Chương 2: Cô gái thần bí khó lường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta đang đợi lần thứ tư, thứ năm bị văng lên nhưng chúng lại không tiếp tục, xem ra ba người bọn họ mỗi người ra tay một lần liền cho rằng đã đủ rồi.

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ta cảm thấy bọn họ tiến đến gần chỗ ta, mỗi một người đều phát ra tiếng cười lạnh. Ba người bọn họ sau tiếng cười lạnh cũng không có lên tiếng liền rời đi, ngược lại càng khiến lòng ta trở nên sốt ruột, bởi vì nếu họ một câu cũng không thèm nói với nhau thì chẳng phải ta chịu một trận đòn dã man một cách vô nghĩa rồi sao. Nhưng mà ta đâu thể nào lên tiếng gọi bọn họ trở lại.

Ta mở mắt, chỉ thấy bọn họ đã chìm vào trong màn đêm, lúc này mới nghe được một người nói:

“Vào đêm mười sáu sao?”.

Một người khác nói:

“Phải, nghe nói mọi người đều đã nhanh chóng đến đông đủ”.

Một người khác lại nói:

“Bạch lão đại vẫn còn sống, thật không thể nghĩ đến việc đó. Như thế nào, chúng ta ngoại trừ nghe theo hắn, thật sự không còn cách nào khác sao?”.

Hai người còn lại đồng thanh:

“Đến lúc đó rồi nói sau, sợ là không có kẻ nào dễ nói chuyện”.

Bọn họ vừa nói vừa hướng về trước đi mất, sau đó còn nói mấy câu nữa nhưng ta lại nghe không rõ.

Vốn là sau khi ba người bọn họ rời đi, ta cảm thấy thật nhẹ nhõm, dường như đã thật sự sắp ngất đi, chỉ là ta vừa nghe được câu “Bạch lão đại vẫn còn sống” thì trong lòng đập thình thịch, tinh thần vì thế mà chấn động sau khi ba người họ rời đi. Ta vội bật dậy. Sau khi nhảy lên không khỏi hít một hơi thật sâu.

Bạch lão đại! Chuyện này xem chừng là không có khả năng, Bạch lão đại sao có thể còn sống chứ? Nếu như hắn chưa chết, vậy mấy năm gần đây hắn đã ở đâu? Bạch lão đại tuyệt đối không phải là một nhân vật dễ dàng chịu an phận thủ thường, có thể nhiều năm như vậy không để người khác dò ra một chút tin tức nào quả thật là một chuyện không thể nghĩ đến. Mặc dù trước giờ Bạch lão đại đã là một nhân vật vô cùng thần bí, trừ biết hắn họ Bạch ra, thật sự không kẻ nào biết chính xác danh tính của hắn, bởi vì trong Thanh bang hắn là lão đại, cho nên bất luận là người Thanh bang hay nhân vật nào đó trong giang hồ đều phải gọi hắn một tiếng “Bạch lão đại”.

Ba người mới vừa rồi tập kích ta cũng không phải cái loại hiền lành gì, bọn họ đang muốn tranh đoạt thứ gì? Lại còn đêm mười sáu là ý gì? Vu Đình Văn lại vì cái gì mà chết trong tay bọn họ?

Vấn đề xuất hiện quá nhiều người rồi, ta cảm thấy khớp xương mơ hồ đau đớn. Đang lúc ta định rời đi, đột nhiên nghe thấy một tràn cười duyên dáng truyền đến, một lát sau vang lên giọng nói của một cô gái:

“Ba vị bá bá, các ngươi thật sự quá bất cẩn!”.

Một giọng đàn ông vang lên:

“Làm sao?”.

Ta vừa nghe giọng của nam tử đó liền nhận ra hắn là một trong ba tên đã tập kích ta, bọn họ vừa mới đi đột nhiên lại quay lại đây! Ta vội vàng nằm lại xuống đất, vừa nằm xuống đã nghe một loạt tiếng bước chân đang từ từ tiến đến gần. Giọng của cô gái kia lại vang lên:

“Chỗ này tối hôm qua đã xảy ra chuyện, hôm nay lại có người bị thương ở đây, đến tai cảnh sát sẽ khó tránh khỏi nghi ngờ, đương nhiên phải mang hắn đi nơi khác”.

