Chương 16. Macau bệnh rồi ( P2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi thứ chìm lắng trong im lặng, chỉ có những tiếng gió nhẹ lay động những cành cây. Bóng tối bao trùm mọi không gian, khiến khung cảnh trở nên có chút âm u.

" Vegas.., đừng mà, em không muốn.. đừng rời xa Pete mà anh ... "

Một Vegas với cơ thể toàn là máu nằm trước mặt Pete, cho dù cậu gọi như thế nào, anh cũng không mở mắt ra nhìn cậu.

" K- Không.. "
Cậu mơ mơ màng màng rồi giật mình bật dậy. Mồ hôi lạnh thấm ướt một mảng lưng áo cậu. Lại là giấc mơ đó, khung cảnh Vegas lúc đó luôn luôn là một hồi ám ảnh với cậu. Mặc dù hiện tại Vegas đã không sao, nhưng dù thời gian đã qua vài năm nhưng cậu vẫn không quên được lúc đó, tay cậu toàn là máu của Anh. Pete nhìn qua Vegas đang ôm eo của mình, tay cậu sờ nhẹ lên gương mặt anh. Tay cậu hơi lạnh do cảm giác sợ hãi vẫn còn tồn lại trong lòng. Nó khiến Vegas bất giác ôm chặt cậu hơn.

Bị đánh thức bởi giấc mơ đó khiến cậu không ngủ lại được, cậu nhẹ gỡ tay Vegas ra, bước xuống giường rồi mở cửa ra khỏi phòng. Có lẽ đi ra hóng gió sẽ khiến tâm trạng cậu bình tĩnh hơn, cậu ra ban công bên dưới nhà để chút gió đêm thổi qua gương mặt. Khi thấy tâm trạng đã tốt hơn, cậu tiện thể sang phòng Macau kiểm tra nhóc như thế nào rồi.
[ Pete: vẫn còn sốt, coi bộ ngày mai phải để nhóc nghỉ ở nhà rồi. ]

Cậu khép cửa phòng Macau lại, rồi trở về phòng mình, có lẽ không có Pete ở bên cạnh đã khiến Vegas tỉnh giấc. Khi nhìn thấy cậu đi vào, anh bất giác nhận ra bản thân vừa mới thở hắt ra một hơi.

" Pete, em đi đâu vậy? "
" Xin lỗi anh, có lẽ em khiến anh thức giấc rồi nhỉ! "
_ Cậu lên giường, nhào vào lòng
Vegas _

" Chỉ là em có một giấc mơ không tốt lắm, nên mới ra ngoài hóng chút gió đêm để tâm trạng tốt lên thôi anh. Không có gì đâu, đừng nhăn tít mày lại thế chứ. Em đây mà anh. "
_ Trong phòng vẫn có ánh đèn ngủ nên cậu có thể nhìn ra anh đang khó chịu, cậu xoa nhẹ chân mày đang nhíu lại của anh _

" Đừng khiến anh sợ mà Pete. "
_ Anh ôm chặt lấy cậu, như thể sợ cậu sẽ chạy mất _
" Rồi, rồi, ngủ đi nào anh "
_ Cậu thở dài, không phải người nên an ủi em là anh hay sao, sao lại thành ra em an ủi anh rồi_

-----------

[ Sáng hôm sau ]

Khi cậu còn đang mơ màng mở mắt ra, vừa lúc đối diện với ánh mắt Vegas đang nhìn vào cậu. Cái nhìn khiến cậu giật mình tỉnh hẳn.

