Thích Cậu Quá Thì Phải Làm Thế Nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoắt cái tháng mười đã gần kề, công việc ở công ty ngày càng bộn bề hơn. Mặc dù muốn dành thời gian bên cạnh Biện Bạch Hiền nhưng số tài liệu cần phải xử lý không cho phép Phác Xán Liệt nghỉ ngơi.

Thậm chí khi về nhà cũng không còn thời gian để ý đến Biện Bạch Hiền, ăn cơm tiệm, quần áo Biện Bạch Hiền tự mình giặt lấy, và nhất là Biện Bạch Hiền luôn luôn đi ngủ trước hắn. Không phải vì Biện Bạch Hiền đi ngủ quá sớm, nguyên do chính vì Phác Xán Liệt thức thâu đêm không ngủ.

Biện Bạch Hiền cảm thấy mình như một lão bản vô lại chuyên bóc lột nhân viên yếu thế, mà tên nhân viên yếu thế này cực kì không biết nghe lời, mặc cho anh ra lệnh không cho hắn tiếp tục công việc nhưng đều bị ngó lơ. Biện Bạch Hiền như quý phi bị thất sủng, đến cơm nuốt cũng chẳng trôi, thành ra thần thái tiều tuỵ hơn cả Phác Xán Liệt. Người ngoài nhìn thấy tưởng anh lao lực lắm đây!

"Khi nào cậu mới làm xong?" Biện Bạch Hiền tỉu nghiu ôm chăn gối ra sofa ngồi bên cạnh hắn.

"Còn lâu lắm, anh ngủ trước đi, đừng đợi tôi." Phác Xán Liệt hai mắt dán chặt vào màn hình.

Biện Bạch Hiền đẩy hắn qua một bên rồi nằm xuống, kê đầu tựa vào chân hắn. "Nhiệm vụ của cậu bảo vệ tôi 24/7, tôi phải nằm bên cậu thế này mới đúng với điều khoản."

Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền mình ngã cả lên người hắn, hai mắt đã lim dim nhưng miệng cứ mãi lảm nhảm kia.

Phác Xán Liệt cảm giác một cỗ mệt mỏi trong lòng đã vơi hẳn, cảm giác bình yên đong đầy.

Nằm thế này không khó chịu sao? Hay là vào giường ngủ đi!"

Biện Bạch Hiền như đã tìm được tư thế thoải mái, vui vẻ lắc đầu, "Êm." Nói xong còn tủm tỉm cười.

Phác Xán Liệt cũng cười bất lực, vuốt lại nếp tóc Biện Bạch Hiền, "Cố gắng một thời gian ngắn, mọi chuyện sẽ nhanh ổn thôi."

"Ưm, đừng vất vả như thế nữa, công ty là của ông già kia, cậu lao lực thế làm gì?" Biện Bạch Hiền cụp mắt, vùi đầu vào bụng hắn, êm đềm để vị sữa tắm cùng mùi hương cơ thể quen thuộc ru ngủ.

Phác Xán Liệt không trả lời, một tay nắm lấy tay Biện Bạch Hiền, một tay lật tài liệu, trong lòng hắn đã tự liệu cả rồi. Ngoài năng lực bản thân ra hắn không có gì để cho anh cả, hắn có tiền, cũng có nhà, có xe, nhưng những thứ đó Biện Bạch Hiền đều không thiếu. Vậy thứ duy nhất hiện tại hắn có thể cho anh là năng lực của bản thân.

Phác Xán Liệt từ lâu đã nhận ra Biện Bạch Hiền không có năng lực kinh doanh, ngay từ ban đầu thả anh vào môi trường cạnh tranh khốc liệt này đã là sai rồi, vả lại hắn biết Biện Bạch Hiền chưa bao giờ mong muốn cuộc sống bon chen như thực tại, anh vẫn là thích hợp để an nhàn hơn.

Vì thế...

Biện Bạch Hiền anh không hoàn hảo cũng không sao, Phác Xán Liệt hắn sẽ vẹn toàn.

Biện Bạch Hiền trước kia không hạnh phúc cũng không sao, bởi vì bây giờ hắn đã ở bên anh rồi.