Ba người kia nói:

“Vẫn là cô nương suy nghĩ chu đáo, quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển nữ”.

Cô gái mỉm cười, nói:

“Ba vị bá bá chớ trêu chọc ta, ta thì tính là cái gì?”.

Ta len lén mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt là một nữ tử vóc dáng thon thả, tóc dài gần chạm thắt lưng lộ ra sự quyến rũ cực điểm của nàng. Ta không cách nào nhìn thấy rõ khuôn mặt của nàng bởi vì hôm đó trời vô cùng âm u, trăng sao không sáng. Chờ đến lúc họ đến cạnh ta, ta nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy cơ thể bị hai người nhấc lên. Đi được một đoạn, ta không ngừng mở mắt nhìn trộm, phát hiện bọn họ mang ta đi về hướng đường lớn. Chỉ chốc lát đã đi đến đường lớn, bên đường sớm đã có một chiếc xe đỗ sẵn, là loại xe mới nhất của Mỹ màu táo xanh. Cô gái bước đến trước mở cốp xe, hai người nọ liền mang ta để vào đó, đóng lại cốp.

Khi nắp cốp xe sắp đóng lại, ta dùng thủ pháp cực nhanh thực hiện một cái mánh nhỏ. Ta mò được một cây kìm và nhanh chóng đặt ở dưới nắp cốp xe, cho nên cái cốp cũng không thật sự đóng lại, còn bọn họ cho rằng ta đã bị thương nặng đến hôn mê nên không hề chú ý đến điểm này. Sau đó ta bắt đầu nghe thấy âm thanh bốn người họ lên xe, chiếc xe cũng bắt đầu chạy, không được bao xa thì xe dừng.

Ta nghe nàng kia nói:

“Ba vị bá bá, gặp lại sau”.

Ba người kia đáp:

“Gặp lại vào đêm mười sáu”.

Cô gái lại nói:

“Vâng, nhớ mang theo ấn ký khỉ giấy”.

Ba người kia mỗi người cười vài tiếng, tiếng bước chân xa dần, xe tiếp tục tiến về phía trước.

Trong lòng ta không khỏi vui mừng. Mở cốp xe ra một chút, thấy ba người kia chỉ còn là một chấm đen nhỏ, mà người lái xe chẳng qua cũng chỉ là cô gái kia…

Ta bèn bám vào thân xe, từ trong cốp bò ra. Cô gái kia hiển nhiên vẫn không để ý thấy kẻ mà nàng định vứt bỏ này đã ra ngoài. Không biết nàng định đối phó ta như thế nào, ta lành nghề nằm ở trên cốp xe xem xét một lúc, thấy xe đang hướng về phía nội thành. Ta dùng cả tay và chân không bao lâu đã bám vào cửa sổ xe, sau đó ta nắm lấy tay nắm cửa mà mở ra, lúc cô gái kia quay lại ta đã ngồi ở bên cạnh nàng! Trong khoảnh khắc đó cô gái kia rõ ràng đã rất kinh ngạc, nàng quay lại liếc nhìn ta. Đột nhiên xe xóc nảy lắc lư, bánh xe dường như đâm trúng vật gì đó phát ra tiếng ma sát “kít kít” vô cùng khó nghe.

“Tiểu thư”. Ta nói: “Lái xe cẩn thận chứ”.

Không đợi ta nói xong, xe đã trở lại bình thường, cô gái nhìn ta mà đánh giá, ta cũng đánh giá nàng. Nàng khoảng chừng 23 tuổi, vô cùng xinh đẹp, ta cũng chỉ có thể nói như vậy. Bởi vì nàng thật sự rất xinh đẹp, nếu không phải là vẻ mặt lạnh lùng cùng thần thái kiên định quá mức không nên có trong đôi mắt đó thì ta nhất định sẽ dành nhiều mỹ từ để hình dung nàng hơn. Chúng ta nhìn nhau hồi lâu thì nàng mới nói:

“Ngươi là ai?”. Giọng nói cũng lạnh như băng.

