18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vegas xúc một thìa cơm cà ri đưa tới trước miệng Pete, Pete nhìn món cơm cà ri béo ngậy, thơm phức, cậu bĩu môi, thừa biết mùi vị không quá tệ, nhưng vẫn làm ra thái độ hoài nghi, nói: "Cái này... ...sẽ không quá khó ăn chứ?"

Vegas mím môi, không lên tiếng, kiên quyết đẩy thìa cơm đến trước môi Pete, muốn cậu ăn thử.

Pete cười nhẹ, mở miệng ăn muỗng cơm cà ri mà Vegas đút.

Nước sốt vừa thơm vừa đậm đà, vị ngọt và cay xé lan tỏa trên đầu lưỡi.

"Ừm... ..." Pete chậm rãi nhai nuốt, lộ ra vẻ mặt thâm sâu, khó dò.

"Thế nào?" Vegas có chút mong đợi hỏi.

"Thật sự khó ăn." hai mắt Pete sáng lên, nhịn lại tiếng cười trong cổ họng, cố ý nói ra nhận xét không tốt.

"Sao lại như vậy." Vegas cau mày, có chút thất vọng, không dám tin mà xúc một thìa cơm cà ri, tự mình ăn thử.

Cơm cà ri trong miệng, vị ngọt cay vừa phải, thịt gà tươi mềm, mùi vị không tệ, Vegas biết là Pete lừa hắn, lúc hắn ngước mắt nhìn lên, bắt gặp đôi mắt biết cười của Pete, cậu cười đến hai mí mắt híp lại cong cong như một cây cầu nhỏ.

Vegas bị nụ cười của Pete làm cho bật cười, hắn cầm hai dĩa cơm cà ri, đi theo sau lưng Pete, cùng nhau đi vào trong sân.

Trong sân của nhà Pete có rất nhiều cây xanh, đi băng qua con đường lát đá cuội, có một cái bàn đá nhỏ, bên cạnh trồng rất nhiều hoa. Nếu chỉ ăn cơm một mình, cậu thường thích ngồi trên chiếc bàn đá nhỏ này, ngửi mùi hương của hoa, nghe tiếng chim hót, con mèo của nhà hàng xóm lười biếng nằm dưới chân cậu, đuôi đung đưa qua lại, thong thả, thoải mái.

Vegas ngồi đối diện Pete, Pete ăn từng muỗng nhỏ, vừa ăn vừa khen: "Anh nấu ăn ngon lắm, có thể học làm thêm một số món khác, sau này... ..." Pete lén lút liếc nhìn Vegas.

"Sau này thế nào?" Vegas thuận theo lời của Pete hỏi.

"Không có gì." Pete nghĩ thầm, nếu để người của Gia tộc chính biết Vegas đến nhà cậu làm đầu bếp riêng cho cậu, không tránh khỏi việc Vegas sẽ trở thành trò cười của Gia tộc chính mất.

Pete mím môi cười khúc khích.

"Em cười gì vậy?"

Pete lắc đầu, không muốn nói ra.


Ăn cơm xong, Pete ngồi trên xích đu đọc truyện, chiếc ghế đẩu bên cạnh sách chất thành chồng với đầy đủ thể loại.

Vegas lấy một quyển sách dạy nấu ăn và nghiêm túc nghiên cứu nó.

Xem được một lúc, mắt của Pete có chút mỏi, cậu dụi mắt, ném quyển sách cho Vegas, bảo hắn đọc cho cậu nghe.

Sách cậu đang đọc là sách thiếu nhi, Vegas giọng đọc nhẹ nhàng, Pete nghe được một lát, đôi mắt khép hờ, ngủ gật mất.

Vegas bế cậu trở về phòng, sau đó Pete không biết Vegas đã rời đi từ lúc nào, nửa tỉnh nửa mơ, cậu lại mơ thấy giấc mơ đẫm máu đó – –

Mây đen u ám, gió lạnh thổi đến, cỏ trên núi bị thổi ngã rạp.

Pete cúi đầu liền nhìn thấy một loạt các bia mộ xếp theo thứ tự. Nhìn kĩ hơn, trên bia mộ đầu tiên có một tấm ảnh đen trắng, trông giống hệt Vegas.

– – Đến gần, phía sau là bia mộ của Gia tộc chính.

Bia mộ của ngài Korn.

Mộ của cậu Kinn, bên cạnh là mộ của Porsche.

