Vegas

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Vegas ]
"Cậu trai nhỏ xinh đẹp đó là ai?" Tôi trằn trọc. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, tôi mới nhìn thấy một chàng trai đẹp hơn nhiều mỹ nữ. Em không đẹp xuất thần, mà mang một nét nhẹ nhàng, thanh thoát. Trông em không sắc xảo, tinh khôn nhưng tươi tắn, niềm nở. Em không sắc nét, nhưng dễ thương. "Vegas, mày đang nghĩ gì vậy? Mày là một người đàn ông! Và một người đàn ông thì nên có một nữ nhân xinh đẹp bên cạnh!" Tôi là con trai trưởng của Gia tộc Phụ, không phải là người đại diện cho cả dòng tộc như Kinn - anh họ của tôi nhưng cũng là bộ mặt của một gia tộc. Tôi có trách nhiệm cưới vợ và sinh ra một người nối dõi tông đường. Tôi lạc trong dòng suy nghĩ. "Cậu chủ, ông chủ cho gọi cậu tới phòng họp lớn ạ!" Stop. Tôi quyết định gạt hết những suy nghĩ trong đầu đi vì vốn dĩ tôi chỉ có đôi chút ấn tượng với cậu trai nhỏ kia và tôi cũng chưa từng có ý định gì về một mối quan hệ đồng giới.
"Thưa ba, ba cho gọi con có việc gì không ạ?". " Vegas, người cần gặp hôm nay là Lucy. Cô ta là con gái của đối tác lớn mà chúng ta sắp hợp tác. Liệu mà đối xử." "Vâng, ba." Tôi ra khỏi phòng, thở dài. Đây dường như cũng là một "công việc" của tôi - "yêu" những cô nàng có tác dụng trong việc làm ăn của gia tộc. Lucy không phải người đầu tiên mà tôi phải "yêu". Tôi đã yêu vô số thiên kim các tập đoàn rồi khi xong việc, tôi lại yêu những người có ích khác. Dần dà, tôi đã quên mất định nghĩa thật sự của hai chữ "tình yêu". Quả thực, đã lâu lắm rồi, tôi không có tình cảm với ai một cách thực sự, chân thành. Kể cả những cô gái mà tôi buộc phải yêu, hay những cô nàng xinh đẹp mà tôi tự "chấm", không ai để lại cho tôi ấn tượng gì sâu sắc. Haizz... Lại một lần nữa tôi tự suy nghĩ về chủ đề này và thở dài. Cũng chẳng sao. Ngay bây giờ, cuộc sống của tôi có quá nhiều thứ phải lo, không có thời gian cho mội mối tình. Có lẽ tôi sẽ làm theo lời ba nói, tôi sẽ cưới khi ba tìm được cho tôi một người phù hợp. Còn bây giờ, tôi phải đi gặp Lucy.
"Cô có muốn đi đâu sau khi chúng ta họp xong không Lucy?" "Tôi muốn...anh". Chẳng có gì lạ. Đa số những cô nàng tôi gặp đều thẳng thắn như vậy. Họ như trở thành những con sói háo sắc khi nhìn thấy tôi. Tôi đã nhận ra Lucy là một cô gái tầm thường như bao người khác ngay từ khi chúng tôi đang họp. Cô ta luôn cố tỏ ra quyến rũ và gợi cảm. "Anh...có muốn em không Vegas?" Cô Lucy, nếu tôi thực sự được trả lời thật lòng, câu trả lời sẽ là một số không tròn trĩnh. Nhưng vì gia tộc, vì ba, "Tất nhiên rồi, tiểu thư xinh đẹp." Không đợi tôi nói dứt câu, cô ta vồ lấy đôi môi tôi và hôn điên cuồng. "Lucy, ở đây đông người, chúng ta đi chỗ khác." Tôi định dẫn cô ta về phòng của mình rồi hành hiệp như mọi lần nhưng cô ta quá nóng vội, liên tục gợi tình khi tôi đang lái xe, tôi đành phải đưa cô ta vào khách sạn gần nhà hàng chúng tôi vừa ăn. Vừa vào thang máy, cô ta vồ lấy tôi, hôn mãnh liệt, tôi cũng đáp lại một cách cuồng nhiệt nhất. Vừa cắn mút đôi môi đỏ mọng, vừa mân mê hai bầu sữa căng đét nõn nà. "Vegas, chiếm lấy em đi..." Tôi đưa tay vào trong váy cô, chuẩn bị cho một "buổi làm việc" nóng bỏng thì cửa thang máy mở ra. Một khuôn mặt trắng trẻo lộ ra trước cửa thang máy khiến tôi giật mình. "Cậu bé, đây là tầng VVip, nếu không đặt trước thì không được phép lên." Tiếng một nhân viên bảo vệ hô lên khiến khuôn mặt thon nhỏ kia vụt chạy đi. "Cậu Vegas, cô Lucy, xin lỗi vì đã làm phiền hai vị." " Không sao, lui đi." Cánh cửa cảm biến mở ra, Lucy liền ấn tôi vào tường và cởi từng cúc áo của tôi. Thôi được rồi cô nàng nóng vội, tôi sẽ cho cô thưởng thức hương vị của phong tình. Tôi xé tan chiếc váy đỏ ngắn cũn cỡn gợi cảm của nàng ra rồi mân mê tiếp bầu sữa nõn nà. Mân mê, xoa bóp, nhào nặn, liếm và mút.