Ta tiếp tục cùng nàng đấu mắt.

Nàng lại hỏi:

“Ngươi là ai?”.

Nàng vừa nhìn ta nói vừa chuyên chú lái xe. Đã tiến gần đến nội thành, xe cũng nhiều hơn.

“Ta?”. Ta dành cho nàng một nụ cười nhưng mà hàm dưới lại mơ hồ đau đớn: “Ta chính là kẻ bị người của ngươi nhét vào trong cốp xe. Tiểu thư, ngươi chuẩn bị làm gì ta?”.

Trên mặt cô gái thoáng lộ ra sự ngạc nhiên rồi nhanh chóng biến mất, đáp:

“Ta đang định chạy một lúc rồi vứt ngươi trên đường, sau đó dùng xe cán qua”.

Trong lòng ta không khỏi hoảng hốt.

Cố gắng tỏ ra nhẹ nhàng, ta nhún vai một cái, hỏi:

“Tai nạn giao thông sao?”.

Nàng chỉ là đơn giản đáp:

“Xem như là ngoài ý muốn đả thương ngươi, không phải cố ý”.

Ta đột ngột quay người sang nắm lấy cánh tay của nàng, nói:

“Tiểu thư, đã vậy chúng ta không cần phải đóng vở kịch đó nữa”.

Nàng không hề chống cự, tay ta đặt trên cánh tay trắng nõn của nàng nhưng nàng cũng chỉ quay sang lạnh lùng nhìn ta, khiến ta không tự chủ mà buông tay. Lúc ta buông hẳn cả năm ngón tay, ánh mắt của nàng dừng trên chiếc nhẫn thạch anh tím của ta một lúc, đột nhiên phát ra tiếng cười lạnh, lái xe chạy vào một con đường vắng vẻ rồi ngừng lại, nói:

“Vệ tiên sinh, mời xuống xe”.

Trong lòng ta kinh hãi. Chiếc nhẫn màu tím này là vật trang sức ta yêu thích nhất, lại còn là vật rất đáng giá về mặt kỷ niệm, ta đeo nó đã hơn mười năm, hầu như bất kỳ người nào chỉ cần nhìn thấy qua chiếc nhẫn đều sẽ biết thân phận của ta. Chỉ là cô gái trông bộ dạng tiểu thư con nhà giàu có trước mắt ta mà lại có thể từ chiếc nhẫn nêu được đích danh của ta, làm cho ta đối với thân phận của nàng càng thêm khó hiểu.

Ta đương nhiên cũng sẽ không vì vậy mà xuống xe, chỉ là khẽ cười. Ta nói: 

“Tiểu thư, ngươi biết ta là ai mà ta lại không biết tên tuổi của ngươi, có phải là có chút không công bằng rồi không!”.

Nàng đột nhiên mỉm cười, ta phát hiện lúc nàng cười càng xinh đẹp hơn, làm người ta như được tắm trong cơn gió xuân. Ta dường như sắp quên mất bản thân đang quần áo rách nát, mặt mũi bẩn thỉu mà không kiểm soát hôn lên môi nàng. Đương nhiên là ta không có làm vậy. Chỉ là nàng dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của ta, trong mắt nàng có chút khác thường như nhìn thấu tâm ý của ta, nửa quay ra ngoài.

Ta hỏi:

“Ngươi là ai ?”.

Nàng cười khanh khách kiều mị, đáp: 

“Vệ tiên sinh, chuyện này cũng không hề công bằng. Ngươi đâu có tự nói cho ta biết tên tuổi của ngươi!”.

