44.Chuyện thoả hiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi Pete và Vegas yêu nhau, từ sau khi Porschay và Kim hợp lại, bác sĩ Pete và P'Chay dường như có nhiều chuyện để nói hơn. Mặc dù giữa Vegas và Kim không có nhiều điểm tương đồng, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới chuyện Porschay chế giễu Kim với Pete, nói anh ta là một người cơ mặt tê liệt không có EQ; lại càng không ảnh hưởng chuyện Pete chế giễu Vegas với Porschay, nói cậu ấy là một con tôm đầu to vừa không có EQ vừa không có IQ.

Phương thức rù rì to nhỏ chuyện phòng the kỳ quái như vậy được thầy giáo Tankul học vấn uyên bác lời ít ý nhều mà tổng kết trong hai chữ: biến thái.

Làm gì có chuyện ai thằng đàn ông suốt ngày túm tụm lại tán gẫu chuyện trong nhà chứ! Hai cậu nói đi~ Ngày mai có muốn cặp tay nhau đi dạo phố mua thức ăn rồi sẵn tiện kéo Porsche với Arm đánh một ván mạt chược?

... Thật xin lỗi Arm, thật sự là kiếm không đủ bốn tụ, đành phải lôi cậu đi sung công .

Sự thật dĩ nhiên không giống với những gì anh Tankul nói, thầy giáo Kul cũng chỉ đùa một chút thôi. Sở dĩ Pete có thể nói chuyện hợp ý với Porschay như vậy, hơn nửa phần nguyên nhân là vì —— P'Chay của cậu thật sự là một đối tượng cực kỳ thích hợp để nói chuyện trên trời dưới đất.

Không hổ báo như Tankul, nếu cậu mà chế giễu anh ấy một câu thì anh ấy sẽ phản bác lại bằng cả một xe đầy ắp tiếng nói nhấn cậu chết chìm. Cũng không chính trực như Porsche, có đôi khi chỉ là than thở với cậu ta một câu, ví dụ như chuyện tối hôm qua Vegas lại lười biếng mà không đi tắm, Porsche chính trực nhất định sẽ gọi điện cho Vegas bắn một phát 3000 chữ "bàn về sự quan trọng của việc tắm trước khi ngủ".

Porschay là một người cực kỳ biết lắng nghe, có lẽ là đa phần đều không đưa ra được một phương án giải quyết —— Nhưng mà, thật ra thì Pete cũng chỉ là đang chờ có người nói một câu "Yêu đương là như vậy đó..., đừng suy nghĩ nhiều quá, rồi sẽ ổn cả thôi."

Nói sự hoang mang của mình ra, lại lắng nghe lời kêu ca của đối phương, nói qua nói lại, tâm trạng liền tốt hơn rất nhiều.

—— Mà đúng là nói mấy chuyện phòng the thật. . .

Giống như sáng ngày hôm nay vậy, chưa tới bảy giờ rưỡi Pete đã tới bệnh viện, vừa vào phòng liền nằm sấp lên bàn làm việc ngẩn người, Porschay đang chuẩn bị xuống ca đêm vừa lúc đi qua.

"Pete? Sao tới sớm vậy?" Porschay cầm điện thoại di động trong tay, đang nói chuyện điện thoại: "Kim, anh chờ em mấy phút, em ra liền."

Pete ôm chặt cánh tay của mình, lắc đầu không nói chuyện, không biết là chưa tỉnh ngủ hay là tâm trạng sa sút.

"Thế nào, Vegas lại chọc giận cậu sao?"

Mỉm cười ngồi xuống cái ghế ở đối diện Pete, Porschay thấy cậu ấy đang cuộn lại như một động vật nhỏ liền cảm thấy rất thú vị —— Thật là một bảo bối a, ngay cả dáng vẻ uất ức khi tức giận cũng đáng yêu như vậy, thật muốn nhốt cậu ấy lại làm thần thú để nuôi =3=~

Phiền muộn mà ngẩng đầu lên, hình như Pete rất buồn: "P'Chay... Anh xem «Nhà Có Tiểu Bạch Cửu» chưa?"

