Chương 1: Tang lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gun Theerapanyakul
Sinh ngày 16/9/1968.
Từ trần 26/05/2021.

Hưởng dương 53 tuổi.

Vegas Korawit Theerapanyakul
Sinh ngày 25/05/1997.
Từ trần 26/05/2021
Hưởng dương 24 tuổi.

Macau đã mất hết mọi thứ ở tuổi 18, tiền tài, gia đình và cả tâm hồn. Một đứa trẻ trưởng thành thiếu tình thương của cha mẹ nhưng lại được lớn lên trong vòng tay của anh trai và khi cậu trưởng thành, Vegas lại bỏ mặt cậu mà ra đi. Anh hai để lại cho Macau duy nhất một căn nhà, nơi đó là nơi duy nhất chứa những kỉ niệm của hai anh em và có cả mẹ của hắn.

"Happy birthday to you.....happy birthday to you.... happy birthday, happy birthday, happy birthday....to...you....." Giọng hát ậm ực của Macau khi nhìn vào khuôn mặt của Vegas trong quan tài. Chiếc bánh kem trên tay khắc chữ "Chúc mừng anh hai..." chủ nhân của chiếc bánh kem ngày hôm đó chưa kịp thổi nến, không phải, phải là không thể thổi nến được nữa...

"Anh hai bắt em đi chơi với bạn là vì điều này sao ? Sao anh tàn nhẫn th..." Nói chưa hết một câu Macau đã gục mặt xuống mà khóc thảm. Thi hài của Vegas trên khuôn vẫn lăn tăn giọt nước mắt của Macau, thật đau sót...

2 ngày trước khi xảy ra cuộc chiến, Vegas bảo Macau đi qua nhà bạn ở nhờ vì anh có chuyến công tác ở Ý, chủ ý Vegas làm vậy là để Macau lánh nạn khi cuộc chiến nổ ra, ít nhất Vegas vẫn làm tròn trách nhiệm của một người anh trai, anh đã hứa với mẹ rằng sẽ bảo vệ Macau bằng cả tính mạng. Lúc đầu Macau vốn không đồng ý, vì cậu muốn tổ chức sinh nhật cho anh hai mình, nhưng rồi đành nghe theo vì không nỡ cãi lời...

Ngày thứ nhất diễn ra tang lễ, không một ai viếng thăm, Macau lũi thủi ngồi khóc bên một góc nhà vì nghĩ đến sự tủi thân mà Vegas đang gánh chịu ở thế giới bên kia, cậu không nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm lên bức ảnh của Vegas với hai hàng nước mắt. Cậu khóc nhiều đến nổi hai mắt của cậu hằn lên những sợi tơ đỏ rực.

Xin anh đừng buồn và tủi thân...em xin lỗi vì không thể làm được gì...

Không khí buổi lễ lạnh lẽo vào cô quạnh, chỉ có một mình Macau đang gặm nhấm cuộc sống của mình. Cậu nghĩ anh hai của mình chắc đang tủi thân lắm, ngày chết đến cả một người thắp nhang cho anh cũng chẳng có. Cậu chưa từng nghĩ cậu sẽ sống ra sao nếu thiếu đi sự dẫn dắt của Vegas, sự thật phũ phàng khiến tâm trạng của cậu rơi vào khủng hoảng.

"Anh hai, hãy đưa em đi được không, hãy để em được bên cạnh anh hai, em đau khổ lắm, thật sự tim em không thể thở nổi..."

Ngày thứ hai diễn ra tang lễ, không một bóng người, đêm qua Macau không ngủ, cậu vẫn ngồi im một vị trí. Cách 20 phút cậu sẽ thắp cho anh mình một nén nhang, đó là điều duy nhất mà Macau có thể làm cho Vegas lúc này. Dùng một nén nhang để sưởi ấm lòng của Vegas, sưởi ấm căn phòng nơi đây.

"Vegas, em nhìn đi đâu cũng thấy anh, em nhìn chỗ nào cũng thấy anh hết, anh trở về rồi thì mau chạy lại và ôm Macau đi, Macau nhớ anh hai lắm ..." Ánh mắt lưng tròng, cậu gào thét tên của anh hai nhiều đến nổi khan cả tiếng.

Căn nhà lạnh lẽo đến khó chịu, dù có thắp bao nhiêu nến thơm hương gỗ mun mà anh hai của cậu thích cũng không đủ để sưởi ấm không gian này. Là do căn nhà lạnh lẽo hay do lòng cậu đã đóng băng...

"Xin ba đừng đánh anh hai con, xin ba hãy buông tha cho anh ấy, anh ấy ở kiếp sau sẽ không còn là con trai của ba nữa"

Macau nhìn lên cái bàn thờ lạnh lẽo của ba mình và nói những câu cay xé lồng ngực. Cậu vái lạy liên tục như thể cầu xin người ba quá cố của mình, cậu nghĩ như thế sẽ giúp cho Vegas không phải chịu tổn thương nữa.

"Vegas, anh thật xui xẻo, đã chết rồi vẫn không thể thoát được người đã dày vò anh suốt một đời". Cậu thầm tiếc thương cho anh trai khi nghĩ đến viễn cảnh Vegas bị ba hành hạ của những ngày trước.

Macau nhất quyết không ngủ, cậu bảo cậu muốn thức cùng Vegas, cậu bảo không muốn Vegas cảm thấy tổn thương, cậu bảo không muốn để Vegas tủi thân, cậu bảo cậu không để Vegas một mình.

Đêm nay, cậu tàn phán toàn bộ những thứ liên quan đến ba cậu, kể cả bàn trang và di ảnh của ông bị cậu úp hẳn xuống mặt bàn, có lẽ Macau đã hận ba mình đến nổi khi ông ta chết còn không muốn nhìn mặt. Cậu ngủ thiếp đi với cơ thế mệt mỏi rã rời, trong giấc mơ, Macau nhìn thấy Vegas ôm cậu vào lòng, nước mắt cứ thế trào ra, tuy không nói nhưng Macau đang rất hạnh phúc trong thế giới ảo của mình.

"Macau, hãy sống vì sự kiên định của em, hãy trở về thế giới thực tại, hãy va chạm với cuộc đời, Xin em đừng chết, hãy chiến thắng nổi đau, đó chính là sự sống mà anh hai có thể dành cho em" Vegas trong giấc mơ biết ý định của em trai mình, cậu hiện về như một lời nhắc nhở "Anh hai sẽ đợi em..."

Ngày thứ ba, cũng là ngày cuối cùng diễn ra tang lễ. Bàn thơ Vegas thì nghi ngút khói do một tay Macau thắp nên, giấc mơ đêm quá đã làm cho cậu tỉnh táo trở lại. Dù là tỉnh táo nhưng khi ngước nhìn anh hai tủi thân lạnh lẽo nằm trên bàn thờ không một ai thương tiếc vẫn khiến cho đôi mắt của Macau trào ra giọt lệ buồn...

"Anh hai, đêm qua anh bảo anh sẽ đợi em phải không? Vậy thì anh nhất định phải đợi Macau nhé ! Hãy đầu thai muộn một chút và đợi em, xin lỗi vì kiếp này đã để anh cực khổ, kiếp sau hãy để em làm anh của anh hai nhé, em sẽ bảo vệ anh hai như cách anh hai đã bảo vệ em. Em sẽ thương anh nhiều hơn cách mà anh hai đã thương em. Em muốn làm anh của Vegas, em muốn bù đắp cho anh ...."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net