Ta đương nhiên hiểu rõ ý của nàng, nàng đoán ra thân phận của ta nên cũng muốn ta thử đoán thân phận của nàng. Chỉ là trên người nàng thực sự không có cái gì có thể dùng để chỉ rõ thân phận, không những vậy trên người nàng giống như còn được bao phủ bằng một tầng sương mù vô hình dày đặc, hoàn toàn che giấu đi thân phận thật sự của nàng, trở thành một cô gái thần bí khó lường. 

Ta nhún vai, nói:

“Thôi được, dựa vào điểm này ta thừa nhận thất bại”.

Nàng hướng ta khẽ cười, nói:

“Không cần phải buồn”.

Ánh mắt ta cẩn thận tìm kiếm trong buồng lái, nhìn thấy túi xách của nàng, nói:

“Ta muốn hút một điếu”.

Nàng lại mỉm cười quăng cái túi cho ta, nói:

“Ngươi tự cầm lấy”.

Thật ra trên người ta cũng có thuốc lá nhưng ta cố ý hỏi xin nàng là vì ta muốn xem đồ vật trong cái túi kia, không ngờ nàng đã nhìn thấu ý nghĩ đó của ta càng khiến cho ta không khỏi bối rối. 

Ta đành ngượng ngùng cười một tiếng, nói:

“Nghe nói trong túi xách của nữ nhân toàn là bí mật, ta thật sự có thể mở ra sao?”.

Nàng chỉ cười với ta một cách duyên dáng.

Ta mở túi, thứ đập vào mắt đầu tiên là bảy tám miếng giấy bìa trắng gấp thành hình con khỉ!

Lúc đó tay ta đột nhiên chấn động đến gần như đánh rơi cả túi. Ta tìm thấy thuốc lá rồi kéo túi lại. Trong động tác này, ta đã dùng thủ pháp cực kỳ nhanh trộm một con khỉ giấy, dán ở lòng bàn tay.

Nàng dường như không chú ý, nói:

“Ta cũng muốn hút một điếu”.

Ta châm hai điếu thuốc rồi đưa cho nàng một điếu, thừa dịp trong một khắc lấy bật lửa đó đem con khỉ giấy vừa trộm được để vào trong túi của mình. Bọn ta yên lặng hút thuốc, nàng đột nhiên mỉm cười, đưa điếu thuốc kê sát vào đôi môi đỏ mọng, động tác hoàn toàn giống như là đang định hút một ngụm thuốc vào thật sâu, thế nhưng ngay tại lúc điếu thuốc sắp chạm vào đôi môi thì nàng đã vung tay lên, một vài hạt lửa nhỏ bị đốt cháy trong điếu thuốc nhanh chóng bắn về phía mắt phải của ta!

Biến hóa này xảy ra ngoài ý muốn khiến ta hoàn toàn không kịp phòng bị. Trước mắt hồng ảnh lóe lên, ta vội vàng nhắm lại mắt, mí mắt bên phải cảm nhận rõ sự đau đớn.

Ta hừ một tiếng.

Tuy nàng là một cô gái xinh đẹp nhưng ta vẫn đánh ra một chưởng. Khi đó hai mắt ta đều đã nhắm lại không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy một chưởng kia dường như đã đánh trúng vào ngực nàng. Liền nghe thấy nàng tức giận quát lên rồi ngực ta liền trúng phải hai kích vô cùng nặng ngã nhào về phía sau, đầu đụng trúng cửa xe, cả người đã hướng ra ngoài xe mà rơi xuống.

Ta ngã khỏi xe liền vội mở mắt, nhưng mà cái gì cũng vẫn không nhìn thấy, không phải vì trời tối đen mà bởi vì ánh sáng! Nàng bật đèn pha chiếu thẳng vào ta, làm cho hai mắt ta giống như nhìn thẳng vào mặt trời, đồng thời ta còn nghe thấy tiếng động cơ xe gầm gừ. Ta biết nàng vẫn đang muốn thực hiện kế hoạch ban đầu là cán chết ta. Gần như là bản năng, ta lăn ra khỏi đó, “rồ” một tiếng, cảm nhận rõ chiếc xe vừa lướt qua người mình.

