cũng không mấy lo lắng, Phác Xán Liệt từ nhỏ thể chất đã rất tốt, một chút bệnh vặt này chẳng gây khó dễ gì đến hắn. Biện Bạch Hiền là phần tử duy nhất ngoài cha mẹ hắn cũng chẳng mấy lo ngại bệnh tình của Phác Xán Liệt. Ngồi bên cạnh giường bệnh hắn tấm tắc khen hắn có phúc, khi bị bệnh nghiêm trọng đến mức cả dòng họ nháo nhào cả lên.

Bao nhiêu cô dì chú bác tất tần tật đến tận giường bệnh hỏi thăm, vẻ mặt nghiêm trọng. Ngô Thế Huân cũng bận rộn hẳn, chạy đông ngó tây mang bao thuốc bổ về cho hắn.

Phác Xán Liệt ban đầu còn lịch sự đáp lễ, nhưng cứ từng tốp thay nhau kéo đến hỏi thăm khiến hắn cuối cùng cũng không chịu nổi mà xa xầm nét mặt. Bấy giờ hắn sắp có triệu chứng của bệnh thật!

Biện Bạch Hiền sau khi lùa được Ngô Thế Huân ra ngoài lập tức đóng cửa phòng, nhảy vọt lên giường Phác Xán Liệt.

"Không sao không sao, bọn họ đi cả rồi, nghỉ ngơi cho khoẻ, tôi đã khoá cửa rồi, từ bây giờ có ai gọi cũng quyết không mở cửa." Biện Bạch Hiền nằm vắt ngang lên người hắn, ôm ngang lấy Phác Xán Liệt. Anh chẳng buồn nói thêm về việc viết một trang giấy rõ lớn đề mấy chữ "Người bệnh cấm làm phiền!!!" bên ngoài cánh cửa.

"Ừ, cùng nhau nghỉ ngơi." Phác Xán Liệt ôm Biện Bạch Hiền vào lòng, hôn lên tóc anh.

Biện Bạch Hiền nằm được một lát rồi lại không yên mà bắt đầu nháo. Ngồi xoa bóp cơ bắp săn chắc người ta cho bõ chán, nghĩ nghĩ rồi lại nói.

"Bác sĩ bảo cậu bị suy nhược, cần phải tĩnh dưỡng." Anh biết những tháng vừa qua Phác Xán Liệt lao mình vào công việc như một cỗ máy, chính áp lực cùng gánh nặng đừ ép hắn đến phát bệnh.

"Sao cứ phải vì tôi mà lao tâm như thế! Có biết tên ngốc cậu làm tôi đau lòng không hả!?" Biện Bạch Hiền căm hận nhéo hắn, không kiềm được lại há miệng gặm một phát lên bên má Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt mặc anh nháo, vui vẻ đáp trả lại bằng cái hôn nồng nhiệt. "Tôi không mệt, đừng lo lắng."

"Còn bảo không mệt. Hay cậu là kiệt sức trên giường tôi!?" Biện Bạch Hiền hồ nghi lắm nha, khi hai người trên giường quả thật rất kịch liệt. Có khi Phác Xán Liệt phát bệnh cũng vì ngày đêm lao lực quá độ.

Nghĩ đến thế thôi Biện Bạch Hiền liền bật cười sảng khoái, nghĩ tới một nam nhân to khoẻ như Phác Xán Liệt lại bị hạ gục trên giường chính mình, còn gì ngạc nhiên bằng.

Nhìn Phác Xán Liệt mày ngài cáu chặt, Biện Bạch Hiền cười càng thêm tươi, hai mắt híp chặt, môi hồng mở lớn để lộ hàm răng trắng sứ đều đều. Phác Xán Liệt nhìn đến ngây người, lại càng vì câu trêu chọc của Biện Bạch Hiền mà máu nóng sôi sục, cuối cùng bị Biện Bạch Hiền lần nữa khơi gợi mà trào dâng.

Nghiêm chỉnh áp Biện Bạch Hiền xuống giường, phủ mình lên cơ thể anh. Trên mặt xuất hiện ráng đỏ, rồi từng lúc một lan rộng, đến tai cũng đỏ hồng. Hắn muốn mở miệng nói, nhưng ngôn từ không biết sắp xếp thế nào.