" Em yêu, trăng đã đi ngủ rồi đó! Em không định sẽ đi ngủ cùng trăng đó chứ! Thức dậy thôi nào. "
_ Anh ôm lấy hơi ấm của cậu vào lòng và đặt nụ hôn lên trán cậu _

" Sến súa cái gì vậy không biết. "
_ Tự nhiên Vegas sến đến độ khiến cậu thấy hơi ớn _

{ Vegas mà biết Vegas buồn đó Pete }

" Mau đứng dậy đi, anh đang đè nặng lên em đó."
_ Cậu lấy tay đẩy cái đầu đang dần dần đi xuống cổ cậu đi_

" Pete, để anh làm cái đi "
_ Vừa dứt lời liền há miệng cắn lên cần cổ nõn nà của cậu _

" Ah, đau! "
_Cậu giật mình, vô thức nắm giật đầu anh về đằng sau_

Vegas giương mắt nhìn cậu, cả hai cứ im lặng đến lúc có tiếng đập cửa phòng. Là Venice đang đứng ở ngoài, bé gọi nãy giờ mà không ai lên tiếng, cửa cũng khoá trong nên Venice không vào được, bé chỉ có thể đứng ở ngoài đập cửa.

" Venice đang đập cửa kìa, nếu còn không ra mở, chắc sẽ rắc rối lắm. "

" Đi mở cửa đi anh, hôm khác em sẽ bù lại cho anh, nhá Vegas. "
_ Nói rồi hôn khoé môi Vegas, còn không quên niết nhẹ môi dưới của anh_

Anh thở dài, lại bị thằng quỷ này phá hỏng chuyện tốt của anh. Vegas bước tới mở cửa ra, Venice liền nhào vào, định bụng vượt mặt Vegas để chạy vào lòng Pete. Dù sao đó cũng là con anh, không lẽ anh không biết nó nghĩ gì. Trước khi nó kịp chạy anh đã nhấc bổng nó lên, không để chân chạm đất thì có chạy đằng trời cũng không chạy được. Thằng bé đạp mạnh hai chân trên không trung, giãy như nào cũng không thoát được, nó đành không thèm động nữa, cứ vậy để Vegas nhấc ổng như vậy. Gồng đến đỏ cả mặt, anh mới đem nó đến thả lên giường.

" Ba, Pa Vegas bắt nạt Nice, Nice tủi thân nhắm "
_ Venice giương đôi mắt long lanh nước lên nhìn cậu_

" Venice, không quấy nào, Pa Vegas chưa đánh con là may rồi. "
_Pete thở dài nhìn thằng bé, Venice bị dạy hư rồi _

" Con còn dám nói, ai dạy con sáng sớm lại đi đập cửa phòng của hai Pa như vậy hả! "
_ Vegas nhướng mày dùng giọng nói có phần khó chịu hỏi bé _

Thằng bé làm cái bộ mặt không để ý, ngó lơ luôn anh. Chỉ một mực ôm chằm lấy cổ Pete mà dụi.

" Ba, cổ ba có vết đỏ kìa "
_ Venice chạm lên vết đỏ trên cổ Pete rồi nói_

Bấy giờ cậu mới giật mình nhớ ra là vừa rồi Vegas vừa làm gì, liền nhanh nhẹn lấy tay che lại.
" À cái này, k-không có gì đâu Venice, ba chỉ bị muỗi đốt thôi. "

" Nhưng mà, cái này là dấu răng mà ba, con muỗi nào cắn để Nice xử nó cho. "
_ Thằng bé nghiêng đầu khó hiểu nhìn vào cậu _

                                      { Bố mày nè con }

Cậu phải lẹ thay cái áo nào cao cổ mới được, để thằng bé thấy như vậy không tốt. Hên là nó còn nhỏ nên không có tò mò nhiều về dấu vết trên cổ cậu. Pete liếc xéo cái tên chủ mưu làm ra cái vết này, mà còn đang đứng giương mắt nhìn cậu cười.

" Giữ nó cho em, lát sẽ tính chuyện anh sau. "
_ Ôm thằng bé đưa cho anh _

Cậu tiến về phía tủ lấy ra một cái áo cổ cao rồi đi thẳng vào phòng tắm. Còn không quên đóng cửa dằn mặt cái tên nào đó ở ngoài một cái « Rầm ».