"Hả? Vẫn chưa, lại đổi mới sao? "

"Không phải, là bản in... Không biết có liên quan đến chuyện in thành sách hay không, dù sao thì cậu ấy cũng đã bỏ mất phần em..."

"... Cái gì! Vegas đánh cậu? Cậu ấy tát cậu chỗ nào rồi? Má trái hay là má phải, mau cho anh xem, có nghiêm trọng không?"

"Không phải là đánh em, là bỏ mất phần của em trong bản in..."

"...Cậu đang nói gì vậy, Vegas dùng bản in tát cậu? Vậy lại càng không được, má trái hay là má phải?"

Vậy mà hai người cũng có thể bàn chuyện phòng the với nhau sao? Cảm giác quả thật giống như được tạo thành tự hệ thống BUG ấy. . .

Qua thêm vài phút đồng hồ, Porschay cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Cậu ấy hoàn toàn không có bàn tính với em, cũng không hỏi  ý kiến của em một chút, cứ thế mà cắt bỏ đi. P'Chay, anh nói cậu ấy như vậy là không muốn để cho người khác biết quan hệ của chúng em, sau này ở trước mặt người khác em phải tỏ ra không quen biết cậu ấy, đúng không? Bible và Tiểu Bạch Cửu mới là nhân vật chính, bác sĩ Build có hay không tuyệt đối không quan trọng..."

Đưa tay ra vỗ nhẹ nhẹ lên đầu Pete, Porschay ôn nhu nói: "Pete, cậu ở đây giận cái gì? Giận Vegas không có sự đồng ý của cậu đã cắt giảm phần của cậu trong manga, hay là giận cậu ấy không chịu công khai quan hệ của hai người, hay là giận... ở trong lòng Vegas cậu không có trọng lượng bằng Venice?"

"... Đều giận..."

Nói xong, Pete bật người dậy, chống cùi chỏ lên bàn, hai tay nâng cằm, bộ dáng vẫn không vui vẻ hơn được bao nhiêu.

"Ăn dấm chua với Venice làm gì chứ. Em biết là em suy nghĩ lung tung... Nhưng còn những chuyện khác, cậu ấy có thể không nghĩ tới cảm giác của em ư? Chẳng lẽ không nghĩ tới em sẽ phát hiện trong truyện không có những tình tiết vốn thuộc về em sao? Cũng chưa từng nghĩ tới em có khổ sở hay không, giấu kỹ như vậy, so với gạt em có gì khác biệt..."

"Vậy cậu hỏi Vegas chưa? Tại sao lại làm như vậy?"

"Em không có hỏi, em cần chi tự đòi mất mặt~"

Di động trong túi Porschay lại reo lên.

Giọng nói của Kim nghe có chút mất kiên nhẫn: "P'Chay, em có dùng tay để đi cũng đã ra tới rồi chứ. Lát nữa anh còn phải đi làm đó, em nhanh lên đi."

"Ừ, tới liền. Kim, anh giúp em đi qua quầy bán đồ ăn sáng mua một bọc sữa đậu nành đi, em muốn uống."

"Uống quán lề đường làm gì, em ra nhanh đi, anh dẫn em đi uống sữa đậu nành nổi tiếng."

"Em chỉ muốn uống ở chỗ đó, nhanh đi Kim."

"... Năm phút, nếu em không ra anh sẽ đi luôn."

Biết hôm nay không có thời gian cùng Pete trò chuyện thật lâu, Porschay cúp điện thoại nhìn Pete bằng một ánh mắt khuyên giải.

"Pete, cậu và Vegas vẫn chưa hiểu nhau lắm. Trong tình yêu mới không có chuyện thần giao cách cảm vừa nhìn đã hiểu, huống chi tim của Vegas nhà cậu lại còn mọc ở sau lưng."