"Nha, cậu là tiểu hài tử à? Xem cậu xấu hổ kia!" Biện Bạch Hiền nổi máu trêu chọc.

"Không có." Phác Xán Liệt đáp, tư thế không thay đổi, chân quỳ giữa hai chân Biện Bạch Hiền, đem chân anh gác bên hông chính mình.

"Cậu là đang kiệt sức, chẳng lẽ muốn lao lực thêm hay sao? Hay thật sự cam tâm tình nguyện chết trên giường tôi thế!" Biện Bạch Hiền ôm cổ hắn, cố ý đưa miệng kề bên tai, từng câu như mang theo mật ngọt phả vào vành tai, thanh âm nhẹ nhàng, dìu dịu như đưa người ta tiến vào cõi dục.

Biện Bạch Hiền với tay cầm lấy quyển sách đầu giường, đây là quý vật Ngô Thế Huân cống nộp cho Biện Bạch Hiền khi bị anh phát hiện.

Lén lút ngồi ngoài gốc mận xem trộm Xuân Cung Đồ.

Biện Bạch Hiền vòi lấy cho bằng được, khiến Ngô Thế Huân ai oán, tiếc nuối mãi không thôi. Nhưng lại chẳng dám nói nói với ai, nói ra lại tổ thêm xấu mặt!

Tuỳ tiện lật vài ba tranh sách đưa đến trước mặt Phác Xán Liệt: "Đem tôi tạo thành thế này được tôi liền cho cậu."

Ánh mắt Phác Xán Liệt rơi trên trang giấy đã ngả vàng, trong tranh là cảnh hai người đàn ông loã thể đang giao phối, hạ thể người này chôn chặt trong người kia, giữa thanh thiên bạch nhật không chút che đậy, tư thế đủ kiểu khiến con người dục tiên dục tử.

Nhìn Biện Bạch Hiền mê man dưới thân, Phác Xán Liệt gầm nhẹ một câu "Không biết tiết tháo."

"Cậu không cần gắt gỏng như thế, đều là nam nhân cả mà, chúng ta là người yêu, xem như cũng là tình nhân, chuyện nhu cầu sinh lý với nhau là rất đỗi bình thường mà." Biện Bạch Hiền vừa nói tay vừa lẻn vào xoa bóp vòm ngực hắn, cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực đối phương.

"Xấu hổ cái gì? Chẳng phải loại chuyện này cũng chưa từng xem qua." Biện Bạch Hiền lật thêm một trang tiếp, bao nhiêu tư thế loã lồ trùng điệp không che đậy phô bày trước mắt Phác Xán Liệt.

Quả thật hắn chưa bao giờ xem loại sách này, duy chỉ có một lần vô tình nhìn thấy động vật giao phối trong một quyển sách nghiên cứu cũng khiến Phác Xán Liệt đỏ mặt tía tai. Quyển sách kia hiển nhiên cũng bị hắn nghiêm chỉnh cất vào đáy tủ, bây giờ có lẽ đã bám một lớp bụi dày. Loại sự tình này duy nhất hắn xem thấy cũng như cảm nhận chính là trên người Biện Bạch Hiền. Kẻ khiến hắn điên cuồng cả tinh thần lẫn thể xác.

"Cậu thích tư thế nào? Tôi thấy thế này rất thuận tiện, lại không mất sức." Biện Bạch Hiền nghiêm túc nghiền ngẫm.

Nghiễm nhiên là tư thế một người bò trên mặt đất, người kia từ phía sau ra sức tiến vào. Chính là cảnh tượng đã từ rất lâu hắn thấy động vật giao phối.

Phác Xán Liệt vẫn là thích Biện Bạch Hiền chân chính đối diện với hắn hơn, khi ấy mặt đối mặt có thể cảm thụ được anh rõ hơn, khi chỉ nhìn thấy bóng lưng Biện Bạch Hiền hắn sẽ rất hoang mang.