" Thằng quỷ nhỏ này, đã rửa mặt chưa đó mà bò qua đây rồi. "
" Nice vừa thức là chạy qua kiếm ba liền. "
_ Venice lắc đầu ngầy ngậy _
Vegas tỏ vẻ đầy ghét bỏ nhìn nó.

Lúc này Pete mới từ phòng đi ra, đồ cũng đã thay. Phần tóc mái có hơi ướt.

" Anh mau dẫn thằng bé đi vào rửa mặt đi. "
_ Cậu ra lệnh cho anh _

-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

[ Phòng khách dưới nhà ]

Pete vừa kết thúc cuộc gọi điện thoại.

" Hôm nay cứ để Macau nghỉ học, em vừa gọi điện xin nghỉ cho nhóc Macau rồi. "
" Dù sao nó như vậy cũng không đi đâu được, nghỉ cũng tốt. "

Hiện tại mới chỉ có hơn 6 giờ, cũng tại Venice sáng sớm đã náo loạn. Thành ra giờ này cũng không ai ngủ được. Với lại vốn Pete có tính kỉ luật của vệ sĩ rất cao, nên hầu như giờ này cậu cũng ít khi nào ngủ thêm được. Bởi vậy nên bây giờ bọn họ đang chuẩn bị bữa sáng. Mà nói đúng hơn là anh đang chuẩn bị.

" Venice ngồi ở đây coi tivi nhe, ba lên xem chú Macau sao rồi. "
_ Cậu để điều khiển vào tay của bé, rồi đứng lên _

" Nice đi với ba. "

_ Bé vừa định quay người leo xuống khỏi ghế_

" Không được, ngồi xuống cho ba, bệnh vừa mới khỏi đó, định đi phá nữa hay gì. "
_ Pete lại lần nữa đem Venice bỏ lại lên sofa_

" N- Nhưng mà ba..."

" Không có nhưng nhị gì hết, ở yên đó. Vegas để ý thằng bé dùm em!  "

Từ trong nhà ăn vọng ra âm thanh đáp lại cậu. Lúc này cậu mới đi lên mở phòng Macau xem thử.

" Macau, em có ổn không? "
_ Cậu nói khẽ như để mỗi bản thân nghe vậy _

Pete tiến tới cạnh giường cậu nhóc. Thử áp tay lên trán Macau, vẫn còn sốt. Như thế này là không còn ở mức gọi là ổn rồi. Phải gọi bác sĩ thôi. Pete thay cho Macau một miếng dán hạ sốt khác rồi đi ra ngoài gọi bác sĩ gia đình tới. Cậu có được số điện thoại của bác sĩ từ tay vệ sĩ, vừa đi xuống lầu, vừa gọi ông ta đến Thứ gia trong ít phút nữa.

Bước vào phòng ăn, cậu tắt điện thoại đi, rồi tiến tới sau lưng Vegas, vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau. Đặt trán tựa lên lưng Vegas.

" Thằng bé không sao chứ, hay để anh lên xem. "
_Vegas lên tiếng _

" Em đã gọi bác sĩ tới rồi, tình trạng Macau không được tốt lắm Vegas, so với hôm qua thì sốt vẫn còn. Em thấy lo lắm. "
_ Cậu buông anh ra, rồi dựa lưng vào bàn nói _

Vegas nhăn chặt mày, đây là đứa em mà anh đã chăm lo, quan tâm từng li từng tí từ bé. Nói không lo lắng là nói dối.
" Vegas, đừng lo quá, sẽ không sao đâu. Anh làm một phần cháo đi, lát đem lên cho Macau ăn.  "
" Ừ, anh có chuẩn bị sẵn rồi, để anh múc ra rồi đem lên cho thằng bé. "

Lát sau, bác sĩ cũng đến, cả cậu và Vegas cùng lên phòng Macau với ông.