Mọi thứ Biện Bạch Hiền không tốt hắn sẽ giúp anh hoàn thiện, chỉ cần Biện Bạch Hiền tin tưởng, hắn nhất định sẽ làm tốt.

Chỉ cần...

Biện Bạch Hiền đừng rời đi vô tình như nhiều năm trước.

Không chỉ riêng gì Phác Xán Liệt cố gắng, nhân viên toàn công ty ai nấy đều tận tâm trong công việc, thời gian tăng ca ngày càng nhiều, Phác Xán Liệt đành bỏ qua mối bận tâm nhỏ để chu toàn mối bận tâm lớn.

Ấy thế mà mối bận tâm nhỏ liền bất mãn dựng vảy ngược: "Không được, tôi không cho phép! Cậu mà cứ như vậy ai sẽ chăm sóc tôi!?" Thật ra trong lòng đang lo lắng hắn ngày đêm không ngủ, nếu cứ tiếp tục vùi đầu vào công việc có khi kiệt sức vì lao lực, Biện Bạch Hiền không thể không ngăn cản, quan tâm thì có đó nhưng lời nói ra cửa miệng lại khô khan chẳng có tí chân thật chút nào.

Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền đang xù lông nhím ôm chặt lấy mình kia, mặt băng khẽ nở một nụ cười, cũng vòng đôi tay rộng lớn của mình ôm chặt lấy anh: "Đợi một thời gian ngắn nữa thôi, khi công việc ổn định hơn, cũng không cần tăng ca nữa, khi đó chúng ta sẽ nghỉ ngơi."

Hai từ "nghỉ ngơi" của Phác Xán Liệt bao gồm nhiều hàm ý lắm, "nghỉ ngơi" tức là sẽ bên nhau mọi lúc này, bất cứ lúc nào Biện Bạch Hiền cần hắn đều có mặt. Cũng có nghĩa là khi đó ngoài Biện Bạch Hiền ra, chẳng cần phải bận tâm thêm điều gì nữa, mà quả thật Biện Bạch Hiền khá phiền phức, nhưng hắn không hề khó chịu khi phải đáp ứng anh, cảm giác bên cạnh Biện Bạch Hiền rất lạ, hắn không biết phải diễn tả bằng ngôn từ gì cho thích hợp, mà cũng không cần phải diễn tả đâu, chỉ cần cảm nhận thấy là được rồi. Cảm giác này vốn dĩ đã xuất hiện từ rất lâu, cứ nhen nhóm nơi đáy trái tim, mãi bây giờ mới có cơ hội rực cháy.

"Khi nào mới kết thúc, đừng chú ý công việc nữa, nhìn tôi đây này!" Biện Bạch Hiền rướn người hạ thấp đầu Phác Xán Liệt xuống vừa vặn để mặt đối mặt, hai mắt thiết tha mang theo bao uỷ khuất.

Phác Xán Liệt căng thẳng nhìn anh không khỏi xao động, thở dài một cái, đâu phải hắn không muốn nhìn anh thật nhiều thật lâu, một ngày hai mươi tư giờ chỉ dành cả để nhìn anh thôi đối với hắn chẳng hề dư thừa phí phạm.

"Xán Liệt." Biện Bạch Hiền da diết gọi tên hắn.

"Ừm." Phác Xán Liệt nghiêm túc nhìn.

Biện Bạch Hiền như bạch tuộc xấu xa không chỉ quấn lấy người ta, còn cọ tới cọ lui càn quấy không ngừng. Chợt như tìm được chiêu trò gì đó liền cười tủm tỉm, nói: "Hôn tôi."

Nói xong còn chủ động chun môi, mong chờ Phác Xán Liệt đáp ứng.

"Làm việc." Phác Xán Liệt đẩy Biện Bạch Hiền khoa tay múa chân phía trước ra xa mình một chút.

Tổng giám đốc gì chẳng có một chút chỉnh tề gì cả, nếu để người ngoài bắt gặp chẳng phải mất hết sĩ diện hay sao?

