9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vegas chỉ đứng yên tại chỗ, quay lưng về phía tôi, tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của ông. Bác hai, bác ba của tôi cùng dàn vệ sĩ bao vây xung quanh thành hình cánh bướm, ông ấy và ngài Kan trở thành trung tâm. Say này tôi mới biết, trước khi chúng tôi đến đây, Vegas biết ngài Kan ở chỗ này mở Hồng Môn Yến nên đã cùng với bác hai hợp thủ, nội ứng ngoại hợp* bao vây nhà chính.

*Trong ngoài phối hợp

Chính gia và Thứ gia trước nay chưa từng có sự đồng nhất về mặt chiến lược như thế. Chỉ có tôi, giống như một bệnh nhân NPC* đi lạc vào hiện trường, trợn mắt há mồm nhìn một màn này.

*NPC: nhân vật ảo

Bọn họ rơi vào sự im lặng kỳ lạ, kéo dài, thâm trầm và đột ngột. Trong bầu không khí ngột ngạt đó, họ quan sát lẫn nhau, trái tim run lên vì sợ hãi.

Khi Vegas lên tiếng lần thứ hai, tôi chợt rùng mình, như thể thế giới này đều bị đóng băng.

Ông ấy hỏi, "Năm đó, ông đã nói gì với Pete khiến em ấy lựa chọn rời đi?"

Vegas ngồi xổm xuống, tiêm một mũi adrenaline để giảm đau, sau đó nạp từng viên đạn vào ổ quay, tôi thấy nét mặt của ông sắc lạnh như đầu mũi dao: "Nếu không chịu nói, tôi cũng không ngại phế đi cánh tay còn lại của ông đâu."

Thân ảnh đẫm máu cười to, "Chuyện đến nước này, tao đúng là nuôi được hai thằng con ngoan... Tao đã như vậy rồi, mất một hay hai tay có gì khác nhau? Mày muốn biết sao? Đợi kiếp sau đi!"

Dường như đã đoán trước được câu trả lời của ông ta, Vegas giơ tay ra hiệu bác hai đưa cho ông một chiếc hộp đen. Chiếc hộp này được cất giữ ở vị trí kín đáo, không ai nhìn thấy nó trong sự hỗn loạn vừa nãy. Ông ấy ngồi xổm xuống nhìn ba mình, ánh mắt lạnh như băng, mang theo một tia chết chóc.

"Tôi biết, ông sẽ không quan tâm đến mạng sống của mình." Vegas cúi đầu, "Như cách ông luôn bỏ mặc tôi và Macau, ông cũng không thèm đoái hoài gì đến mẹ tôi. Nếu không ông cũng không vì lo sợ mẹ sẽ khiến chúng tôi trở sẽ nên yếu đuối, làm cho Thứ gia suy bại mà hại chết bà ấy. Đáng ra tôi phải nhận ra điều đó từ sớm mới phải, ông chính là loại người như vậy. Thế mà tôi vẫn còn ôm kỳ vọng, là lỗi của tôi."

Ông ấy mở chiếc hộp đen ra, "Đây là toàn bộ số liệu kế toán cốt lõi của Thứ gia, là thành quả làm việc mười mấy năm qua của tôi, cũng là nguyên nhân tôi nhờ ông tổ chức buổi party ngày hôm nay, ba thân yêu, hơn bốn mươi năm cố gắng của ông, đổi lấy một lời thú nhận, how funny is that, huh?" Ông đặt ngón tay lên màn hình, trên đó có một nút bấm.

"Now, you decide, whether you want to tell me the truth, or I blew up your entire world."

"Bây giờ thì quyết định đi, nói cho tôi biết sự thật, hoặc tôi sẽ cho nổ tung toàn bộ thế giới của ông."

Tình cảm cha con nhà này quả thật rất vi diệu, tôi nhìn 'ông nội' mình nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy, cuối cùng mở miệng với vẻ hết sức mỉa mai và khinh thường.

"Mày cho rằng nó chết ngoài ý muốn trong khi làm nhiệm vụ bình thường thôi sao? Mày cảm thấy người như nó sẽ tự sát? Mày nghĩ nó đau khổ đến mức không thể chấp nhận bản thân, cho nên mày mới tự hành hạ bản thân mình suốt mấy năm qua à? Ha ha ha ha ha ha, mày cảm thấy nó tự sát vì không yêu mày đúng chứ? Con trai yêu của tao ơi? Mạng của mày, mạng của Venice, đều nằm trong tay Thứ gia. Mỗi bước nó đi, đều đang phản bội lại Chính gia. Lần Venice bị bắt cóc đó, tao mượn tay người khác ép nó phải giao nộp sổ sách của Chính gia. Là một người mẹ, nó sao có thể không cứu con mình chứ? Tao chính là muốn hành hạ nó như vậy, bởi vì tao biết, người một lòng trung thành với Chính gia như nó sẽ không vượt qua được bản ngã của chính mình, khiến nó nghĩ bản thân không thể ở bên con trai và người mình yêu. Tao biết cảm giác tội lỗi sẽ hành hạ nó mất ăn mất ngủ mỗi ngày. Rồi tao nói với nó tao biết bí mật mà nó đang che giấu, nếu nó muốn tiếp tục ở bên mày và Venice, nó phải làm việc cho tao. Tiếc thật đấy, người yêu nhỏ của mày là một con chó vô cùng trung thành với Chính gia. Tao cứ tưởng ngày hôm đó sẽ nhận được tin tức của Chính gia, không ngờ lại chờ được tin nó đã chết... Như vậy cũng tốt, con trai tao không còn sự uy hiếp, cháu trai tao cũng thuận lý thành chương ở lại Chính gia, mọi thứ diễn ra suôn sẻ một cách bất ngờ..."