"Đương nhiên là, nếu như hiện tại cậu không bỏ được sự kiêu ngạo của mình, cũng có thể lựa chọn thỏa hiệp. Thường thì bây giờ cậu sẽ cảm thấy bản thân mình phải chịu uất ức khi đi thỏa hiệp, nhưng về sau, những chuyện này lại có thể trở thành lý do mà cậu yêu cậu ấy."

Giống như anh, mặc dù đã nói chia tay với Kim vì không muốn bản thân đau khổ thêm nữa, nhưng sau khi chia tay mới kịp phản ứng, những thứ mình cảm thấy cực kỳ uất ức đó, mỗi một chuyện, mỗi một chi tiết, thật ra đều là nguyên nhân anh không thể rời bỏ Kim.

Thật ra thì không thể rời bỏ sự bá đạo của anh ấy, cũng không thể rời bỏ chủ nghĩa đại nam tử của anh ấy.

Bằng không thì cũng không bị sự yêu chiều vô thức của anh ấy cảm động.

—— Nếu như Vegas thông minh, có lẽ cậu ngược lại là không yêu cậu ấy như vậy.

Điều làm con người ta chìm đắm, chính là quá trình mà cậu ấy thay đổi vì cậu.

[Porschay, anh sẽ cho em thêm một phút nữa]

"A!!!, anh thật sự phải đi. Pete, cậu còn muốn nói chuyện thì cứ gọi điện thoại cho anh!"

"Này Kim, anh không phải là đi thật đấy chứ?"

"Xì~~ còn tưởng em sẽ không sợ."

"Em sợ cái gì chứ! Chỉ là em muốn uống sữa đậu nành!"

Lời của Porschay, Pete nghe lọt được một nửa.

Thỏa hiệp sao?

Hình như cũng không còn sự lựa chọn nào khác, mới không cần đi hỏi Vegas, tại sao lại cắt bỏ phân cảnh của tớ? Lại không nói với tớ một tiếng, tớ dù gì tớ cũng là nhân vật chính mà?

Cảm giác tên kia nhất định sẽ lăn lộn trên giường cười đến đau bụng: "Pete, cậu đang nói cái gì vậy~"

Ai~ Suy nghĩ một chút, thôi thì cứ như vậy đi.

Nhẹ nhàng chấp nhận sự thật, còn tốt hơn đối chọi gay gắt rồi sau đó sẽ nhận được một kết quả thương tâm. Chẳng phải Vegas đã từng nói, cậu ấy tạm thời vẫn không có cách nào thẳng thắn công khai quan hệ của cả hai trước mặt người lạ, cậu ấy để tâm đến ánh mắt của người khác —— Biết đâu hôm nay những lời này có đổi thành "Cậu ấy vĩnh viễn" thì cũng vậy mà thôi.

... Thế nên, rốt cuộc là sao tớ lại sợ bị cậu bỏ rơi đến vậy.

Vốn cuộc sống có cả nghìn sự lựa chọn, tại sao dính đến cậu, thì chỉ còn rất ít đường ra.

Pete bóp bóp cổ mình, lại nằm lên bàn, nhắm mắt không biết là đang suy nghĩ gì.

Vegas, cậu xem, tớ vì cậu lại tự cắt bỏ một cái gai.

Miệng nằm dưới mũi không chỉ dùng để hôn, còn dùng để nói chuyện.

—— Đây là một câu nói nhảm, cũng là câu sau này sẽ nói với cậu.

Buổi tối, khi Pete về đến nhà thì trong phòng khách chỉ có một mình Venice, trong tay thằng bé cầm một cây kẹo que thật to, nó đang dùng hết sức lực mà đưa đầu lưỡi ra liếm liếm không ngừng.

Nhất định là baba của nó mua cho nó !

"Daddy~~ Daddy đã về rồi!"

Nhìn thấy Pete, Venice lập tức nhảy dựng trên ghế salon, tíu tít chạy tới trước mặt Pete, mất cả buổi để rút một trang giấy trong túi quần sau mông ra.