Phác Xán Liệt lo dư thừa quá rồi, vốn dĩ hai từ "sĩ diện" Biện Bạch Hiền không hề biết đến, nếu có mất hình tượng thì người chịu thiệt chỉ có thể là cậu vệ sĩ mặt băng mà thôi. Nhưng mà từ khi chính thức yêu đương với Biện Bạch Hiền, hình tượng băng sơn của hắn trong mắt chị em đã vụn vỡ. Thậm chí có bao người thầm rủa mắng Biện Bạch Hiền yêu nghiệt, đến vệ sĩ của mình cũng không buông tha.

"Cậu sợ?" Biện Bạch Hiền nghiêm túc nhìn hắn.

Phác Xán Liệt cố gắng giữ vững cái kẻ không đứng đắn đang quấn lấy mình cho nghiêm chỉnh, lạnh lùng buông một từ: "Không."

"Vậy theo tôi!" Biện Bạch Hiền chạy ra cửa chốt lại cho thật chặt rồi kéo tay Phác Xán Liệt đi một mạch vào nơi nghỉ ngơi phía sau phòng làm việc. Băn khoăn một lúc rồi kĩ lưỡng kéo luôn chốt phòng lại ôm Phác Xán Liệt ngã lên giường.

"Hì hì" Nằm đè lên người hắn vui vẻ cười khì.

Vận dụng công lực chống một tay lên bên giường, tay còn lại nâng cằm hắn, áp môi xuống, muốn làm một buổi mặn nồng chốn công sở. Cửa cũng đã chốt chặt rồi, còn sợ ai làm phiền cơ chứ!?

Vị ngọt mềm lan trên đầu môi, tan dần vào khoang miệng, cảm giác khoan khoái lạ kì, Phác Xán Liệt nhìn con sâu con béo mềm trước mắt đang mân mê gậm nhấm chính mình như món rau xanh, hắn im lặng lắng nghe tiếng cười nhẹ cùng thở gấp vương vấn bên tai.

Biện Bạch Hiền điên rồi!? Hay là đang muốn chọc hắn điên lên cùng anh.

Phác Xán Liệt cứ im lặng để anh càn quấy, ngang nhiên cưỡi ngựa chiếm thành. Thuần thục hôn xuống vùng cổ, day cắn đến tê rần.

"Ưm" Biện Bạch Hiền mặt đỏ tai đỏ ôm lấy mặt hắn, một tay cầm lấy tay hắn đặt lên eo mình, muốn hắn ôm anh, phối hợp với anh.

"Bạch Hiền" Phác Xán Liệt đến cùng đã chịu lên tiếng, còn tưởng hắn sẽ im lặng để anh quấn riết.

"Bạch Hiền" Thấy Biện Bạch Hiền không đáp, hắn trầm giọng lập lại lần hai.

Biện Bạch Hiền chớp chớp mắt nhìn hắn, cố tỏ ra ngây ngốc nhưng tay chân nhanh nhẹn vô cùng gỡ bỏ không sót hạt nút áo sơ mi nào của hắn, mĩ mãn đưa tay nhéo lên ngực đối phương in một dấu đỏ trên nước da màu đồng chắc khỏe.

"Hử?"

"Anh muốn gì?" Rõ là ban nãy bảo là hôn thôi mà, chèo lên giường quấn nhau làm cái gì?

"Thịt cậu." Biện Bạch Hiền bình thản nói, con người này lời lẽ thay đổi nhanh thật, thật có tố chất làm gian thương mà.

"Anh chắc chứ?" Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền lưu loát cởi đến phần đai lưng mình, bấy giờ hắn mới động thủ, nhẹ nhàng mang Biện Bạch Hiền áp đảo dưới thân mình.

"Khung cảnh này quen mắt thật!" Biện Bạch Hiền bất ngờ cảm thán. Trong đầu thầm nghĩ đến cái ngày giúp cậu người yêu khai bao.

"Không ngờ cậu của năm mười bảy tuổi cũng dữ dội quá đấy chứ?" Biện Bạch Hiền quả là chán sống, giây phút này lại dám đào lại chuyện xưa, còn chưa cảm khái xong thì Phác Xán Liệt đã hung dữ xiết chặt cổ tay, vắt cao lên tận cổ.