Trước mắt tối sầm, hết đen ngòm lại sáng chói, trong phút chốc ta cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng mà ta lập tức nhảy lên. Vừa mới nhảy lên, đèn xe lập tức giống như tia chớp chiếu thẳng vào ta. Hình dạng to lớn cùng màu sắc của chiếc xe kiểu Mỹ này bỗng chốc giống như con quái vật thời cổ đại đang gầm gừ tức giận xông vào ta. Ta thật sự không ngờ chỉ trong chốc lát mà nàng đã quay đầu xe lại trong lúc bước chân ta vẫn còn chưa vững, lại phải lăn đi chỗ khác. Nhưng tài nghệ lái xe của nàng thật sự rất cao siêu, ta mới lăn sang một bên đã nghe thấy lốp xe cùng mặt đất ma sát với nhau tạo ra âm thanh kinh tâm động phách cực kỳ khó nghe lại một lần nữa xông về phía ta. Con đường này cực kỳ hẻo lánh không có lấy một bóng người, mà một hướng có thể tránh thoát, hướng còn lại là sườn núi nghiêng nghiêng. Ta biết nếu ta lăn xuống sườn núi thì nàng sẽ không thể đuổi theo ta, nhưng mà khi ta ngã khỏi xe, trong lúc nguy cấp lại hướng về ngọn núi mà lăn đến. Đầu xe cách ta càng lúc càng gần, ta dĩ nhiên không còn đường lui, đành phải dùng sức nhảy lên cao vài thước nắm được cành cây nhỏ trên khe núi, treo cả người trên cây.

Trong khoảnh khắc đó ta không khỏi cảm thấy hối tiếc, bởi vì nàng lái xe phóng đến nhanh như vậy sợ là sẽ đụng vào vách núi đá, xe hư người chết! Nhưng sự việc xảy ra tiếp theo đã chứng minh lo lắng của ta thật sự là quá dư thừa. Ta vừa mới nhảy lên, xe chạy đến cách vách núi đá thẳng đứng chừng nửa thước thì vòng một vòng, ta chỉ nhìn thấy cánh tay của nàng từ cửa sổ xe vươn ra. Lúc này tuy ta đã liên tục bị thương nhưng với phần cảnh giác còn lại, ta nhìn thấy trong tay nàng đang cầm một vật màu đen thì liền vội vàng né cả người vào đám lá cây rậm rạp mà trốn đi.

Vào lúc này chỉ nghe được ba tiếng “phách, phách, phách” cực kỳ nhỏ, mấy lớp đá bên cạnh bắn tung tóe vào người ta.

Rõ ràng là nàng đang dùng súng giảm thanh bắn ta!

Trên người ta không có súng nên ngoại trừ ẩn nấp không di chuyển ra thì ta cũng không nghĩ ra được cách gì khác. Xe chạy thêm tầm mười thước liền ngừng lại, cửa xe mở, nàng bước xuống xe đi về trước vài bước. Đột nhiên lại “phách, phách” hai tiếng, ta cảm thấy tay trái bị một viên đạn sượt qua, cảm giác đau đớn khiến thân thể lung lay.

Cành cây nhỏ này vốn không quá chắc chắn, lúc ta bám vào nó đã cong vòng, bây giờ lại rung động lần nữa thì “rắc” một tiếng gãy mất, ta phải vội vàng dùng tay bám vào cạnh đá mới không bị rơi xuống. Nhưng mà bây giờ trước mặt ta đã không còn gì có thể che chắn, ta thì cách mặt đất khoảng năm sáu thước, mà cách nàng khoảng một trượng. Nòng súng giảm thanh của nàng chỉ thẳng vào ta, ta còn có thể nhìn rõ gương mặt xinh đẹp của nàng.

Ta bây giờ không còn cách gì để tránh được nữa, dù có leo lên trên hay nhào vào người nàng thì cũng đều sẽ bị bắn trúng, cho nên ta dứt khoát không động đậy, lưng dán vào vách núi đá, tay bám vào cạnh đá mà nương thân. Nàng cũng bất động mà đứng ở đó, chỉ có nòng súng hơi lay động như đang xem xét xem nên bắn vào chỗ nào thì tốt.