Ông lên tiếng
" Triệu chứng của cậu Macau giống với cậu Venice hôm bữa. Chủ yếu là do thời tiết ảnh hưởng, không cần phải quá lo lắng đâu, để tôi ghi đơn thuốc ra cho người đưa đến đưa hai vị. Chỉ cần uống theo là sẽ khoẻ lên thôi. "

Cậu tiễn bác sĩ ra về, rồi dẫn Venice lên phòng thay đồ
" Venice, đến ba dẫn con thay đồ nào"
Còn Vegas thì đã đưa cháo đến phòng Macau.

" Em ăn một chút cháo đi, rồi uông thuốc vào. Hôm nay không cần đi học, Pete đã xin nghỉ cho em rồi. "
_ Anh kê gối sau lưng để Macau dựa lên, đặt chiếc bàn nhỏ lên giường cậu, rồi để đồ ăn với một ly sữa lên. _

" Hia, em không uống sữa đâu, em đâu phải con nít mà cho uống cái này. "
_ Anh cậu cứ làm như cậu là con nít vậy, cứ đưa cậu lý nước lọc là được mà_

" Anh để thì cứ uống đi, nói nhiều quá. Lát sẽ rót ly nước ấm cho em uống thuốc, còn bây giờ thì ăn lẹ đi. "
_ Anh không muốn cùng cậu nói chuyện trẻ con _

Bên kia Pete đang mở chiếc vali hôm qua của cậu ra, mấy món quà cậu mua đều nằm trong đây. Mãi lu bu nên cậu quên mất. Trong đó có mấy bộ đồ mà cậu nghĩ là Venice mặt lên chắc sẽ cưng lắm nên thành ra có hơi nhiều. Với lại đồ của trẻ em không chiếm nhiều không gian lắm. Thời tiết cũng hơi lạnh rồi, cậu lấy ra một cái áo len nhỏ từ trong vali ra mặc vào cho bé. Thêm một chiếc quần thể thao nhìn cưng biết mấy. Mang cho đôi vớ nhỏ rồi thả bé xuống nhà, để bé muốn đi đâu thì đi. Không để ý thì nó cứ định lẻn vào phòng Macau hoài. Nhưng cứ bị cậu bắt lại, không cho vào. Cậu muốn để Macau có không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi, để Venice vào nó phá thì làm sao Macau ngủ được.

Cuối cùng Venice cũng chịu ngoan ngoãn đi chổ khác chơi. Lúc này cậu mới đi qua phòng Macau. Trong phòng chỉ có bật đèn chứ không có mở rèm cửa sổ.

" Anh đừng có kéo hết màn che lại chứ, Macau cần tiếp xúc với ánh nắng đó anh có biết không. "
_ Cậu thở dài tiến tới kéo rèm cửa sổ ra, không cần lo gió ở ngoài lùa vào được, vì sau rèm còn một cánh cửa kính nữa lận, nhiệt độ điều hoà trong phòng cũng đã được chỉnh xuống độ ấm nhất định _

" Anh ra ngoài đi, để em ở đây với Macau được rồi. "
_ Vegas mới nghe lời cậu đi ra_

" Em cứ ngủ một giấc đi cho khoẻ, có gì anh sẽ đánh thức em, còn bây giờ thì nhắm mắt lại đi nào. "
_ Cậu kéo chăn đắp kín lại Macau, còn vỗ nhẹ lên chăn cậu dỗ cậu ngủ_

{ Macau: chỉ là bệnh thôi mà sao hai anh làm như mình là con nít cần chăm cẩn thận vậy ?? / Hoang mang / }

Dưới tác dụng của thuốc, cậu đã không cưỡng lại được cơn buồn ngủ. Pete ém lại kín chăn cho cậu rồi đi ra khỏi phòng.

Từ nãy đến giờ cậu còn chưa có ăn sáng.
" Pete, anh nấu món em thích đây, lại ăn đi, em còn chưa ăn gì mà. "

Cậu nở nụ cười tươi rói với anh
" Thật tốt mà, đúng lúc lắm anh. "

---------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net