Mặt hắn đỏ ửng, Biện Bạch Hiền nhìn mà có chút chưa quen. Miệng vẫn cố sức trêu chọc: "Cậu năm mười bảy tuổi cũng như thế này, chạm vào cậu một chút cậu liền đỏ cả lên."

Phác Xán Liệt tự hỏi Biện Bạch Hiền đây có biết kết quả của việc chọc vào điểm thẹn của người khác không? Nếu anh không biết vậy thì hôm nay Phác Xán Liệt sẽ chỉ dạy vậy.

"Không biết xấu hổ." Phác Xán Liệt giọng trầm gầm khẽ bên tai Biện Bạch Hiền.

Không đôi co dài dòng, mặc Biện Bạch Hiền nói hưu nói vượn, Phác Xán Liệt nhanh chóng đi vào chính sự. "Xoạc" Chiếc áo sơ mi Ralph Lauren Biện Bạch Hiền mặc lần đầu tiên bị xé rách thành nhiều mảng tả tơi, ấy vậy mà vị chủ nhân của nó không hề tức giận, còn phối hợp cởi bỏ cả quần mình nữa, thật sự không có tiền đồ.

"Cậu cũng tình thú thế ư?" Rướn người áp môi vào tai Phác Xán Liệt, cả cơ thể dán chặt vào người hắn cười xấu xa. "Thế mà khi xưa tôi không biết."

Lần đó nằm mơ suýt được lên giường cùng Phác Xán Liệt, lần này là thực, Biện Bạch Hiền quyết không để chớp mất cơ hội.

Phác Xán Liệt cúi người hôn anh, bàn tay đặt ở vòng eo nhỏ nắn bóp, hết nâng lên rồi lại hạ xuống, Phác Xán Liệt ôn nhu, Phác Xán Liệt chân thật, Phác Xán Liệt yêu thương anh hết mình đang ở ngay trước mắt, nhìn cỡ nào Biện Bạch Hiền vẫn thấy không đủ.

"Thích cậu quá thì phải làm thế nào?" Biện Bạch Hiền ngẩn ngẩn ngơ ngơ sau nụ hôn dài miên man không ý thức hỏi hắn.

Cảm giác cơ thể bên trên mình cứng ngắc, Biện Bạch Hiền càng ôm hắn chặt hơn, từng thớ cơ từng bắp thịt của hắn đều cứng cáp, hắn là đang căng thẳng sao.

Phác Xán Liệt nhìn anh, im lặng nhìn thật kĩ, thật lâu đến mức Biện Bạch Hiền ngày thường không biết xấu hổ mà mặt cũng hoá đỏ.

"Nè, đây là vấn đề của tôi thôi, nếu khó quá cậu đừng trả lời."

Bàn tay ranh mãnh trượt từ cơ ngực xuống bụng dưới, kẻ có cơ bụng rờ thật đã, mà Phác Xán Liệt phần nào ra phần đấy, toàn cơ thể đều tráng kiện đẹp đẽ, Biện Bạch Hiền thầm ghen tỵ với hắn. Giá như cho anh cơ thể hoàn mĩ này kèm theo cái tính đào hoa phong nhã của chính mình không biết đã lừa tình được bao nhiêu thiếu nữ. Chỉ đáng tiếc... Biện Bạch Hiền một phần cũng không có.

Chà chà, thật tiếc!

Trong cái tiếc cũng có cái mừng, mừng vì Phác Xán Liệt không phải loại người đào hoa mà chỉ là một tên mặt lạnh, mà tên mặt lạnh này nhất định chỉ để tâm đến một mình anh thôi. May thật! Nếu hắn mà đào hoa chắc anh sẽ khổ lắm đây.

Thôi thì bản thân mình không tráng kiện cũng được, Phác Xán Liệt người yêu của anh có, như vậy cũng đủ khoe mẽ tự hào rồi.

Biện Bạch Hiền biết khi hắn động dục thật sự đáng sợ đến mức nào. Cái cảm giác đó Biện Bạch Hiền nghĩ lại còn xanh mặt, anh thích hắn, thích hắn lạnh lùng với kẻ khác ôn nhu với chính anh, còn Phác Xán Liệt trên giường hoá thú tất nhiên phải trị!

