vác súng, chào cờ, cửa sổ và tên ăn trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại chưa kể tới Biện Bạch Hiền nợ đào hoa rải khắp hồng trần, hệt như bông hoa rực rỡ thu hút ong bướm, dù giống đực hay giống cái cũng không lọt qua.

Đến chốn chăng hoa thì quyến rũ đàn ông, đến phường tuyết nguyệt lại thu hút phụ nữ. Hôm qua khi đến thăm cha Biện, Biện Bạch Hiền vô tình gặp lại cố nhân cũng là ái nhân thời niên thiếu.

Y tên là Trương Hà, là bạn học sơ trung của Biện Bạch Hiền. Trương Hà là người đầu tiên anh mở lòng sau trận đả kích về tinh thần cũng như thể chất khi còn bé. Cả hai yêu nhau, ngày đó Biện Bạch Hiền theo trường phái nhất kiến chung tình, trong tim chỉ tâm niệm bóng hình Trương Hà. Cả hai hẹn sẽ cùng nhau tạo dựng sự nghiệp, sau đó nắm tay nhau ra mắt cha mẹ đôi bên, công khai quan hệ, muốn xây dựng một gia đình hạnh phúc.

Thế nhưng ảo mộng niên thiếu bị thế lực gia đình Trương Hà chèn ép, cha mẹ y muốn y kết thúc với Biện Bạch Hiền chuyển sang Canada định cư với anh trai.

Chỉ có Biện Bạch Hiền là khăng khăng ôm giấc mộng lứa đôi, cuối cùng bị chính sự ngọt ngào giả tạo tát cho một cái đau rát lên mặt. Kết thúc năm học cao trung, Trương Hà lẳng lặng lên máy bay rời nước, khi ấy Biện Bạch Hiền vẫn đang bình yên say giấc.

Khoảng thời gian sau đó, cơn bệnh trầm cảm lần nữa muốn tái hiện, khờ khờ khạo khạo ngồi bó gối trong căn phòng tịch mịch ôm lấy mảnh thư tàn y để lại.

Y ở Canada bắt đầu xây dựng sự nghiệp. Người ta rời xa anh bắt đầu cuộc sống mới, gia đình có tiềm lực, bản thân lại cò năng lực, Trương Hà tốt nghiệp một trường Y danh giá ở Canada, tại đó làm việc mấy năm, bây giờ được bệnh viện Trung Quốc mời về làm việc, tiền đồ xán lạn như thế cơ mà!

Biện Bạch Hiền chán chường, tự giễu bản thân quá mức tồi tệ, ngay cả kiếm một người thật lòng yêu thương mình cũng khó. Sau đó tâm hồn lạc lõng muốn tìm đến nơi đông đúc náo nhiệt, thế là anh tìm đến bar, một quán bar sa hoa bậc nhất thành phố, làm tình, chơi bời, lập hội kéo bè. Khi mà thú vui xác thịt trụy lạc có thể xâm chiếm đầu óc, không hề có đơn độc quặn hiu, chỉ có từng đợt từng đợt thăng hoa trào dâng mãnh liệt.

Khi tình yêu bị phản bội, thứ duy nhất chưa tàn phai chính là tình dục. Tình yêu không được đền đáp, nhưng tình dục nhất định phải được thỏa mãn.

Nếu ai bảo trẻ em như tờ giấy trắng, vậy thì Biện Bạch Hiền chính là tờ giấy bị lửa thiêu sắp rụi. Nếu ai nói tâm hồn thiếu niên vô tư lự như cá dưới hồ, vậy Biện Bạch Hiền chính là một con cá bệnh thoi thóp nổi lềnh bềnh trên mặt nước, chỉ chực một cơn gió tạt qua sẽ mặc sức buông thả mà trôi theo cõi tục sa hoa phù phiếm.