Ta nhìn nàng, nàng lạnh lùng thốt lên:

“Vệ tiên sinh, thành tích bắn súng của ta là 935 điểm”.

Ta cố kềm chế cho giọng nói của mình không run rẩy để không đến mức trở thành một kẻ hèn nhát, nói: 

“Không sai, thành tích này có thể nói gần như đã đạt tới trình độ của xạ thủ đẳng cấp thế giới rồi”.

Ngay lúc này hy vọng duy nhất của ta là sẽ có xe chạy ngang, như vậy nàng mới không dám có hành động không kiêng nể gì, nhưng mà cái bọn có xe không biết đều đã chạy đến nơi nào hết rồi. Nàng lại tiến thêm một bước, nói: 

“Ở cự ly này ta còn có thể bắn trúng cả ruồi”.

Ta nuốt một ngụm nước bọt nói:

“Tiểu thư, ngươi thật giống một con mèo tàn nhẫn, vậy thì ta là gì đây, chuột nằm dưới móng vuốt của ngươi sao?”.

Nàng đột nhiên nâng súng lên “phách” một cái, viên đạn xẹt qua vành tai của ta khoảng nửa tấc, ghim vào đá. Trong lòng ta nhanh chóng nghĩ: thông thường súng chỉ có thể bắn được 7 phát đạn, mà nàng ta đã bắn ra 6 phát, băng đạn bên trong hẳn là chỉ còn lại một viên mà thôi! Như vậy ta phải khiến nàng bắn ra thêm một phát nữa, mà phát đạn này nếu không trúng ta thì nàng sẽ trở thành chuột, còn ta dĩ nhiên chính là mèo! 

Ta lập tức nói:

“Tiểu thư, phát đạn này dùng để trừng phạt ta cũng tốt, vừa mới nãy một chưởng kia đã đánh trúng nơi nào trên người ngươi?”.

Câu nói này vô cùng cợt nhả.

Bởi vì một chưởng lúc nãy ta đã đánh cảm giác vô cùng mềm mại, rõ ràng là trúng vào ngực nàng, mà ta lại còn dùng loại ngữ điệu này nhắc lại chuyện đó đương nhiên là vô cùng khinh bạc nàng.

Hơn nữa câu nói kia thật sự rất nguy hiểm.

Mục đích của ta vốn là muốn chọc cho nàng nổi giận, lần nữa khiến nàng tạo cho ta nổi sợ hãi cực độ phải cận kề cái chết, một phát bắn trượt đầu của ta, như vậy đạn trong súng của nàng sẽ bắn ra hết. Nhưng mà cũng có khả năng sẽ khiến nàng giận tím mặt trực tiếp ghim viên đạn kia vào ngực ta!

Ta là đang thật sự mang tính mạng của mình ra đánh cược, được ăn cả ngã về không.

Nếu như nàng thật sự bị chọc giận vì hổ thẹn thì ta sẽ có thể thoát được một mạng, còn không sợ là chỉ còn con đường chết.

Ta vừa nói xong câu đó hô hấp liền không khỏi trở nên gấp gáp.

May mắn thay, “phách” một tiếng, một viên đạn xẹt qua bên phải trán của ta, trên trán ta còn cảm thấy hơi đau. Ta còn ngửi thấy mùi tóc bị cháy. Như vậy đủ thấy viên đạn lúc nãy lướt qua ta gần như thế nào! 

Ta lập tức cười lớn nói:

“1, 2, 3, 4, 5, 6, 7. Tiểu thư, trong tay ngươi bây giờ chỉ còn là khẩu súng rỗng mà thôi”.