Porschay, Kim.

Cậu giật mình, hoảng hốt nhìn quanh, cậu thấy một người đã say khướt đứng trước bia mộ của Vegas.

Mưa phùn giăng kín lối, lất phất mỏng sợi tơ.

Cách đó không xa, Tankhun đang tế bái những người thân đã mất, Arm giúp anh cầm ô che mưa. Hai người họ đi ngang qua Pete, Arm nhìn Pete đang đứng trước bia mộ của Vegas, cậu thấp giọng gọi một tiếng "cậu Tankhun", Tankhun lạnh lùng liếc nhìn cậu, không nói lời nào rồi nhanh chóng đi xuống núi.

Sau khi từ trong giấc mơ bi thương kia tỉnh lại, nước mắt Pete ướt cả gối, đợi đến khi Vegas trở lại, cậu vẫn còn chìm đắm trong nỗi bi thương vô tận, không cách nào thoát ra được.

Hai mắt cậu đỏ hoe, nhìn thấy Vegas, vội vàng lao đến, ôm lấy Vegas, cậu nghẹn ngào hỏi: "Anh đã đi đâu vậy?"

"Em sao vậy?" Vegas vỗ về nhè nhẹ vào lưng cậu, bối rối hỏi.

"Vegas, anh đã đi đâu vậy?" Pete bật khóc, uỷ khuất chất vấn: "Em vừa tỉnh dậy, đã không thấy anh đâu."

Vegas giải thích: "Ông ngoại gọi anh đến giúp thuyền đánh cá. Pete, em làm sao vậy, sao lại khóc?"

"Em gặp phải ác mộng." Pete không vui nói, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay hắn, tức giận đập vào vai hắn, chán ghét nói: "Chẳng trách trên người anh có mùi tanh."

Vegas vươn tay lau nước mắt còn vương trên khoé mắt Pete. Trong sách nói, tâm trạng của Omega đang mang thai rất dễ bị xúc động, trông có vẻ thật sự là vậy.

"Được rồi, em đừng khóc, không phải anh đang ở cạnh em rồi sao." Vegas dịu dàng nói: "Nếu còn khóc, anh sẽ hôn em đấy."

Pete nghe thấy vậy, thút thít một tiếng, ngay lập tức ngừng khóc, có chút tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Vegas vươn tay vuốt ve má cậu, hỏi: "Em mơ thấy ác mộng gì thế?"

Pete nhìn chằm chằm hắn, không lên tiếng. Qua một lúc, cậu lầm bầm một câu "Không nói cho anh nghe".

Gần đây Vegas thường đi theo bà ngoại học nấu ăn. Hôm đó Pete thức dậy, phát hiện hắn đang cùng Luke làm bánh ngọt trong bếp. Pete từ miệng của anh họ mình biết được tài nấu ăn của anh dâu rất khủng khiếp, ngay cả món trứng rán cũng không làm được, khiến nó cháy đen thui.

Tài nấu ăn của anh dâu kém nên Luke chỉ có thể chăm chỉ tập luyện trù nghệ, tự mình học nấu ăn, nghiên cứu các món ăn khác nhau.

Pete tiến đến gần, cậu nghe Luke nói: "Vegas, cậu không biết đâu, con đường ngắn nhất khiến vợ vui vẻ là đi qua dạ dày, như vậy họ sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu."

Vegas gật đầu, lộ ra vẻ đồng tình.

"Tài nấu ăn của Pete rất khủng bố. Nếu cậu và em ấy kết hôn, đừng trông mong vào việc em ấy sẽ nấu ăn, em ấy không làm nổ tung nhà bếp đã là may mắn lắm rồi." Luke cẩn thận nặn nhân đậu xanh, nói: "Cho nên, chúng ta là chồng thì vẫn nên học thêm một số kĩ năng làm bếp."

"Anh thấy cậu rất thông minh, tại sao lại nhìn trúng Pete vậy."

Vegas nhớ đến Pete, khoé miệng không tự chủ được khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười đầy sủng nịch, giúp vợ giải thích: "Pete đối với em mà nói...rất đặc biệt."

"Không lẽ, cậu thích tính khí khó chiều của nó? Thích việc nó hở một tí là động tay động chân sao?" Luke hài hước nói.

Vegas phản bác: "Anh à, Pete không phải là người như vậy."