Buồn cười nhất là người yêu cũ bây giờ gặp lại lại là bác sĩ phụ trách của cha mình. Đời lắm thứ trêu ngươi, khi y bỏ đi để lại cho anh một nỗi đau to lớn, tựa như theo thời gian dần dần xoa dịu, bây giờ gặp lại hệt như một mồi lửa kích thích nỗi đau đã chôn vùi sâu trong trái tim anh.

Y đã đính hôn, nghe đâu nửa tháng nữa sẽ cưới, đến thiếp cưới cũng đã nhận đến tay rồi! Ấy vậy mà cái tên mặt dày trơ trẽn này còn dám níu níu kéo kéo chạy theo Biện Bạch Hiền đến tận bãi đỗ xe.

"Bạch Hiền, anh biết năm đó anh đi quá đột ngột, bây giờ anh có sự nghiệp rồi, dù cha mẹ có ngăn cản anh vẫn đủ sức vượt qua." Trương Hà hai tay xiết lấy vai Biện Bạch Hiền, trước cửa xe mà hạ giọng ân cần, nồng nàn hệt như tình nhân thuở nào.

"Thằng khốn này, anh không buông tay là tôi đấm anh đó! Sao hả, tưởng ăn cơm Tây thì ngon lắm sao? Ỷ to con hơn thích lôi lôi kéo kéo ai cũng được hả? Ông đây cũng mấy năm uống sữa bò Đức, ăn ba tê Phần Lan đấy nhé! Con bà nó có muốn ăn đấm không mà không buông tay." Biện Bạch Hiền mở miệng là khẩu nghiệp, câu nào câu nấy như dân anh chị.

Bác sĩ Trương trong áo blu trắng toát ngón tay càng xiết chặt bả vai anh: "Em hiểu anh đang nói gì mà! Anh trước kia là vạn bất đắc dĩ, em phải hiểu cho anh."

"..." Khớp ngón tay Biện Bạch Hiền bóp kêu rôm rốp.

"Em yêu anh mà phải không? Anh cũng..." Trương Hà nỉ non mồm mép chưa xong đã bị chàng vệ sĩ kiêm phục dịch tư nhân của Biện Bạch Hiền thô lỗ kéo ra, hất mạnh xuống đất.

Biện Bạch Hiền "oa" lên một tiếng. Ban nãy còn muốn đánh y một trận cho bỏ ghét, nhưng Phác Xán Liệt xuất hiện quá đúng lúc khiến anh toan tính nổi lên dã tâm, thế là cuốn luôn cả Phác Xán Liệt vào vòng xoay.

Mặc cho Trương Hà ngã dựa vào vách xe khác, Biện Bạch Hiền kha khả cười nhón chân khoác vai Phác Xán Liệt, giọng mềm mại yêu chiều: "A, cưng à! Sao giờ mới chịu đến với anh, chờ cưng cả buổi. Thằng già kia dám động tay chân với anh yêu của cưng đấy, nói xem xem anh có nên đạp y mấy cước không chứ?"

Lời nói ngả ngớn nhưng tay chân thì động thật, nhào qua muốn đạp cho y mấy cước, may mà bị Phác Xán Liệt cản lại được: "Anh đừng nháo nữa, đã không còn sớm, chúng ta về nhà."

Nói rồi quay sang cúi đầu xem như tạ lỗi với Trương Hà: "Đây là ông chủ của tôi, ban nãy là tôi thất thố, mong bác sĩ lượng thứ bỏ qua."

Trương Hà nghi hoặc nhìn chàng trai trước mặt, Biện Bạch Hiền nói đúng, so với hắn thì y đã già nua,  gần mười năm bị sự nghiệp bào mòn, thành ra trông bề ngoài vừa già lại vừa không ưa nhìn cho lắm. Trái ngược với thanh niên vạm vỡ tràn trề sức sống trước mặt, xem ra Biện Bạch Hiền tìm được tình nhân mới lâu rồi!

Chứng kiến Biện Bạch Hiền cưng nịnh hôn cái chóc lên má chàng trai trẻ, Trương Hà bẽ bàng. Đôi mắt dời xuống đậu trên nền  gạch lót đá hoa cương trơn bóng, thanh âm trong trẻo không bị vỡ giọng cũng không bị bào mòn theo thời gian của Biện Bạch Hiền ngân lên.