Ngón tay thon dài điêu luyện của tôi tiến tới khu vực nhạy cảm của nàng. Nó thăm dò nơi vực sâu nhất, hiểm trở nhất nhưng dễ dàng tiến vào và mở cửa hang ra. Tiến tấu nhịp nhàng như chèo đò, đưa hành khách Lucy của tôi đạt đến khoái cảm. Hai đôi môi lại tìm đến nhau. Cắn và mút. Đôi lưỡi quấn vào nhau, khiêu khích nhau, khám phá từng ngõ ngách trong khoang miệng. Sau khi đã mở cửa hang thành công, tôi dùng dụng cụ bảo vệ, và bắt đầu tiến vào trong nàng. Nơi đó thật sự ẩm ướt. "Một cô nàng dâm dục" - tôi nghĩ. "Cậu bé" của tôi từ từ tiến vào, đẩy vào, đẩy ra. Tiết tấu nhanh dần. Nhanh và mạnh. Tôi nhanh chóng đưa nàng lên đỉnh. Cô nàng được một mẻ la hét dữ dội và đã được thoả mãn, liền nằm ngủ ngon lành. Khoác tấm chăn mỏng lên thân thể trần trụi của Lucy xong, tôi lập tức rời đi mà không để lại lời nhắn nào nhằm chấm dứt luôn mối quan hệ kinh tế này.
     Rời khỏi khách sạn, tôi lái xe về nhà nghỉ ngơi. Bật bản nhạc thường nghe, tôi lái xe và chill theo điệu nhạc. Có lẽ những giai điệu Pop Ballad nhẹ nhàng khi một mình là nơi duy nhất mà tôi có thể giải toả tâm trạng. Bởi lẽ ba tôi và tôi vốn không nói chuyện thường xuyên, và tôi cũng chẳng có một người bạn thân thiết hay một người tình chính thức nào để tâm sự hay chia sẻ. Bài hát Lily của Alan Walker vang lên: "Lily was a little girl

Afraid of the big, wide world
She grew up within her castle walls
Now and then she tried to run
And then on the night with the setting sun
She went in the woods away
So afraid, all alone"
Cứ mỗi lần nghe bài hát này tôi lại tưởng tượng ra một cô gái bé bỏng ngây ngô tội nghiệp lạc giữa thế gian này, lạc giữa dòng người vô cảm. Chờ đã! Bé bỏng. Ngây ngô. Tội nghiệp. Này! Hình như khuôn mặt trắng trẻo thon nhỏ khi cửa thang máy mở ra lúc nãy chính là cậu bé tôi nhìn thấy ở trong bếp nhà tôi. Có phải không nhỉ? Cậu đến khách sạn để làm gì? Hơn nữa lại là một khách sạn vô cùng sang trọng như vậy? Và, cậu là ai? Tôi nhớ rằng cậu không phải một trong số người làm mà cha tôi đã nhận. Có lẽ tôi đã nhìn nhầm. Mặc kệ. Tôi tiếp tục phiêu theo điệu nhạc. Nhưng trong đầu tôi cứ luẩn quẩn hình bóng ấy. Nhẹ nhàng và thanh thoát như một con mèo con. Được rồi. Cậu bé, em là ai? Không chần chừ nữa, tôi phóng xe như bay về nhà.
      "Cho gọi tất cả người làm trong nhà lên đây." Tôi ra lệnh cho thuộc hạ của mình. "Cậu chủ, đột nhiên có chuyện gì vậy ạ?" "Làm như tôi nói đi". Tôi không giấu nổi sự háo hức chờ xem cậu trai nhỏ có phải người làm mới đến không. Nhưng sau khi tập hợp tất cả người hầu kẻ hạ trong nhà, cả nam lẫn nữ, già lẫn trẻ, tôi không thấy cậu. "Còn sót ai không?" Dalla trả lời tôi "Thưa cậu, không ạ. Đây là tất cả mọi người rồi ạ." Tôi cho mọi người lui. Cả tối hôm đó, tôi nằm trằn trọc nghĩ về em. Em là ai? Tại sao em ở trong bếp nhà tôi? Nếu không phải người làm? Hay em là con cháu của họ tới chơi? Vốn là dân có học vẽ, tôi liền phác hoạ lại khuôn mặt em, dù lần nào cũng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng tôi nhớ rất rõ khuôn mặt ấy, và vẽ lại một cách tài tình. Tôi lại tập hợp mọi người một lần nữa và hỏi xem có ai biết em không. Thật quái lạ. Không một ai cả. Này cậu bé, vậy em là ai? À, camera. Tôi đi kiểm tra tất cả các camera trong nhà. Khéo thật! Trúng lúc camera hỏng mới kì khôi. Haha. Tôi nghĩ ra rồi. Em ơi, hẳn là tôi và em không có duyên nên mới không thể gặp nhau. Và như vậy, tôi quyết định quên em đi một lần nữa...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net