Mà hình như Biện Bạch Hiền đã quên mất nguyên nhân hoá thú của Phác Xán Liệt dạo trước là do ai gây nên, nhớ được tới đây sao không ráng nhớ thêm tình tiết đó nhỉ!?

Phác Xán Liệt thật giống hình mẫu mà hội chị em trên MXH thích. "Lên được phòng khách xuống được phòng bếp, lịch sự ngoài đường lên giường hoá thú."

"Cậu thích tôi từ khi nào thế?" Biện Bạch Hiền mượn một câu nói sến sẩm học được trên mạng đem ra thực hành cùng Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt mặt băng chuyển sang mặt than, muốn hắn trả lời cũng được thôi, nhưng mà câu trả lời có hơi mần nhục Biện Bạch Hiền đó!

Chẳng lẽ nói thật, "sau khi chúng ta lên giường."

Phác Xán Liệt nghĩ tốt hơn hết điều này vẫn cứ giữ riêng mình hắn biết thì hơn. Nhưng hắn cũng rất thắc mắc suy nghĩ của Biện Bạch Hiền về hắn.

"Còn anh vì sao lại chọn tôi."

Không như Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền thẳng tính hơn nhiều, anh đưa tay áp vào tim hắn, giọng có hơi muộn phiền: "Tôi không biết từ khi nào, nhưng hiện tại tôi đã quen có cậu bên cạnh, muốn cậu luôn tốt với tôi, dịu dàng với tôi, chu đáo với tôi, bảo vệ tôi, khi tôi khóc cậu sẽ lau nước mắt, tôi tuyệt vọng cậu âm thầm bên cạnh, khi say sẽ có cậu cõng về nhà... và nhất là từ khi có cậu, tôi không còn cảm giác tịch mịch nữa, nhà cũng ấm áp hơn."

"..."

"Nếu một ngày bản hợp đồng kia không còn hiệu lực, cậu... sẽ không rời bỏ tôi chứ?" Biện Bạch Hiền thật sự lo sợ.

Phác Xán Liệt cảm thấy lòng mình xót xa, hắn trách mình vì hắn không sinh ra sớm hơn, không ở bên Biện Bạch Hiền sớm hơn, như thế có phải anh sẽ không cô đơn.

"Ngốc!" Hắn nhắm chặt mi mắt, mỉm cười hạnh phúc.

"Thật ra... tôi đợi anh đã rất lâu."

"Thật may vì đã tìm được anh rồi!"

"Nắm tay tôi chặt! Đừng buông!"

Bốn bàn tay đan xen, hơi ấm hoà quyện cùng nhịp tim dồn dập.

Bây giờ Phác Xán Liệt có thể nhẹ lòng công việc công ty, số hồ sơ xấu của Tổng giám đốc hắn đều đã giải quyết xong, công việc cũng đâu ra đấy, phần còn lại chỉ còn do quyết định của cấp trên, những thứ cao xa Phác Xán Liệt không giải quyết được, nhưng trong khả năng của Biện Bạch Hiền hắn đều đã sắp xếp ổn thoả. Vậy từ lúc này đã có thể yên tâm để Biện Bạch Hiền quấy nhiễu rồi.

"Sắp tới ngày Quốc Khánh, tôi sẽ về nhà một chuyến."

"Tôi đi cùng được không?" Lời Phác Xán Liệt vừa dứt, Biện Bạch Hiền từ trong lồng ngực đã nhanh chóng đề nghị.

"Ừm." Phác Xán Liệt mặt băng gật đầu.

Hắn không có ý kiến, chỉ cần Biện Bạch Hiền không ngại.

Mẹ hắn muốn hắn kiếm bạn gái, lần này dẫn Biện Bạch Hiền về cùng, nếu anh đồng ý, hắn sẽ công khai với cha mẹ.

"Phác Xán Liệt, cậu từng lên giường với phụ nữ chưa?"

"Chưa". Phác Xán Liệt không hề che đậy. Câu trả lời này khiến Biện Bạch Hiền vô cùng hài lòng.

"Vậy còn đàn ông." Biện Bạch Hiền tò te hỏi tiếp, dám chắc hắn dám quan hệ với tên đàn ông nào khác anh sẽ không vui thật sự đó!

