Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pete đã bị ốm suốt ngày hôm nay.

Sáng nay, khi thức dậy sau giấc ngủ, em đã nôn ra bữa ăn của đêm qua lên sàn trước khi em có thể đến cửa phòng tắm. Hương vị còn lại trong miệng em đắng chát, rát xuống cổ họng, nhưng em không nghĩ gì về nó, tiếp tục ngày của mình.

Một ngày của em cũng không hề dễ chịu.

Em không nói với ai về điều này - về căn bệnh dường như đang sinh sôi này. Em cố nén thứ đắng ngắt đó xuống cổ họng mỗi khi ăn hoặc bất cứ khi nào khói thuốc lá của Porsche xâm chiếm không gian của em, và bỏ qua đến cái trán nóng bừng của mình. Bước chân của em chậm rãi. Và mắt em đã nhắm lại quá nhiều lần - má em ửng hồng, và em thèm ngủ. Tuy nhiên, khi Porsche kéo em đến quán Hum Bar cho một đêm vui vẻ - muốn nâng cao tinh thần của em bằng rượu, và âm nhạc, với một vài người bạn tốt, Pete đã làm điều duy nhất em có thể nghĩ đến; mỉm cười và chấp nhận lời đề nghị của Porsche mà không hề phản kháng.

Sau tất cả, em luôn là một người làm hài lòng mọi người.

________________

Khi Pete loạng choạng bước đi, em lao ra cửa sau của quán Hum Bar, thở hổn hển. Chết tiệt, lẽ ra em không nên đến. Em không thể thở và đổ mồ hôi như một con lợn chết tiệt cả đêm. Đó chắc hẳn là vì rượu, phải không? Đúng không?! Đúng - lẽ ra em không nên uống rượu - lẽ ra em không nên nghe Porsche.

Qua đôi mắt sưng vù, em ôm người, oằn mình nôn khan.

"Ahh," Em giật tóc khi không thấy thứ gì có thể nôn ra, tuyệt vọng đến muốn hét lên - để ngăn cơn đau quặn thắt trong dạ dày, tầm nhìn mờ ảo và cơn đau đầu khó chịu, chuyện gì đang xảy ra vậy? Đó không phải là rượu; không thể nào, em đã uống rượu trong nhiều năm, và nó chưa bao giờ làm khiến em khó chịu. Nó có thể là một cơn cảm lạnh? Nhiễm trùng? Có lẽ là cúm mùa?

Với một tiếng rên rỉ, em nhắm mắt lại trước khi một hình ảnh lóe lên trong đầu em về em, và... Vegas Theerapanyakun. Tên Alpha đã hành hạ em, đánh mắng em - cướp lấy lần đầu tiên của em, và nhấn chìm em trong vô vàn khoái cảm, Pete không thể ngừng nhớ về hắn trong nhiều ngày sau đó. Và vì Pete đã ngủ với Vegas trong kỳ phát tình...

Có thể nó là -

"Pete?" Giọng nói quen thuộc, trầm và tối vang lên bên tai Pete, cắt ngang dòng suy nghĩ của em.

Vegas.

Nhanh như chớp, Pete xoay người lại, đôi mắt đảo lên nhìn người đàn ông quen thuộc đang đứng trước mặt mình, đau đớn. Trái tim của Pete đau nhói trước - trước Vegas không là gì cả, thật trống rỗng, thật gần. Một lần nữa, Vegas có quyền gì để cảm thấy đau đớn - cảm thấy bị tổn thương? Hắn không phải là người đã làm tổn thương Pete sao?! Chẳng phải hắn là người đã nghiền nát Pete - lấy đi chút sự nhân tính cuối cùng mà em còn sót lại sao?

Nhân tính của em: Nó đã thực sự biến mất sao?

Pete vẫn là chính mình... chỉ là em đang khao khát... khao khát điều gì?

Vegas?

Nó hẳn là...

Mặc cho trái tim đập thình thịch, Pete vẫn đứng thẳng dậy và cắn răng nói: "Anh đang làm gì ở đây vậy?"

Em không cố ý nói khó nghe như vậy.

"Pete..." Vegas nói, nghe thật chán nản, thật suy sụp.