"Được rồi, cưng đừng nóng vội, chúng ta từ từ về nhà, sau đó dùng cơm trước, cùng nhau tắm gội một chút rồi đêm nay chúng ta từ từ hàn huyên. Đừng quan tâm thằng già này, chúng ta và y không quen nhau, đừng lôi thôi với y làm gì?"

Phác Xán Liệt đuổi theo anh từ tầng thượng xuống đây, tìm kiếm khắp mấy trăm tầng lầu khiến mồ hôi mồ kê chảy nhễ nhại, cánh môi mềm hôn lên gò má, luôn tiện thấm luôn một tầng mồ hôi mỏng.

Biện Bạch Hiền liếm mép nuốt khan, tự hỏi thằng nhóc này đắp mặt nạ muối khoáng hay sao vậy? Vốn đã đang khát, bây giờ càng khát hơn.

Mặn bỏ xừ.

Đẩy Phác Xán Liệt đi lấy xe, còn mình đắc ý bố thí cho Trương Hà một cái nhìn khinh miệt: "Anh nhầm rồi, ngoài anh ra tôi còn cả tá đàn ông. Đôi giày cũ như anh từ lâu tôi đã vứt bỏ rồi, hàng mà Biện Bạch Hiền này đã không cần nữa, dù có mặc cả kì kèo cũng vô dụng thôi." Vớ rách vĩnh viễn không biến thành vớ lành được, trừ phi người ta rứt ruột rứt gan chi tiền sắm đôi vớ mới.

Khi chiếc BMWs đen bóng thế hệ bảy phóng ngang trước mặt rồi dừng lại, Biện Bạch Hiền cảm thấy chưa hả dạ liền bồi thêm mấy câu châm biếm mới chịu lên xe, mặc cho bác sĩ Trương ngơ ngác BMW đã lướt như bay phóng ra khỏi hầm xe.

"Thiệp cưới không cần phát cho tôi làm gì? Để dành tiền in thiệp mà mua phấn son cho cô vợ tương lai đi, chúc hai người hạnh phúc, cưới người ta về đừng đêm hôm không nói không rằng im ỉm bỏ đi, thật tình như vậy tội nghiệp cho cô dâu lắm!" Châm chọc, chỉ trích lẫn giễu cợt khiến Trương Hà đau đáu thốt không lên lời.

Biện Bạch Hiền cũng như bộ mặt của thành phố này vậy, đều thay đổi đến bất ngờ. Chàng trai rụt rè thật thà ngày xưa đã đi đâu mất rồi!

*

"Nè, tối nay ăn gì?"

Hệ thống tiêu hóa của Biện Bạch Hiền không tốt cho lắm, mấy ngày nay càng đạt đến mức đáng báo động. Hôm nay trong lúc tắm rửa, thật tình anh rất muốn đi ngoài một chút cho nhẹ người, nhưng đặt mông xuống, chưa kịp thả lỏng đã căng thẳng nhảy chổm dậy.

Thôi thì đợi khi nào lành hẳn rồi đi luôn vậy.

Phác Xán Liệt đặt lên bàn nồi canh thịt heo ninh đỗ xanh. Tháo tạp giề cất lên móc, nói: "Hôm qua uống hơi nhiều cồn, tôi nấu canh giải nhiệt."

Nhìn nồi canh bọt khí còn sôi sùng sục, môi miệng Biện Bạch Hiền nhạt tuếch, "Hay cho hai từ 'giải nhiệt' giải đến nỗi tôi bị 'rượt' thì ai lo cho cái mạng già này!"

Bồ câu tẩm thuốc Bắc, cá quả chiên sốt cà, khoai lang nướng mật, bánh cuốn gói rau chân vịt đậu phụ trắng. Toàn những thứ hạ nhiệt và dễ tiêu hóa. Biện Bạch Hiền vừa cầm đũa đã buông đũa, "Bụng tôi đầy hơi, uống ly sữa là được rồi, ăn ngon miệng."