"Daddy, daddy đứng yên đứng yên~~~ Baba kêu con đọc cái này cho daddy nghe~ Daddy phải nghe hết!"

"Baba kêu con đọc? Sao cậu ấy không tự mình đọc..."

"Dạ? Bạch Cửu không biết nha... Daddy, daddy mau nghe a! Con phải đọc nhanh một chút nếu không thì lát nữa sẽ quên đó... Có thật nhiều chữ con không biết, con phải học hơn nửa ngày..."

Bị dáng vẻ nôn nóng của thằng bé chọc cười, Pete ôn nhu đứng bên cạnh Venice: "Được rồi, vậy con mau đọc đi~"

"A, Pete! Qê Gát xin lỗi cậu! Tớ không cố ý làm hỏng máy tính của cậu! Tiểu Bạch Cửu có thể làm chứng!"

Đọc xong câu này, Venice lại dốc sức liếm kẹo que, vứt cho Pete ánh mắt mang ý: "Daddy, con không biết gì hết~"

Hay lắm, thắng bé này lại một lần nữa, ở trong hoạt động của liên minh, không chút lưu tình mà bỏ baba của nó chạy mất dép.

"A, Pete! Qê Gát xin lỗi cậu, khi mở cửa phòng ra, xin cậu hãy mở mắt nhìn, nhìn tớ tội nghiệp biết bao nhiêu! Hôm nay tớ không muốn lặp lại chuyện quỳ bàn phím tuần trước nữa đâu~~"

Cái quái gì... Sao mà nghe quen tai quá. . .

"Đọc xong rồi daddy!" Hoàn thành nhiệm vụ, Venice đắc ý ngước đầu, giống như một binh sĩ nhỏ đang chờ được khen ngợi.

"Ngoan, đi xem TV đi, daddy vào xem baba con một chút."

"Dạ, vậy... daddy, ba ba, lát nữa Bạch Cửu lại đi tìm baba có được không~?"

Pete cười một tiếng, vịn vai Venice hôn lên mặt nó cái chóc.

Vegas cũng thật là, mua một cây kẹo que to như vậy, để cho Venice ăn dính đầy mặt mũi —— Thôi được rồi, đợi lát nữa giúp nó lau, giờ đi nhìn cái tên phiền toái kia một chút.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, một bóng người liền nhanh chóng xông lại ôm hông của Pete.

"Pete, cậu đã về~, tớ nhớ cậu lắm~"

"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị. Cậu làm gì máy tính của tớ vậy?"

"A. . .Pete, tớ có mua dưa hấu. Cậu muốn ăn không, tớ cắt cho cậu một miếng nha?"

Căn cứ theo biểu hiện không bình thường của Vegas, Pete đầu đầy hắc tuyến mà suy đoán, máy tính của cậu nhất định đã bị ngược đãi vô nhân tính, đoán chừng là dính phải các bệnh hiểm nghèo như nước vào hoặc là cháy phần cứng.

Có đôi khi cậu cảm thấy mình thật sự là ăn no rỗi việc, sao lại muốn tự đòi mất mặt mà đi suy nghĩ những chuyện không đâu, cái tên ngốc này mỗi ngày cho mình không ít phiền toái và náo nhiệt rồi. . .

"Mau nói cho tớ biết, máy vi tính của tớ bị làm sao vậy? Còn dùng được nữa không?"

". . . Tớ lấy máy tính của cậu down phim, sau đó Tiểu Bạch Cửu nhào lên giường chơi với tớ, sau đó. . . tớ sơ ý đá máy tính của cậu rơi xuống đất. . . Sau đó, lúc xuống giường nhặt máy vi tính lên thì. . . không cẩn thận. . . lại đạp thêm một phát. . ."

Nói xong, Vegas vô cùng chột dạ mà trình thi thể của máy vi tính lên cho Pete xem —— Buổi sáng còn là một cái laptop lành lặn, giờ đã vỡ thành hai mảnh rồi.