Phải chăng Pete đã đánh gục hắn?

Họ đã gắn kết thành bạn đời trọn đời; phải chăng Pete đã xé nát trái tim của Vegas khi em trốn thoát?

Khi Vegas tiến lên một bước, Pete lùi lại một bước cho đến khi lưng em áp vào bức tường bê tông bẩn thỉu. "Đừng - Đừng đến gần Vegas - Em đang cảnh cáo anh," Pete rít lên. Nó không giống như em sợ Vegas - không còn nữa. Tuy nhiên, theo bản năng, tay em mò mẫm tìm khẩu súng lục trong thắt lưng trước khi chĩa vũ khí về phía Alpha. "Dừng lại!"

Vegas cau mày. "Em sẽ làm gì nếu tôi không dừng lại?" Hắn hỏi. Mặc dù có vẻ như những lời nói của Pete không làm gì ảnh hưởng đến hắn, hắn vẫn dừng lại, nhìn vào vầng trán đầy mồ hôi của Pete và cánh tay run rẩy của em một cách mệt mỏi. Hắn có nhận thấy Pete khó có thể tự đứng vững không? Hắn có nhận thấy tim của Pete đang đập loạn nhịp không? Hắn có - "Em định bắn tôi sao, Pete?"

"Em- em sẽ làm thế nếu anh đến gần hơn nữa," Pete cãi lại, nhưng giọng em run run.

Em thích nghĩ rằng em ghét cảm giác yếu ớt trước Vegas; ghét cảm giác nhỏ bé. Tuy nhiên, em luôn là người mạnh mẽ. Luôn luôn là một chiến binh. Đôi khi, nó cảm thấy... tốt - không phải yếu đuối, nhưng mỏng manh.

Tuy nhiên, tất cả đều là lỗi của Vegas.

Hắn đã làm cho Pete dễ dàng gục ngã!

Pete tự hỏi; em cũng đã làm cho Vegas dễ dàng gục ngã ư?

Liệu em có thể nghiền nát Vegas bằng đầu ngón tay của mình không?

... Em không nghĩ rằng mình sẽ muốn nghiền nát Vegas.

"Em sẽ không bắn tôi đâu, Pete," Vegas nói với giọng trầm; như thể nếu hắn nói to hơn, Pete có thể sẽ xúc động, có thể sẽ bật khóc. "Chúng ta đã gắn kết với nhau." Vegas tiến thêm một bước thận trọng. "Hãy để tôi -"

"Không!"

"Pete, tôi xin lỗi."

Pete gật đầu mặc cho những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, lấn át hình ảnh Vegas trước mắt. "Anh không hề xin lỗi," Em thì thầm.

"Tôi có," Vegas dường như đang cầu xin - cầu xin Pete tin vào lời hắn nói khi hắn đưa tay ra, muốn chạm vào Pete; chắc là để an ủi em. "Tôi xin lỗi."

"Chết tiệt, Vegas," Pete dậm chân tại chỗ. "Đứng lại."

Tại sao Vegas không thể lắng nghe em?!

Vegas không biết nếu hắn tiến lại gần hơn, hắn có thể nghe thấy tiếng nứt vỡ trong trái tim của Pete? Hay cảm giác ham muốn đọng lại trong mắt Pete dành cho hắn - chỉ dành cho hắn?

Liệu họ có thể ở bên nhau không?

Không; Pete không nghĩ thế.

Họ là những người bạn đời được định sẵn cho một số phận bi thảm.

Pete thút thít; em cần Alpha của mình.

"Được rồi," Vegas dừng lại. Vai hắn rũ xuống, và đôi mắt hắn đờ đẫn; Pete muốn ôm hắn, an ủi hắn - nói với hắn rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. "Vậy hãy bắn tôi đi."

Pete mở to mắt. "Gì cơ?"

"Bắn tôi đi!" Vegas bước tới, giật lấy vũ khí khỏi tay Pete và đặt nó vào giữa ngực mình.

Pete cố gắng rút vũ khí khỏi ngực của Vegas, nhưng Alpha vẫn giữ chặt. "... Vegas?"  Em nhìn vào mắt Vegas, tìm kiếm sự vô vọng trong mắt Vegas, hy vọng có thể tìm thấy một tia hy vọng.