Ông ta đột nhiên ngừng lại.

"Nhìn xem, mày vẫn là đứa con trai ngoan của tao."

"Không có động lực nào mạnh mẽ bằng hận thù đâu."

"Mày làm tốt lắm, cũng như việc sắp xếp để mày và Macau chém giết lẫn nhau, như vậy mới hy vọng mày sẽ tiếp tục sống."

Vegas chợt bình tĩnh lại, quay đầu nhìn ba mình. Lúc khai quật lăng mộ còn không im lặng như bọn họ, hai người lặng yên nhìn đối phương, như kẻ thù không đội trời chung.

Tôi thấy ông đặt súng xuống, tháo chiếc nhẫn tượng trưng cho địa vị Thứ gia khỏi ngón tay.

"Ông nói rất đúng."

"You taught me well."

Vegas giơ tay rồi nhấn nút, không chút do dự xóa tất cả thông tin.

"No!!!!!!!!!!!"

Tiếng gào thét của người đàn ông còn dữ tợn hơn lúc đầu gối bị bắn trúng, như con thú bị nhổ răng nanh, ông ta suy sụp ngã trên mặt đất.

Vegas quay người chuẩn bị đi ra ngoài, người phía sau đột nhiên nhớ đến gì đó, chợt lên tiếng.

Cảnh tượng đó đến nay khi nhớ lại, tôi vẫn thấy có chút không chân thật.

Ông ta nói, "Mày không tò mò sao, nơi Pete của mày được chôn cất?"

Vegas nhanh như chớp quay người lại và lao về phía đó, động tác nhanh đến mức không ai nhìn rõ. Giây tiếp theo, tôi chỉ thấy một nhóm người đang kéo ông ấy lại, mà ngài Kan máu me bê bết bị Vegas túm chặt, từng đấm nặng nề giáng xuống, bàn tay ông nhuốm đầy máu. Kiểu đó nói đánh chết người vẫn còn nhẹ. Tôi chưa từng gặp người nào có thể phẫn nộ đến mức này. Dù sao nhiều năm qua ông ấy cũng là người đứng đầu, loại việc bẩn thỉu như thế từ lâu đã không cần động tay đến.

Sự tức giận cùng đau đớn dường như chiếm lấy Vegas, và ông không thể chịu đựng được nữa.

Khi ông ấy vừa xuống tay, các bác các chú tôi không ngăn cản, có lẽ vì ngứa mắt sự thối nát của 'ông nội' tôi. Giằng co một lúc, mọi người nhận ra nếu cứ mặc kệ, sẽ không hỏi được chút gì về nơi chôn cất của mẹ tôi mà là hỏi ra một mạng người. Lập tức, bốn năm người cùng ùa lên mới miễn cưỡng kiềm chế được Vegas, mà cái người chó má kia vẫn còn cười sằng sặc.

"Vegas! Vegas! ! Dừng lại! ! ! Mày đánh chết ông ta thì hỏi Pete ở đâu bằng cách nào! ! ! !"

Một câu của bác hai khiến ông ấy tỉnh táo lại. Cuối cùng Vegas cũng dừng tay, vết máu theo bàn tay chảy xuống sàn nhà, đọng thành một vũng lớn.

Người kia ho ra một chiếc răng nanh bị gãy, nhìn Vegas rồi nhếch môi cười hài lòng, một lúc sau mới nói: "Tao đã sớm cho nổ tung tất cả, đến tro bụi cũng không chừa lại, mày ngay cả một sợi tóc của nó cũng không thấy chứ gì... Không phải mày đã đến Chumphon không biết bao nhiêu lần sao, thậm chí còn suýt chút nữa lật tung chỗ đó lên, mày vẫn chưa nhận ra hả?"

Tôi thấy Vegas phát điên lao ra ngoài, lại bị bác hai và bác ba ôm rồi vật ngã xuống đất. Người đàn ông ấy phát ra tiếng gầm như dã thú lúc sắp chết. Đến giờ tôi vẫn cảm thấy âm thanh đó không phải là tiếng mà con người có thể tạo ra. Như thể bị ai đó moi hết lục phủ ngũ tạng, linh hồn của Vegas dường như cũng theo đó thoát khỏi thể xác.

Đầu tôi đau như búa bổ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net