. . . Hận không sao kể xiết. . .

"Pete, cậu đừng nóng giận. . . Tớ sẽ mua cho cậu cái mới. . ."

". . ."

"Bảo bối, cậu đừng có không để ý tới tớ mà. . . Tớ thật sự không phải cố ý. . . Tớ nhất định mua cho cậu một cái thật tốt! Nhất định!"

". . ."

"! ! Pete, cậu đừng khóc mà! ! Tớ sai rồi, tớ thật sự sai rồi. . . Tớ cho cậu máy vi tính của tớ đó, cả bảng vẽ cũng cho cậu luôn! A không đúng, tớ cho cậu bảng vẽ làm gì, cậu cũng đâu có vẽ —— Tớ nhất định sẽ mua máy tính mới cho cậu! Ngày mai sẽ đi, ngày mai sẽ đi!"

Pete đột nhiên khóc lên lại để cho Vegas hoảng hốt, cái tên ngốc kia từ trước tới nay rất giỏi nói chuyện, nhưng lúc này lại chỉ biết lăng xăng bên cạnh Pete, sau đó không ngừng lặp lại câu nói mà cậu ấy đã nói hơn nửa ngày.

Thật ra, chẳng qua là Pete cảm thấy có chút uất ức. Cũng không có dùng sức khóc, chỉ là để rơi vào hạt đậu nhỏ, lấy tay lau qua cũng không có chuyện gì nữa.

Chẳng qua là cảm thấy, thích cậu thật sự là một chuyện vô cùng cực khổ. Tớ muốn dùng thời gian để vun đắp quan hệ của chúng ta, thỏa hiệp những vấn đề xuất hiện giữa chúng ta, còn phải chấp nhận những chuyện ngoài ý muốn mà cậu mang đến cho tớ, nhưng trong trạng thái như vậy vẫn không thể ngừng yêu cậu —— Đại khái đúng là điên rồi.

. . . Không phải là vì cảm thấy hỏi một câu "Tại sao lại thích cậu?" nghe rất ngốc nên mới giấu hết những lời này vào lòng.

Pete vẫn không rõ.

Vegas vẫn rất bối rối.

"Pete, Pete, tớ thật sự không có cố ý, cậu đừng khóc. . . Xin cậu. . ."

Dè dặt ôm Pete vào trong ngực, mặc dù trong lòng Vegas đã viết đầy dấu chấm hỏi, nhưng vẫn nói ra những lời vô cùng ôn nhu, hy vọng tâm tình của con người nhỏ bé trong vòng tay mình sẽ khá hơn.

Trước kia cũng không phát hiện thì ra cậu quý máy vi tính của mình như vậy. . . Yên tâm đi, tớ nhất định sẽ mua cho cậu một đứa con khác chất lượng còn tốt hơn, cho nên hãy quên đứa con cũ đi. . .

"Baba, daddy, chừng nào chúng ta có thể ăn cơm? Bạch Cửu đói bụng rồi. . ."

Cậu xem, cậu xem, chúng ta còn một đứa con đang sống sờ sờ ra đó kìa!

Bỏ qua chuyện máy tính cũ của cậu đi a~ Các người cùng một chỗ nhất định sẽ không hạnh phúc đâu!

Gặp Pete cả buổi vẫn không nói chuyện, Vegas đành bó tay, chỉ là chưa lôi Venice ra để hai ba con làm trò đùa mua vui cho daddy của thằng bé.

"Baba, sao ba lại làm cho daddy tức đến khóc lên. Baba xấu xa~"

"Đừng có mà ngồi đó châm chọc, tối nay con muốn ăn mì gói á?"

"Hing. . . Không muốn."

"Vậy hãy mau dỗ dành daddy của con với ba~ Lần này con mà dám bán đứng ba thì sau này sẽ không mua bóng chocolate cho con nữa!"