Thay vào đó, em tìm thấy một linh hồn lạc lối, tan nát ẩn sau đôi mắt của Vegas.

"Bắn tôi đi," Vegas thì thầm.

Pete đã khóc. "Em không thể... em sẽ không... em-"

Pete loạng choạng bước, đẩy Vegas ra bằng tất cả sức lực có thể trước khi em cúi xuống và ho sặc sụa, rên rỉ - gần như nghẹt thở vì thứ dịch trào lên trong cổ họng. "Pete?" Em nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Vegas khi bụng em co thắt lại, và em phập phồng, nôn hết đống thức ăn đã ăn trong ngày. "Pete?!"

Em không thể nghe thấy tiếng Vegas trong khi em tiếp tục ho; mắt em ngấn nước, và mũi em nghẹt lại khi thứ dịch buồn nôn lại trào lên cổ họng. Tuy nhiên, em nhanh chóng cảm thấy bàn tay của Vegas trên lưng mình, vỗ về em, gần như là an ủi, hoặc là lo lắng; em không biết nữa. "Vegas," Em cố gắng nói. "Em nghĩ -" Và một lần nữa, em lại ho, trào lên nhiều dịch nôn hơn cho đến khi chân em run rẩy, và em ngã quỵ xuống đất; toàn bộ cơ thể của em rùng mình khi em ôm chặt lấy bụng.

Khi bụng em hoàn toàn trống rỗng, Pete nhìn lên, đôi mắt đẫm lệ, và đôi môi run rẩy khi em cố gắng đứng thẳng bằng hai chân của mình.

Em muốn nói với Vegas điều gì có thể đã gây ra điều này - căn bệnh quái ác này. Tuy nhiên, khi ánh mắt em chạm vào khuôn mặt cau có của Vegas khi cảm xúc của Alpha chuyển từ lo lắng, sang bối rối, thành thấu hiểu, và cuối cùng là ánh mắt chiếm hữu, Pete không thể bỏ qua cảm giác sợ hãi đang nổi lên lồng ngực em; Vegas đã nhận ra nó. Vegas biết.

"Pete," Vegas nói ra bằng chất giọng đầy uy quyền trong khi hắn tiến lại gần Pete và nghiêng người bên cạnh dấu ký hiệu của Pete. "Em có mùi..." Trong khi mũi hắn dụi vào cổ Pete, hắn lướt các ngón tay của mình dọc theo ngực của Pete - và từ trên xuống dưới, hắn tiếp tục lướt xuống, và dừng lại trên rốn của Pete. "Thật khác lạ," Hắn thì thầm, vuốt ve cái bụng phẳng lì.

"Vegas." Pete đã cố gắng tránh xa Vegas, nhưng bản năng Omega trong em lại khao khát mùi hương của Vegas. Vì vậy, em dựa vào, tựa đầu vào vai Alpha, không để ý đến những giọt nước mắt đang rơi.

"Không sao đâu, Pete." Vegas đặt một tay vào sau đầu Pete, ôm chặt em, bảo vệ em an toàn. "Tôi hiểu." Hắn dịu dàng hôn lên đỉnh đầu Pete. "Và tôi sẽ sửa chữa mọi thứ."

Pete khịt mũi, trong khi dường như em đang vùi mình trước sự âu yếm của Vegas. "Anh định làm gì?"

"... Bất cứ giá nào," Vegas nói với tông giọng đen tối trước khi cửa sau mở ra, và một nhân viên từ quán Hum Bar bước tới, lôi một túi rác và buộc họ phải rời khỏi nhau.

"Em không hiểu," Pete nhìn vào mắt anh, tìm kiếm câu trả lời.

Vegas mỉm cười. "Tôi sẽ gặp lại em, Pete," Hắn trả lời, hôn lên trán Pete lần cuối trước khi hắn phóng nhanh ra khỏi con hẻm, khiến Pete hoang mang tột độ.

Dường như; Vegas sẽ không để em đi.

Pete không nên mỉm cười với suy nghĩ đó, nhưng em không thể ngăn được nụ cười trên môi khi biết Vegas - Alpha của em - sẽ quay về với em.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net