Đến khi Biện Bạch Hiền tuột xong cả quần dài lẫn quần lót, Phác Xán Liệt mới hoàn hồn, chợt nhận thấy cơ thể đã mất dần kiểm soát rồi. Áo hắn bị Biện Bạch Hiền xé bỏ, nhưng quần thì vẫn chưa, thân dưới đang rục rịch khó đến bức bối vô cùng.

"Còn là chính nhân quân tử sao? Xán Liệt cậu nhẫn giỏi thật a."

Hễ mở miệng là trêu chọc.

"Nói hưu nói vượn." Phác Xán Liệt gắt gao khoá môi Biện Bạch Hiền, đem người dưới thân ngấu nghiến hôn một trận, thoả mãn nhìn dấu hôn đỏ hồng gieo rắc phủ đầy da thịt trắng trẻo mới thôi.

"Nếu cứ tiếp tục như thế này, lao lực đến độ không nhúc nhích được đó nha tiểu Liệt ca." Biện Bạch Hiền khe khẽ vuốt ve hạ thân Phác Xán Liệt.

"Sẽ không." Phác Xán Liệt khàn giọng nói sau một trận đánh dấu chủ quyền trên phần bụng trắng mềm mại.

Trời bên ngoài tí tách mưa, chẳng mấy chốc đã ào ào va chạm lên mái nhà.

"Mưa sao lại nóng vội như thế, chúng ta còn chưa xong một hiệp đã nặng hạt rồi. Quả nhiên thật nôn nóng mà." Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt dần bị dục vọng nhận chìm, chính anh cũng thoải mái mà thả lỏng.

Phác Xán Liệt phát hiện một điều, nếu không mạnh mẽ bức Biện Bạch Hiền rên rỉ, miệng mồm thừa thãi anh sẽ nói hưu nói vượn.

Vậy nên...

"A a... ưm... rư rư..."

"Ưm... cậu... a... ư..."

Đột nhiên không phòng bị liền bị Phác Xán Liệt cư nhiên xâm phạm, hai ngón tay chai sần khô ráp ma sát trong hậu huyệt non mềm co rút liên tục.

Biện Bạch Hiền bị kích động không thèm vỗ về tiểu Xán Xán của hắn nữa, mặc nó đâm chọc trên bụng chính mình.

Địa phương truyền đến ngứa ngáy khó chịu, Biện Bạch Hiền cong mông nảy mình một cái, hít vào một ngụm khí lớn, khó chịu níu cổ hắn xuống hôn lấy hôn để.

"Cậu cái tên hỗn đản, sao không báo trước cho tôi... ưm..." Biện Bạch Hiền tách chân dang rộng, phần bắp đùi trong trắng trẻo phơi bày hạ thể yêu kiều ngẩng cao đầu đang bất bình gào thét.

Xấu hổ mà đong đưa trong không gian, cọ lấy phần tay Phác Xán Liệt đặt bên đó.

Mạch máu căng đến muốn phát nổ, Biện Bạch Hiền rướn người đặt mông lên một chiếc gối mềm: "Ưm... cậu mau tiến đến đi a..."

Phác Xán Liệt không nhân nhượng không nấn ná, một cư tân công thần tốc liền nghiêm chỉnh vùi vào trong Biện Bạch Hiền. Thao mạnh một cái để đỉnh đến tận điểm, dương vật nóng bức như được tắm trong nước mát, Phác Xán Liệt thoả mãn với khoái cảm truyền từ thân dưới mình.

Một tay xoa nắn hạ thân Biện Bạch Hiền, một tay chế trụ sau gáy anh, tiếp tục công đoạn hôn môi.

Hơi thở cả hai nóng rực quyện vào nhau, đầu lưỡi mềm mại giảo hoạt quấn lấy nhau như mang theo lửa điện. Nóng thiêu đốt dục vọng toàn thân.

Phác Xán Liệt tăng luật động, Biện Bạch Hiền đẩy mông eo phối hợp cùng, da thịt mướt một tầng mồ hôi mỏng càng thêm gắn bó, cơ thể Biện Bạch Hiền ngoài vết hôn đỏ đậm cũng toát lên áng đỏ nhàn nhạt.