Ta nói xong liền buông lỏng tay, phi thân phóng về phía nàng, thân hình nàng cũng cực kỳ linh hoạt nhanh chóng tránh đi. Ta vươn tay thành trảo xông đến, tuy rằng không trảo trúng người nàng nhưng mà “xoẹt” một tiếng xé toạt một mảng lớn quần áo của nàng. Nàng xoay người chạy về phía chiếc xe, ta liền vội vàng đuổi theo. Nàng vung tay quẳng khẩu súng đang cầm, ta liền vươn tay ra đón lấy. Sau một hồi dằn co thì nàng đã lên xe, ta vẫn tiếp tục đuổi theo, mà xe của nàng đã bắt đầu lao nhanh về trước!

Ta đương nhiên là không đuổi kịp ô tô.

Lấy lại bình tĩnh, ta định đem khẩu súng trong tay quẳng đi thì đột nhiên ngẩn ra. Trong ánh đèn đường màu da cam ta nhìn thấy vô cùng rõ ràng tay ta đang cầm khẩu súng sử dụng loại đạn .45 ACP, có thể bắn ra đến 8 phát đạn, một khẩu súng hiệu suất cực kỳ tốt! Ta ngây ngốc một lúc lâu rồi mới siết vào cò, “phách” một cái, viên đạn bay ra.

Trong nòng súng quả nhiên vẫn còn một viên.

Ta thật sự cảm thấy tổn thương!

Với viên đạn này nàng chỉ cần nhấc một ngón tay đã có thể đoạt lấy tính mạng của ta, nhưng nàng lại không làm thế! Chết tiệt thật, vừa lúc nãy ta còn tưởng là tự bản thân chuyển bại thành thắng, vậy mà bây giờ mới biết ta thật sự đã thua nàng ấy một cách triệt để!

Ta mờ mịt đi về phía trước, ngồi trên một băng ghế ở ven đường, cũng không biết rốt cuộc đã ngồi bao lâu. Trong đầu một mảng hỗn độn cứ như TV tín hiệu không tốt, trong đầu là những hình ảnh hỗn loạn nhanh chóng di động và biến hóa. Trong những hình ảnh này quanh quẩn có mái tóc đen dài của nàng, có đôi môi hồng đang nở nụ cười cùng với ánh mắt sáng ngời của nàng nhìn ta đầy giễu cợt.

Ta nhất định là đã ngồi như vậy rất lâu, bởi vì khi ta bị một loạt tiếng bước chân làm giật mình, nhìn xuống đã thấy những ánh đèn trong các tòa nhà đã không còn nhiều nữa. Ta nhìn thấy có ba người đang tiến đến chỗ mình, đến trước mặt ta dĩ nhiên nhận ra bọn họ là mấy tên côn đồ. Một tên có vẻ lớn tuổi nhất nhanh chóng rút ra một con dao bấm, hắn hung hăn chỉ vào ta nói: 

“Đồng hồ, mau cởi xuống”.

Một bụng oán khí của ta đang không có chỗ trút, ba cái tên vô lại này bỗng nhiên lại tìm ta mà trêu vào, thật đúng là chui đầu vào rọ.

Ta lạnh lùng nhìn bọn họ, chỉ thấy hai tên còn lại tuổi khoảng 17 18 đứng đó không ngừng lắc lư, trong miệng lại nhai kẹo cao su, không giống người cũng không giống súc sinh. Ta đứng lên vươn tay nắm chặt cổ tay tên côn đồ khiến hắn kêu lên mấy tiếng như lợn, hai tên còn lại đang định co giò bỏ chạy thì bị ta một chân đá tới, “bốp, bốp” hai tiếng đã ngã ra đất!

Ta thuận tay vung lên, đem tên côn đồ lớn quăng ra xa ba bảy bước gì đó. Hắn ngã nhào xuống đất rên rỉ, đang định đứng lên thì ta liền nhặt con dao bấm trong tay hắn đến bên cạnh hắn. Người hắn co rúm lại mà run cầm cập khiến cho ta cảm thấy thật buồn nôn, thuận tiện dùng sức đá một cước vào mông hắn làm hắn lăn đến chỗ sườn núi rồi ngã xuống dưới. Ta đem cây dao của hắn “rắc” một tiếng bẻ thành hai khúc để lại bên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net