Luke lắc đầu, biết rõ tình nhân trong mắt hoá Tây Thi nhưng vẫn nói với cậu một câu chân thành: "Lúc nhỏ, còn chưa có ai phân hoá, đứa nhỏ nhà hàng xóm cậy thân hình to khoẻ nên thường xuyên bắt nạt bọn anh. Pete gầy gò nhỏ bé, nhưng nó vậy mà lại là người đầu tiên dám đứng ra, đánh cho đứa nhỏ nhà hàng xóm kia mặt mũi bầm dập."

"Sau này khi đã trưởng thành, bọn anh ai cũng không ngờ rằng Pete vậy mà lại phân hoá thành Omega. Trong làng của bọn anh rất nhiều năm không có Omega, cho nên cậu cũng thấy rồi đấy, mọi người đều rất cưng chiều Pete."

"Nếu như cậu quyết định ở bên nó, hãy đối xử với nó thật tốt, nếu không thì... ..." Luke nói: "Các cô dì trong làng bọn anh, bọn họ nhìn vậy thôi nhưng rất khoẻ đấy."

"Không nói đến bọn họ, nếu Pete chịu uỷ khuất, anh sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho cậu."

Động tác gói bánh trên tay của Vegas không hề ngừng lại, thái độ chân thành nói: "Anh yên tâm, em sẽ không để Pete chịu một chút uỷ khuất nào."

"Khụ khụ... ..." Pete giả bộ ho khan, từ sau lưng họ đi đến, hỏi: "Mọi người đang làm bánh gì vậy?"

Luke nói: "Bánh Luk Chup, còn có bánh Kanom Pra Pai."

Bánh Luk Chup được nặn thành hình ngôi sao năm cánh xinh xắn, còn Kanom Pra Pai được làm bằng bột nếp, thêm nước cốt lá dứa và hoa đậu biếc, tổng cộng có hai màu, sau khi nặn thành những viên nhỏ, bên trên đổ thêm một lớp cốt dừa.

"Trông có vẻ rất ngon, em có thể thử một cái không?" Pete hỏi.

Vegas lấy một cái bánh hình ngôi sao năm cánh, đưa đến bên môi Pete.

Luke đứng bên cạnh phá rối: "Ôi, có cần phải ngọt ngào như vậy không? Ở đây vẫn còn người khác đấy, tôi vẫn còn đứng ở đây nè!"

Pete cười tươi, đưa miệng đến gần tay cầm bánh của Vegas, mở miệng cắn một miếng bánh Luk Chup màu hoa đậu biếc, hương thơm ngọt ngào của đậu xanh khiến cậu phải nheo mắt lại, thoải mái nói: "Ừm, ngon lắm."

Pete ăn xong một cái bánh Luk Chup màu hoa đậu biếc, mới hỏi Luke: "Anh Earth đâu rồi anh?"

"Ở trong phòng đọc sách, nói là học kì này có một số thứ cần phải kiểm tra lại." trong lúc đang nói chuyện, giọng của Earth vang lên sau lưng họ – – "Mọi người đang làm gì vậy?"

Luke nói: "Em thích ăn bánh Luk Chup, còn có bánh Kanom Pra Pai."

"Làm xong chưa anh, em muốn ăn thử!"

Luke đưa một cái bánh Kanom Pra Pai, sau khi Earth ăn xong, lộ ra vẻ mặt thoải mái, vòng hai tay ôm eo Luke, ngọt ngào nói: "Chồng ơi, anh giỏi quá, bánh anh làm ngon quá đi mất."

Luke cười ngây ngô, ánh mắt tràn đầy vẻ sủng nịch.

Pete và Vegas liếc mắt nhìn nhau, hai người im lặng rồi cùng nhau đi ra ngoài.

Chạng vạng tối, hai người ăn cơm tối xong, liền đi dạo trên bờ biển.

Vegas ở Chumphon gần một tuần, ban ngày hắn sẽ đọc sách tiếng anh cho Pete nghe, làm một vài món ăn và bánh ngọt, hoặc cùng ông ngoại ra ngoài câu cá. Những ngày tháng bình thường vừa hạnh phúc vừa nhàn nhã này khiến Pete gần như quên mất sự hiện diện của ngài Kan ở Bangkok, cũng như là Gia tộc phụ sau lưng Vegas.