"Ư ư... Mưa lớn thế này dù có la lớn thế nào cũng chẳng ai nghe thấy nhỉ!" Biện Bạch Hiền giọng đứt quãng cùng tiếng rên rỉ cố lắp ghép thành câu hoàn chỉnh.

Tiếng thở dốc hoà trong tiếng mưa tạo thành loại giai điệu nửa hư nửa thực. Biện Bạch Hiền ngay khi cảm nhận dương vật trong tiểu huyệt liên tục va chạm, vừa to lớn vừa thô cong làm căng dãn tràng thịt, không kiềm được mà rên lớn, lồng ngực thở phập phồng. Phác Xán Liệt chưa hề hấn gì mà cơ thể anh đã rơi vào trạng thái lao lực. Không rõ kẻ nào mạnh mồm đã bảo hắn vì lao lực nên suy nhược trên giường mình.

Phác Xán Liệt lần này ngựa quen đường cũ, bản thân sớm đã quen với quen với cơ thể Biện Bạch Hiền.

"Bạch Hiền...." Giọng khàn khàn gọi tên anh.

"Ưm, cậu đúng là ngựa giống, còn chưa chịu bắn đi, tính ở trong đó đến bao lâu... a a...ư...hức..."

"Yêu anh nhất...." Phác Xán Liệt từ bao giờ đã nói lời sến sẩm, nhưng trong lòng hắn cứ bồn chồn mãi, đành thốt ra hi vọng vơi đi những bồn chồn.

"Tôi biết cậu thích tôi, tôi cũng thích cậu a... Không làm chết tôi vậy thật có lỗi với liệt tổ liệt tông nha." Cười lớn nhéo lên ngực hắn, Biện Bạch Hiền còn ung dung cắn tai hắn.

Phác Xán Liệt cả người đều mẫn cảm, câu nói của anh càng làm mẫn cảm hơn.

"Làm chết tôi!!!"

"Aaa... hưm..."

Hệt như quái thú điên cuồng phun nhả trong cơ thể Biện Bạch Hiền, mãn nhãn nhìn dịch trắng trơn nhầy ấm áp tuôn trào trong khe nhỏ rỉ ra miệng tiểu huyệt, thấm đẫm nửa vùng thân dưới.

.
.
.

"Đúng là mạnh mẽ nha, đừng trách tôi quyến rũ cậu a... là cậu tự tìm đường chết... hưm..."

Dục vọng vừa tắt liền bị Biện Bạch Hiền thổi bùng lên. Phác Xán Liệt tiếp tục gắt gao kết hợp với người kia, đang Biện Bạch Hiền nói hưu nói vượn đè xuống lần hai.

Lần này mạnh mẽ đến độ Biện Bạch Hiền ngoài rên rỉ ra chẳng còn thao thao bất tuyệt những lời ngả ngớn.

"Tiểu Liệt ca, chậm một chút, đừng gấp gáp như vậy chứ... ưm... hức..."

"Chậm lại a... đau muốn chết tôi rồi."

"Đồ ngựa giống, lần sau không chơi với cậu nữa..."

"Ư ư... hức... ưm ưm..."

Cuối cùng chỉ còn lại hơi thở quen thuộc bên tai, Biện Bạch Hiền mệt đến ngất đi dưới thân hắn. Nhưng Phác Xán Liệt khó chịu không muốn cho anh ngủ, bắt bằng được Biện Bạch Hiền phải tỉnh táo tiếp tục "làm" với mình.

Biện Bạch Hiền thiếu điều ước nguyện ai đó có thể phá cửa xông vào đây giải phá cho anh. Nhưng cách cửa nghiễm nhiên không một chút rung động bởi tờ giấy chiễm chệ dán trên cửa.

Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền vân vũ kịch liệt trên giường thiếu mất phòng bị, ở lỗ thông gió đang có một kẻ mãi rình trộm quay lại toàn bộ phong tình bên trong.

Ngô Thế Huân đội một chiếc áo mưa màu xanh nõn chuối lia máy liên tục, tay lạnh đến phát run vì cơn mưa.

"Biện Bạch Hiền anh chết chắc rồi! Dám ngang nhiên cướp sách quý của ông đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net