Phác Xán Liệt vẫn thành thật như câu trên, không nhanh không chậm nói: "Rồi."

Quả nhiên...
Con sâu béo trong lòng ngưng thần, mặt mũi lập tức sa sầm. "Tôi biết ngay cậu không phải lần đầu mà, kĩ thuật cậu tốt như thế."

Biện Bạch Hiền quay mặt đi không thèm nhìn hắn nữa, dù biết tình trường mỗi người khác nhau, nhưng nghĩ đến viễn cảnh Phác Xán Liệt quằn quại bên một tên đàn ông khác anh thật sự thấy khó chịu.

Nhìn Biện Bạch Hiền nằm bất động, biểu cảm đăm chiêu, mày ngài cau có Phác Xán Liệt nhìn rõ toàn bộ thay đổi trên khuôn mặt Biện Bạch Hiền: "Làm sao vậy?"

"Không thích." Biện Bạch Hiền gạt bàn tay áp trên mặt mình, giọng nặng âu lo.

Biện Bạch Hiền này là đang ganh tỵ hay là ghen đây!?

Phác Xán Liệt cũng không muốn nhìn người mình yêu cau có thế này, đưa tay nâng cằm Biện Bạch Hiền chỉnh anh hướng mắt đối diện với chính mình.

"Chẳng phải anh là đàn ông sao?"

Ừ nhỉ! Chẳng lẽ mình không phải đàn ông? Vậy Phác Xán Liệt nói vậy nghĩa là...

Biện Bạch Hiền bấy giờ mới như được khai sáng, mặt hết chuyển từ giận dữ sang hạnh phúc.

"Tôi biết cậu chỉ có mình tôi thôi mà." Nói thì cứ nói rõ ra, suýt thì khiến tôi suy nghĩ tiêu cực.

"Biện Bạch Hiền, chúng ta nói rõ ràng với nhau trước nhé!" Phác Xán Liệt muốn thẳng thắn nói rõ quan điểm của mình trong chuyện tình cảm.

"Ừm" Biện Bạch Hiền lại ôm cứng lấy hắn, nghiêm túc gật đầu.

"Trong chuyện tình cảm, tôi thật sự rất bảo thủ, tôi sẽ tuyệt đối trung thực không lừa gạt anh, vậy nên tôi hi vọng anh cũng phải thật lòng với tôi. Có chuyện gì cùng nhau giải quyết, anh phải hạn chế đến những nơi không lành mạnh, ở đó rất không tốt. Nếu như anh lừa dối tôi, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh."

Câu cuối cùng Phác Xán Liệt nói ra, giọng hắn nhỏ dần nhưng đầy cương quyết.

"Được, tôi hứa với cậu." Biện Bạch Hiền ngoắc tay hứa với hắn, "Nhưng mà tôi cũng có điều kiện của riêng mình."

"Cậu không được thay lòng đổi dạ, không được bỏ rơi tôi, khi giận nhau cũng phải ngủ chung giường, khi cãi nhau cậu không được bỏ đi." Giống như lần trước, tôi có đuổi cậu cũng không được rời đi.

Mặc cho điều kiện Biện Bạch Hiền đưa ra quá sức ngược ngạo, nhưng tuyệt đối xuất phát từ trái tim cô đơn của anh, thứ Biện Bạch Hiền sợ không phải đau khổ, anh sợ nhất là bên cạnh không có ai, những người anh yêu thương đều rời khỏi, cảm giác đó người ta gọi là cô đơn.

"Được." Phác Xán Liệt đáp lời, đầu đã gục xuống cổ Biện Bạch Hiền, hắn mệt mỏi, chỉ muốn ôm anh ngủ một giấc dài.

Biện Bạch Hiền thất vọng vì chưa kịp lưu manh gì cả, lay người hắn dậy. "Này nha, chúng ta còn chưa làm gì mà! Ai cho cậu được phép ngủ hả?"

Phác Xán Liệt vẫn im lặng, bình yên ngủ ngon lành. Biện Bạch Hiền lay thế nào cũng vô dụng, đành mặc cho hắn nằm phủ trên người mình.