Trước bữa tối hôm nay, Pete tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Vegas và ngài Kan, giọng nói giận dữ của ngài Kan phát ra từ loa điện thoại, ông ta chất vấn Vegas: "Mày chết ở phương nào rồi, trong nhà nhiều chuyện như vậy, nếu mày không trở về, mày sẽ không còn là người thừa kế của Gia tộc phụ nữa."

Vegas cụp mắt xuống, giọng nói có chút ấm ức giải thích với ba hắn: "Ba, con hiện tại không thể trở về Bangkok được, con có việc rất quan trọng phải làm. Hơn nữa, mấy công việc kinh doanh đó, con đều sắp xếp ổn thoả rồi."

"Sắp xếp ổn thoả rồi, sắp xếp ổn thoả rồi! Mày lại dám nói ra câu nói này hả?" ngài Kan hét lên: "Mày đang vất vưởng ở nơi nào? Mày với Macau đều là những kẻ vô dụng. Hai đứa mày, căn bản không xứng đáng được sinh ra làm con trai của tao."

"Tút tút tút... ..."

Vegas ngồi yên trong phòng rất lâu, sau khi điều chỉnh trạng thái, mới xuống lầu ăn tối cùng gia đình của Pete.

Ánh hoàng hôn rực rỡ như lửa, đốt cháy nửa bầu trời, vùng biển xanh bị nhuộm đỏ, hải âu bay lượn, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy một vài tiếng kêu chói tai.

Vegas đi dọc theo bãi biển với Pete, đây là điều cần phải làm hằng ngày sau bữa cơm tối.

Đi được một đoạn, Pete dừng bước, nhẹ nhàng xoay người sang một bên, ánh mắt rơi trên cát dưới chân, nói với hắn: "Vegas, thời gian anh ở đây đã đủ lâu rồi. Nếu như anh có việc quan trọng cần làm, anh nên trở về để giải quyết."

"Đừng bận tâm đến em." Pete nhẹ nhàng nói: "Em có thể hiểu được."

Cho dù như vậy, khi nói ra câu này Pete vẫn không khỏi cảm giác buồn lòng.

"Em nghe thấy anh và ba nói chuyện điện thoại rồi, đúng không?" nhà Pete cách âm không được tốt lắm, Vegas không thấy bất ngờ khi cậu nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.

Hắn nhìn thẳng Pete, nhìn chằm chằm vào mặt cậu, nghiêm túc nói: "Anh sẽ không rời khỏi em." ít nhất là trước mắt sẽ không.

"Vegas." Pete có chút xúc động, gọi tên của hắn.

"Người anh yêu và đứa con chưa chào đời của anh ở đây, đây là nhà của anh, tại sao anh phải rời đi?"

"Nhưng mà, bên chỗ của ngài Kan... ..."

Vegas trầm mặc một lúc, mới nói tiếp: "Ba lúc nào cũng như vậy, em không cần quan tâm đến ông ấy, ba chưa bao giờ xem anh và Macau là con trai của mình. Anh chỉ là công cụ tranh giành quyền lực và lợi ích của ông ấy."

Vegas nắm lấy tay Pete, đặt lên ngực mình, nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêm túc nói: "Anh muốn ở lại đây, ở bên em, cùng nhau đợi đứa con của chúng ta sinh ra."

"Mấy ngày qua ở đây anh đã hiểu, cũng biết rõ em mong muốn điều gì, cuộc sống bình thường như thế này, cũng là điều mà anh luôn mong muốn." Vegas ôm Pete vào lòng, thì thầm: "Anh luôn căm ghét việc mình được sinh ra trong một gia tộc đầy bẩn thỉu, tối tăm như thế. Anh cũng luôn tự đặt câu hỏi, người xấu xa như anh, có xứng đáng với tình yêu của em không?"

"Vegas," Pete vội vàng nói: "Anh đừng tự xem thường mình như vậy, anh xứng đáng."

"Mỗi người trong chúng ta từ khi sinh ra, đều đang tìm kiếm một nửa đã mất của mình, một nửa còn lại này giống như một phiên bản khác của chính mình, khi tìm thấy thì bản thân mới hoàn chỉnh được." Pete thì thầm: "Em rất vui, vì em đã tìm được anh."

"Sau này có chuyện gì xảy ra, anh hãy nói cho em biết, nói ra thì chúng ta mới có thể cùng nhau giải quyết. Em từ trước đến nay không bao giờ sợ hãi, bởi vì chuyện của anh cũng là chuyện của em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net