"Nha. . ." Ghét ghê, mỗi lần đều lấy chuyện này uy hiếp Bạch Cửu về phe của ba~ Baba xấu xa~

"Đến đây đi con trai, cùng nhau làm trò con bò nào . ."

"Ba công ba là sáu. . . Bốn cộng bốn là tám. . ."

Rõ ràng là một bài hát đáng yêu mà, không phải sao~ Vì sao đến cuối cùng lại biến thành hai ba con đếm ngón tay tính toán. . .

"Sáu cộng sáu. . . Sáu cộng sáu là bao nhiêu vậy baba? Bạch Cửu không có đủ ngón tay!"

"A, baba cho con mượn nè! Giờ tính được rồi đó! Sáu cộng sáu là bao nhiêu?"

"Mười, mười một, mười hai!!"

Cho dù trong lòng Pete có uất ức và mất hứng, nhưng bây giờ lại không phun ra được nửa câu tức giận.

Dính đến hai ba con ngốc ngốc yêu yêu này, cậu đã học được và hiểu sâu hai chữ: Chịu thua.

"Pete, cậu không giận tớ nữa à?"

Hí ha hí hửng đi theo sau lưng của Pete, lúc này Pete đang đứng bên cạnh bếp gas nấu bữa tối.

Không có ngoài ý muốn, một quả bạch nhãn bị Vegas bỏ vào trong túi: "Cậu chỉ biết mang phiền toái cho tớ. Chỉ biết ức hiếp tớ!"

"Đúng, đúng, đúng. . . A~ không đúng, không đúng, không đúng, sau này tớ sẽ không dám vậy nữa. . ."

"Chính là tớ, nếu đổi lại là người khác, sớm đã không gả cho cậu. . . Cũng chính là tớ, hàng ngày bị một lớn một nhỏ nhà cậu hành hạ nhưng vẫn kiên cường mà sống. Cũng chính là tớ, đã vì hai người các cậu hiến dâng đến mức này rồi. Cậu đi đâu tìm được một người bạn đời tốt như thế, cậu nói đi. . ."

Vegas tươi cười ôm Pete đang bắt đầu lải nhải không thôi vào trong ngực: "Được rồi, được rồi~ Cậu tốt nhất, cậu tốt nhất rồi, được chưa~ Đều là công lao của Pete, đều là công lao của Pete~~"

Pete rầm rì một tiếng, lúc này mới chịu mang theo vài phần nũng nịu và dụi dụi vào lồng ngực của Vegas, trên mặt cũng nở ra một nụ cười. Nhưng mà cậu còn chưa kịp nói ra những chuyện làm cậu chán nản bùi ngùi, đã bị một câu nói tiếp theo của Vegas ngăn chặn.

"Cậu quan trọng thế nào tớ biết rõ hơn bất cứ ai. Thế nhưng mà Pete, đừng nói những lời tranh công như vậy nữa có được không?"

Mặc dù quan trọng đến mức không phải đối phương thì không được, nhưng đừng làm tớ có quan niệm sai lệch rằng Vegas đang lệ thuộc vào Pete.

Tớ không muốn ngay cả cậu cũng hiểu được, Vegas là tên ngốc không thể lo liệu cuộc sống cho mình, phải dựa vào sự cứu tế của Pete mới trở nên nổi bật.

"À, đã biết."

Vậy. . . thoả hiệp thêm một lần nữa là được chứ gì.

Venice giơ chén cơm của mình đứng cả nửa ngày cũng sắp khóc lên.

"Daddy ơi, đã nấu xong chưa~~~ Venice sắp chết đói. . ."

Sao chú Kul không có ở nhà chứ? Con muốn đi méc với chú Kul. . . Baba và daddy không cho Bạch Cửu ăn cơm~ Hing hing. . .

Khoảng thời gian êm đẹp lúc nào cũng ngắn ngủi, huống chi là tình trạng "Nhìn qua tưởng rất êm đẹp" của Vegas và bác sĩ Pete.