Nhìn anh cầm ly sữa bò trong bình giữ nhiệt bỏ đi vào phòng, Phác Xán Liệt cau mày tính toán khẩu phần dinh dưỡng có điểm nào chưa hợp lý, vả lại trong hợp đồng Biện Bạch Hiền không kê khai dị ứng với những thực  phẩm này.

Thất vọng vì công sức của mình không được người ta cảm mến, cậu bảo tiêu cúi đầu ăn, kết thúc bữa cơm trong sự im ắng vắng lặng.

Sau giờ cơm xử lý được hơn ba mươi phút công việc, Phác Xán Liệt vào phòng tắm, cơ thể bị dị ứng nổi nhiều mẩn đỏ không thể tùy tiện sử dụng xà phòng, hắn đành tắm sạch bằng nước lạnh, lau khô người rồi mang áo quần.

Nhìn chiếc quần mới keng trên tay, mùi nước xả vải thoang thoảng giống hệt mùi thường ngửi thấy trên áo quần của Biện Bạch Hiền. Phác Xán Liệt nhìn đến ngốc xích, không hề biết khuôn mặt ngây ngẩn của mình trong gương đang tố cáo chính mình. Khi thường mặt băng... còn bây giờ trông mặt 'ngu' kinh khủng.

Hắn trở nên như thế cũng không phải không có nguyên do. Nguồn cơn cớ sự chẳng chi khác ngoài kẻ lắm tai nhiều tật - ông chủ nhỏ Biện Bạch Hiền.

Khi tư trang vật dụng cá nhân của Phác Xán Liệt được chuyển đến, Biện Bạch Hiền đã nhanh chóng xem sơ hết một lượt. Rất nhiều cái anh không hài lòng, nhưng trước mắt chưa biểu thị ra mặt, đợi khi Phác Xán Liệt vào phòng tắm mới bắt đầu thanh lọc từng món một.

Quần bò, áo thun, quần chip, màu sắc hình dạng không hợp gu anh liền vất đi hết. Phác Xán Liệt không mang nhiều đồ, sau khi một số lượng lớn bị ông chủ tuyệt tình sa thải chỉ còn lại mấy bộ đồ Âu, hai chiếc sơ mi kẻ sọc.

Sau đó ông chủ Biện vừa tốt bụng lại chu đáo đưa cho Phác Xán Liệt ít áo quần, bảo là áo quần trước kia không phù hợp với công việc, vì vậy ông chủ bỏ tiền ra mua giúp, tiền đồ sẽ tự động trừ vào lương mỗi tháng 10%.

Phác Xán Liệt lồng vào chiếc quần lót chữ T, trông bản thân trong gương vừa quái đản vừa hợm hĩnh. Tốt nhất nhìn không vừa mắt thì không nên nhìn nữa, hắn nhanh chóng xỏ vào chiếc quần âu dài xám bạc rồi ra ngoài.

Ngồi trên sofa đánh máy vi tính, trên cổ quấn một chiếc khăn bông mỏng nhằm để nước ở đuôi tóc mới gội không làm ướt áo. Hắn có thói quen tùy tiện trong việc lau khô tóc, đã quen để gió hong khô tự nhiên.

[Hạng mục mới dự tính phát triển năm 2020, kinh doanh liên tỉnh nối đầu mối kinh tế ba thành phố A, X, Y thành khu kinh tế chỉ tiêu. Đẩy hướng xuất ngoại sang Nhật Bản, Tây Âu, Mĩ La Tinh...]

Đang chăm chú vạch rõ ưu nhược và tính chất đầu tư thì Biện Bạch Hiền trong phòng đi ra. Mùa hè nhiệt độ khá cao, anh như bao ngày vác cái quần nhỏ ngông nghênh chạy Đông chạy Tây.

"Đến giờ bôi thuốc cho tôi rồi, còn ngồi ạch ra đó! Mau mau giúp tôi cái coi." Biện Bạch Hiền chăm chỉ uống thuốc, ngày nào chưa khỏi anh nào có dám thử độ bền cứng với bồn cầu.

