15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi lang thang không mục đích trong biệt thự như một bóng ma vất vưởng. Khi đến trước cửa phòng bác cả thì trời đã gần sáng, tôi cũng không biết vì sao tại tới đây. Có lẽ vì nghe bác Porsche nói rằng lần cuối nhìn thấy mẹ tôi là ở căn phòng này của bác cả.

Bầu trời ngoài khung cửa sổ một màu xanh lam trộn lẫn với màu xám lạnh lẽo. Trên đời này chỉ sợ không có gì cô hơn hơn bầu trời vào thời khắc giao nhau giữa ngày và đêm.

Tankhun không có ở đây, chắc bác ấy đã đến linh đường để thắp hương rồi. Từ khi mẹ tôi và bác dâu ba mất, Tankhun cho xây dựng một phật đường ngay trong nhà lớn Chính gia, bốn phía hương khói thời Phật, đèn cổ luôn được thắp sáng - nến không bao giờ tắt. Khi bị mất ngủ, bác ấy thường đi bộ dọc theo con đường nhỏ, băng qua con suối và đài phun nước để đến đây. Thắp một nén nhang, ngồi yên lặng một lát rồi ra về.

Bởi vì không ai biết thi thể mẹ tôi ở đâu nên Chính gia chỉ có thể bỏ quần áo cùng di vật của ông vào hòm rồi chôn ở nghĩa trang gia tộc. Nhưng bác cả không phải lúc nào cũng tới đó, và tôi cũng thế.

Tôi biết trong đó chẳng có gì. Câu trả lời mà tôi đang tìm kiếm cũng không có. Khi còn nhỏ bác ấy từng ép tôi thắp nhang cho mẹ, khi đó tôi vẫn là một đứa trẻ không nghe lời, chết cũng không chịu làm theo. Cây nhang rớt trên nền nhà, bác cả lặng lẽ nhặt lên, từ chối sự giúp đỡ của vệ sĩ, tự mình đặt lại về chỗ cũ. Vẻ mặt của bác ấy rất cô đơn, tôi cứ nhớ mãi về dáng vẻ của bác, hoàn toàn khác với kiểu la hét khùng điên thường ngày. Tôi có chút sợ hãi, cuối cùng vẫn cúi đầu châm lửa, khi đó tôi không hề biết ý nghĩa của hành động này là gì, mẹ tôi không có ở trong đó, cũng không ai biết ông ấy đang ở đâu. Thắp một cây nhang gãy cũng có ích gì chứ.

Lúc bước vào, tôi phát hiện căn phòng của bác cả vẫn giống như trong trí nhớ của mình, lấy màu sắc rực rỡ làm chủ đạo, và bức chân dung khiến tôi mù mắt khi còn nhỏ vẫn được treo trên tường. Tôi vừa che mắt vừa nói với Tankhun, con cầu xin bác, con từng gặp qua rất nhiều người tự kỷ, nhưng chưa bao giờ thấy ai yêu bản thân mình quá mức như bác. Nếu muốn treo, bác không thể chọn bức nào đỡ gây mù mắt người khác sao? Bác không sợ hù chết mọi người hả? Mỗi lần như vậy, bác ấy đều lấy hạt dẻ đập vào đầu tôi, nói tên nhóc này tại sao mày với bác hai mày giống nhau thế, đều là cái thứ không có gu thẩm mỹ! ! Khuôn mặt đẹp trai của bác mày sao lại đáng sợ được! ! Tao phải treo ảnh mình khắp bốn phương tám hướng căn nhà này mới được! ! ! Tôi vặn lại, "Vậy sao bác không lắp gương toàn bộ trong phòng mình đi, bác có thể ngắm nhìn bản thân ở bất kỳ góc độ nào!"

Bác ấy hình như còn nghiêm túc xem xét về đề nghị này, tôi biết người bác thần kinh không ổn định của mình thật sự có khả năng làm những chuyện khác người đó liền nhanh chóng ngăn ông bác lại, nói bác thích treo cái gì thì treo, tấm này nhìn rất đẹp, vô cùng nghệ thuật.

Tôi ngẩng đầu nhìn bức chân dung, đưa tay chạm vào nó. Sắc mặt bỗng chốc thay đổi.

Chất liệu gỗ này, tôi có cảm giác mình đã gặp qua ở đâu rồi.