"Nặng chết đi được, cậu còn không xuống, chúng ta còn chưa làm gì mà!!!"

"Chúng ta còn chưa làm gì mà..."

Biện Bạch Hiền lặp đi lặp lại câu nói đó, nuối tiếc vô cùng.

Vậy mà đến cùng Phác Xán Liệt vẫn bình yên ngủ được trong sự càn quấy củ Biện Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền hết ôm rồi hôn, lăn qua lăn lại vật lên vật xuống ngắm hôn người cho thoả mới thôi.

Biện Bạch Hiền thoả thích ngậm môi hắn, hôn lên má kêu cái "chóc", táy máy nghịch chóp mũi hắn, vuốt ve khuôn mặt ít phô ra biểu cảm khác lạ. Phác Xán Liệt ngủ, thần thái ôn nhu dịu dàng, đến cuối Biện Bạch Hiền vẫn không có cách nào giải toả được cảm xúc trong lòng, chỉ biết ôm lấy mặt hắn, áp mặt mình xuống mà thủ thỉ.

"Thích cậu quá thì phải làm thế nào?"

...

Ngay chiều hôm ấy Phác Xán Liệt đã đặt tàu về Cát Lâm. Không phải điểm đến là căn nhà gỗ nơi hai người lần đầu gặp nhau. Nhân ngày Quốc Khánh, tất cả họ hàng hắn đều tập chung về nhà tổ, vì hôm ấy là ngày dỗ của ông ngoại hắn, ông đã hi sinh vào chính ngày Quốc Khánh của đất nước.

"Đường xa như thế sao không đi ô tô." Như thế chẳng phải tiện hơn không? Đi xe công cộng ồn ào, chật chội, nhiều hơi người Biện Bạch Hiền hoàn toàn không thích.

Phác Xán Liệt nắm tay anh, dẫn đến quầy soát vé. "Thật ra đi tàu cũng rất tốt mà."

Biện Bạch Hiền đi theo hắn lên tàu, mắt hai trợn ngược, nghĩ trong lòng: Tốt cái khỉ! Cực kì khó chịu."

Nhưng mà ráng chịu đựng vậy, vì người yêu của anh chút khó chịu này có là gì!?

Khi xuống tàu phải đi thêm một đoạn dài đi bộ mới tới nhà, đường nông thôn chật hẹp, không khí ẩm ướt kèm theo hơi đất xộc thẳng vào cánh mũi, Biện Bạch Hiền khó chịu day mũi đến mức hai cánh mũi đỏ như cà chua chín.

"Chúng ta không chuẩn bị quà cáp không sao chứ? Đi tay không thật sự rất kì." Biện Bạch Hiền cả buổi háo hức muốn đi nên chẳng nhớ chút gì hết, mãi đến nơi mới sực tỉnh.

Phác Xán Liệt mặt băng cũng không tinh tế trong vấn đề này, trước đây hắn không thường xuyên về đây lắm, trạch nam chẳng bao giờ ra khỏi nhà cũng không giỏi mấy việc chuẩn bị quà cáp gì cả.

Bây giờ đã đi gần đến dù muốn chuẩn bị cũng không còn kịp.

"Không cần chắc cũng không sao đâu." Phác Xán Liệt cúi người muốn cõng anh. "Lên lưng tôi cõng, đoạn đường này đất thật bẩn, xem giày anh sẽ dính sình lầy."

"Hì, vậy tôi không khách sáo đâu nha." Biện Bạch Hiền hạnh phúc cười ngoác miệng, viễn cảnh này chẳng phải trong drama hay có chứ còn gì?

Cứ như thế, con người không hiểu nhân tình thế thái, vác con người vì háo hức quên mang quà cáp sải bước dài trên đoạn đường nông thôn sình lầy, giữa cánh đồng lúa trải dài ngút ngàn, hai bóng lưng quyện trong nhau bị nắng chiều đổ dài trên mặt đất.

"Xán Liệt, ở đây yên tĩnh thật."

"Ừ."

"Xán Liệt, ở đây ít người quá."

"Ừ."

"Xán Liệt, sau này chúng ta thường xuyên đến đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net