Chưa kể, buổi tối trước khi ngủ, Pete thiếu chút nữa lại nhao nhao với Vegas một trận.

"Cái gì? Mang Venice đến buổi ký tặng? Vegas, cậu điên rồi?"

"Tớ rất nghiêm túc đó. Thấy có rất nhiều độc giả để lại tin nhắn ở phía dưới là hy vọng được nhìn thấy Tiểu Bạch Cửu, cho nên tớ muốn dẫn nó đến buổi ký tặng để làm quen với mọi người~"

"Lúc này cậu lại không sợ người khác nói những lời kì quái hoặc là hù dọa con của cậu, đúng không. . ."

"Tớ cảm thấy sẽ không có vậy đâu.《Nhà Có Tiểu Bạch Cửu》 đã vẽ lâu như vậy, bên dưới cũng không có mấy người nói những lời khó nghe~"

". . . Nhưng cậu biết rõ. . . Dù sao thì tớ cũng không đồng ý chuyện cậu mang con trai đi ký tặng, nó còn phải đi học đó!"

"Nhà trẻ thôi mà. . . Pete, tớ muốn để cho mọi người tận mắt nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của tớ~~ Cả đời này chuyện làm tớ kiêu hãnh cũng không nhiều lắm, nói không chừng là chỉ được ký tặng một lần này thôi, tớ đương nhiên phải mang bảo bối của tớ theo!"

Một câu vô tâm của Vegas, xem như lại một lần nữa hung hăng đâm chọt trái tim nhỏ bé vốn đã không bình thường của Pete.

Cái gì gọi là để cho mọi người tận mắt nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của cậu, cậu không cảm thấy trong lời nói này của cậu thiếu người nào sao?

"Vậy tớ đây. . ."

"Hả? Pete, cậu nói cái gì?"

". . . Không có gì, cậu muốn dẫn bảo bối cậu đi đâu thì cứ đi đó. Tớ không xen vào nữa."

Nói xong, Pete giật lấy cái khăn tắm trên mắc áo đi tắm, có chút cảm giác khó chịu cứ cuồn cuộn trong lòng cậu.

Thỏa hiệp, tớ thỏa hiệp.

"Sao nhìn giống như là mất hứng vậy. . ."

Vegas bĩu môi, cảm thấy Pete có hơi là lạ, nhưng lại không có để ở trong lòng, lấy điện thoại di động ra gọi cho Kim.

Kim đang bận làm tình, vẻ mặt khó chịu mà nhấn nút nghe: "Làm gì vậy?"

"Tổng biên tập, thứ bảy này em mang Tiểu Bạch Cửu đi ký tặng chung!"

"Được rồi, nhớ mang đầu óc theo luôn, gặp sau."

Porschay nằm ở trên giường nhìn vẻ mặt của Kim kiểu như 'quấy rầy đến nhã hứng của trẫm' lại cảm thấy rất vui vẻ: "Là Vegas sao? Cậu ấy làm sao vậy?"

"Nói thứ bảy mang con của cậu ấy đi ký tên chung."

"A? Thật không giống chuyện mà cậu ấy sẽ làm. Pete cũng cùng đi chứ?"

"Hình như Pete không đi. Vegas sợ ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của Pete, cũng sợ có người vin vào chuyện bọn họ là gay rồi nói những lời khó nghe, nói không đành lòng để cho Pete xuất đầu lộ diện —— Thằng nhóc đó dạo này thích giảng đạo lắm~ nhồi nhét vào đầu anh không ít thứ~"

Ngó lơ vẻ mặt "Anh đây rất hiểu đó' của Kim, Porschay nhớ lại dáng vẻ buồn rười rượi cùa Pete sáng nay, Porsche dự dự mà nói một câu:

"Anh xác định. . . Vegas và Pete, sẽ không đi nhầm đường sao?"

Hai người đang trên đường làm tình, đột nhiên đều cảm thấy chột

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net