Tôi cố gắng nhớ lại, dùng tay sờ thật kĩ chất liệu khung ảnh, tìm xem bên trong có thể giấu thứ gì hay không. Nhưng trong đầu tôi theo bản năng lại nảy ra một ý tưởng kỳ quái, khiến tôi có cảm giác phía sau bức tranh này chắc chắn có đồ vật khác. Tôi lấy ra con dao găm nhỏ đi rừng thường mang theo bên mình, đó là món quà tôi nhận được năm mười hai tuổi. Tôi thầm niệm A di đà phật, hy vọng Tankhun phát hiện ra sẽ không nổi cơn tam bành, tôi đưa tay cắt ngang tấm ảnh. Cố gắng tìm kiếm dấu vết của thứ gì đó được cất giấu.

Nhưng hoàn toàn không có, nó chỉ giống như một bức ảnh bình thường. Nếu đằng sau nó không có gì, tôi cũng không tìm ra thứ gì, còn làm hỏng bức chân dung mà bác cả kiêu ngạo nhất.

Shit.

Hoặc là không làm, đã làm là phải đến nơi đến chốn. Tôi giẫm lên bàn, gỡ bức ảnh xuống để tìm cho thật kỹ, nhưng lại phát hiện không thể tháo xuống được.

Trong một cái chớp mắt, cuối cùng tôi cũng nhớ ra mình từng thấy thứ tương tự như này ở đâu. Đó là ở trong phòng bác ba, bác ấy thường giấu những bí mật của mình đằng sau bức ảnh treo trên tường, nơi cất giữ dấu vết của bác Porschay đã mất, nó từng giăng đầy như chiếc mạng nhện, nhưng giờ đây chỉ còn lại vài bức ảnh họ chụp chung. Tôi từng tình cờ thấy bác ấy ghim một vài tờ giấy trên mặt, rồi xoay ngược bức tranh theo chiều kim đồng hồ.

Chuyện đã qua lâu rồi, tôi gần như đã quên mất.

Tôi nhảy xuống, hít sâu một hơi. Vươn tay và xoay bức ảnh một góc chín mươi độ theo chiều kim đồng hồ.

Một tiếng "rắc rắc" vang lên, khoảng trống ẩn trong bức tường được mở ra. Có vẻ như nhiều năm qua không ai mở ra, bụi bay mù mịt khắp nơi, khiến tôi ho liên tục.

Đợi khi lớp bụi tan bớt, tôi tiến lại gần thì mới phát hiện đó không phải là lối đi bí mật, nó trông giống một cái hốc nhỏ do ai đó đào tạm thời, bên trong cất một chiếc hòm thủy tinh. Bởi vì để lâu mà bị bám đầy bụi đất.

Tôi đưa tay chạm nhẹ trên bề mặt, có lẽ chiếc hòm này được làm bằng thủy tinh công nghiệp, hơi nặng, bên trong còn có A-mi-ăng*. Phỏng chừng người đó đã sắp xếp cẩn thận, đâu vào đấy để không xảy ra sai sót nào.

*Chất liệu dùng để chống cháy, cách nhiệt, cách điện.

Tôi có một dự cảm kỳ lạ, bên trong đó, có thể là thứ dành cho tôi.

Tôi lau sạch chiếc hòm, nó không bị khóa. Có thể mở ra một cách dễ dàng. Bên trong chỉ có một bức thư được bọc kín trong túi chống nước, có vẻ như đã được xử lý để chống ẩm, chất liệu có phần đặc biệt, cầm trên tay mới biết đây không phải chất giấy thông thường, thậm chí hòm đựng cũng có khả năng chịu được nhiệt độ cao.

Tôi hít một hơi thật sâu, dùng dao găm mở chiếc túi chống nước và lấy bức thư ra. Vừa nhìn thấy dòng chữ viết trên phong bì, tôi có chút choáng váng, trượt chân ngã xuống, tôi vội vàng cố với lấy thứ gì đó để ổn định cơ thể, bàn trà bị tôi đụng phải, cốc thủy tinh rơi xuống đất vỡ nát tan.

Bức thư đã ố vàng, nhưng vì dùng nhiều công nghệ kỹ thuật nên nét chữ trên đó vẫn vô cùng rõ ràng.

"For my darling Venice------From Pete."

Tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ không hợp hoàn cảnh, vào khoảnh khắc Vegas biết Pete chết, ông ấy có tâm trạng gì?

Có lẽ là giống tôi bây giờ. Đau khổ cùng sợ hãi, như cơn lốc ào ào kéo đến, lại không dám rơi một giọt nước mắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net