Xíu nữa thì quên mất, Biện Bạch Hiền không réo um lên hắn cũng chẳng nhớ đến, vết thương của Biện Bạch Hiền liệu sắp lành chưa?

"Được, để tôi rửa tay trước." Phác Xán Liệt tắt máy, cơ thể cao lớn một mét tám lăm bước vào phòng tắm.

Đồ nghề đã được chuẩn bị sẵn sàng, mọi thứ thuốc men Biện Bạch Hiền đều vơ tất tần tật, kể cả thuốc bôi của Phác Xán Liệt.

.
.
.

Nằm sấp trên giường êm, nhà mình đúng là thỏai mái hơn bao giờ hết, cái giường vừa mềm vừa rộng, mùi hương cũng của cá nhân mình, không mang tạp hương hỗn độn.

Biện Bạch Hiền vùi đầu trong gối, miệng ngậm viên kẹo cuối cùng còn sót lại, thân dưới đè lên hai con báo hồng khiến bọn nó vừa xấu hổ vừa tủi thân trợn to mắt nhìn Phác Xán Liệt oan uổng đòi ủy khuất.

"Bắt đầu đi, nhớ nhẹ nhẹ một chút, tôi sợ đau." Biện Bạch Hiền nằm trên bông gòn mềm mại vẫn còn căng thẳng, nhỡ đâu hắn sơ sẩy chọc mạnh một cái chẳng phải sẽ đau lắm sao!?

Thấm thuốc cao vào bông gòn, đầu ngón tay Phác Xán Liệt truyền đến cảm giác mát lạnh. Khi ngón tay chạm vào mông Biện Bạch Hiền khiến da thịt mát rượi, ôi thế càng căng thẳng hơn.

"Tôi đang vào rồi, anh đừng xiết chân, cố gắng thả lỏng một chút." Phác Xán Liệt nheo mắt nhìn hai cẳng chân Biện Bạch Hiền cứ giật giật đòi khép lại, cơ thể trắng trẻo vặn veo không yên.

Từ trong tầng gối, Biện Bạch Hiền thở mạnh: "Cậu đang gãi ngứa tôi hả? Đừng có khều khều nữa, ngứa  muốn chết!"

"Ai thèm khều anh, là do đang mọc da non, ngứa cũng không được gãi." Phác Xán Liệt buồn cười, đầu gối kìm chặt hai chân Biện Bạch Hiền không cho di động, nhìn mông anh vì khó chịu mà cà Đông cọ Tây, thảm thương nhất là hai đứa báo hồng. Sinh ra kiếp thú nhồi bông ai bảo sướng.

Đôi mắt hắn phủ một tầng sương sa, đầu óc không lệch lạc mà dồn lực nhanh chóng kết thúc công việc.

Cảm giác vừa buồn buồn vừa khó chịu vừa ngứa ngáy khiến Biện Bạch Hiền thế nào lại đi chào cờ. Đợi khi Phác Xán Liệt vừa hô "xong" anh lập tức bò dậy, còn chưa dám đặt mông nằm lại nên nửa bò nửa quỳ đối mặt với Phác Xán Liệt.

Ánh mắt rạo rực nóng bỏng chăm chăm nhìn hắn.

Con người này động dục như động thủ. Hở tí là khoe nắm đấm, động phát là phất cờ khởi nghĩa.

"Tôi còn chưa giải quyết xong, cậu bỏ đi cái gì?" Kéo tay Phác Xán Liệt không cho hắn đi.

"Tôi không phục vụ nhu cầu này của anh, tôi tránh mặt để anh tự giải quyết vậy." Nhìn người đàn ông vểnh mông bò trên giường lôi kéo mình, ngay cả áo quần cũng không thèm mặc, đây là bản tính lười biếng hay là cố tình đây!?

"Tôi 'lên' lỗi là tại cậu, nếu đêm đó cậu không uống rượu loạn ý, không cưỡng bức tôi thì tôi có thê thảm như ngày hôm nay không?" Nắm lấy chiếc áo ba lỗ của Phác Xán Liệt, lươn lẹo mặt dày hơn vách tường thành.

"Thì tôi đã chuộc lỗi với anh rồi, đây là vấn đề sinh lý của cá nhân, tôi không tiện cho lắm." Nhất quyết đứng lên rời đi.

Kẻ tiến người thoái, từ cuối giường bò lên đầu giường, Biện Bạch Hiền từ đầu đến chân đều ngẩng cao đầu, oai oai vệ vệ, khí thế mãnh liệt.

"Không cho đi!"

Ghét sự trốn tránh của hắn, khi hắn vừa xoay người anh liền nhân cơ hội nhảy vồ lên người hắn. Áp đối phương dưới mình, giống như báo hoa bắt mồi chế ngự dưới thân. Súng đã nạp đủ đạn, bây giờ vác súng đi hành quân thôi.

Lưng Phác Xán Liệt va vào thành giường góc cạnh, vết thương chưa kết vảy rất khó chiều, ngay lập tức toàn thân người đau nhức buốt óc. Mặc cho đệm thịt to bự của mình tâm tình vô cùng không tốt, Biện Bạch Hiền hí hửng cưỡi trên người hắn, làm ra bộ dáng lưu manh bắt đầu xé áo lột quần đối phương.

Bàn tay len lẻn thọc sâu vào trong áo mân vê cơ thịt, vuốt ve nắn nhéo phần ngực, cánh tay, Biện Bạch Hiền cười khà khà: "Hôm nay đến phiên tôi đè cậu, nào, muốn tự lột đồ hay để tôi lột giúp!?"

"Anh đừng nháo, mau xuống đi." Bả vai đau nhức, khó khăn lắm hắn mới bắt được hai tay Biện Bạch Hiền.

Sự chống cự tuyệt đối khiến Biện Bạch Hiền sụ mặt, tỉu nghiu rút tay về. Phác Xán Liệt  thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng anh bị chống đối sẽ buông bỏ, không ngờ một giây sau hắn bị tập kích chiêu mới.

"A nha, cuối cùng cũng chịu mặc rồi hả? Coi xem nào, hợp phết nhỉ! Size lớn nhất cho cậu rồi đấy, xem ra tiểu bảo bảo của cậu rất cồ đó chứ." Hai tay chụp lấy phân thân của Phác Xán Liệt, cửa sổ nhà hắn bị kẻ trộm mở toang hoang, tên trộm này còn trơ tráo dám bình luận trước mặt chủ nhà.

"Há, gớm nhỉ, nó đang lên này, căng quá nhỉ!"

Thích thú như chơi đùa một món đồ chơi.

Bỗng nhiên hai cổ tay bị chộp lấy xiết đến tê rần. Giây tiếp theo cả người bị nhấc bổng hất lên cao, thật may đối phương nhẹ tay không hất văng Biện Bạch Hiền xuống sàn, chỉ ném xuống cuối giường.

"Lần sau nếu như còn quá kích, tôi thiến anh!... rầm."

Bỏ lại một câu, Phác Xán Liệt áo quần xộc xệch kéo cửa bỏ ra ngoài. Bộ dạng hung dữ trông cực kì đáng sợ.

Trên giường hỗn độn vô số chai lọ, hai con báo hồng sợ hãi kéo nhau chạy trốn cả, hiện tại đang rúc dưới góc sàn. Biện Bạch Hiền bất mãn trần như nhộng bò lên giường, hất chiếc gối ôm mới phát hiện nơi Phác Xán Liệt đặt lưng nằm ban nãy có một mảng máu đỏ, ở thành giường cũng có. Mắt anh mở to, ý vị gì thế này! Cảm giác là lạ chạy dọc toàn thân, phải ngơ ngẩn mất ba phút mới reset lại não. Khí thế trai tráng khi nãy cũng tiu nghỉu mất rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net