Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu mơ màng từ từ mở mắt ra. Khi vừa tiếp xúc với ánh đèn trong phòng, do chưa kịp thích ứng cậu khẽ nhíu chặt mắt lại. Vegas phản ứng nhanh, anh lấy một tay che lấy mắt cậu. Giọng anh có phần lắp bắp lên tiếng.
" Pete, đợi mắt em thích ứng rồi thì hẳn mở ra. "

" Em cuối cùng cũng chịu tỉnh lại rồi. Anh đã rất sợ đó Pete. Anh sợ em sẽ bỏ anh mà đi. "
_ Giọng anh tràn đầy vẻ mệt mỏi, đâu đó còn có chút tuyệt vọng _

" V- Vegas, b-bỏ tay.. xuống đi.. "
_ Vì đã ngủ rất lâu, nên giọng cậu bây giờ rất khàn, cậu muốn nước _

" N-nước Vegas "

" Đúng rồi, nước, em đợi anh một lát. "
_ Anh gỡ đôi tay che mắt cậu ra, đi rót ly nước lại cho Pete _

Anh đỡ cậu ngồi dậy, đưa ly nước tới bên miệng cậu, để cậu từ từ uống xuống. Giờ Pete mới để ý rõ nơi cậu đang ở. Là một phòng bệnh lớn, nói là phòng bệnh nhưng nó không khác gì như một ngôi nhà nhỏ cả. Đối diện giường còn có cả phòng nấu ăn cơ.

" Em đã ngủ bao lâu rồi. "
_ Vừa rồi còn không cảm thấy gì, giờ nhớ lại cậu cảm thấy chổ vết thương lại đau lên _

" Em đau sao? Để anh gọi bác sĩ vào. "
_ Chưa kịp để Pete ngăn lại, anh đã nhấn gọi bác sĩ _

Một lát sau bác sĩ cũng đến. Kiểm tra sơ qua cho cậu, chỉ số sức khoẻ của cậu đều ổn định, chỉ trừ chổ vết thương sẽ còn thời gian để phục hồi.

" Em có muốn thuốc giảm đâu không Pete? "
_ Anh không muốn nhìn thấy Pete bị đau _

" Được rồi, không cần đâu. Bác sĩ đi được rồi. "
_ Chút vết thương này cậu chịu được _

Lúc này Pete mới có không gian để nói chuyện với Vegas. Và biết được mình đã hôn mê hết 3 ngày. Cậu cảm giác như Vegas có gì muốn nói với mình, nhưng Vegas không nói, cậu cũng không muốn ép anh. Đợi khi nào anh muốn nói thì cậu sẽ lắng nghe. Do Pete vừa tỉnh thêm cả cơ thể cậu cũng còn yếu, nên chỉ nên ăn mấy loại thức ăn lỏng. Anh đặt mua một phần cháo cá cho cậu ăn. Bản thân anh có vẻ rất là mệt nhưng vẫn phải tự tay đúc Pete ăn, không để Pete tự cầm, sợ cậu lại bị đau, anh xót.

" Vegas, có phải mấy hôm nay anh không có ngủ nghỉ gì hay không? "
_ Cậu nhìn thấy quầng thâm lớn dưới mắt anh, cả giọng nói thấm vẻ mệt mỏi của anh nữa _

" Không có đâu, em đừng nghĩ nhiều quá. "
_ Nói thì nói vậy, chứ vẻ ngoài của anh đã bán đứng anh _

" Đừng có nói dối em, anh nghĩ lời anh đáng tin hay sao. Anh thử tự đi mà soi gương xem bây giờ anh có bộ dáng gì. "
_ Cậu biết anh lo lắng cho cậu, nhưng nhìn Vegas như vậy tìm cậu cũng nhói lắm _

Vegas đút cho cậu được một nữa rồi, sau đó cậu lắc đầu không muốn ăn nữa.

" Pete, ăn thêm một chút nữa đi em. "
" Anh ăn đi, em không có cảm giác thèm ăn nữa. "
_ Cậu vừa nói, thì lại có một muỗng cháo đút vào miệng cậu _

" Em nói anh ăn đi. "
_ Pete giật lấy cháo từ tay anh, Vegas sợ cậu đụng đến vết thương liền vội thu tay _

" Nói ah nào! "

_ Đột nhiên lại đổi vị trí thành Pete đút anh ăn _
" Rõ là mua để em ăn mà, giờ thì em tự ăn đi, anh có thể ăn sau mà. "

" Em đút thì anh cứ ăn đi, sao nhiều lời quá vậy. "
_ Vì cậu nào biết liệu anh nói vậy rồi sau đó có làm vậy hay không chứ, anh rõ là không lo cho bản thân _

" Vegas, lại đây đi anh, lên đây nằm ngủ một chút đi. "
_ Sau khi ăn xong, cậu muốn Vegas có thể yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi một giấc _
Vegas ngoan ngoãn nghe theo lời cậu, nằm xuống bên trái cậu, cùng cậu nằm xuống. Do Pete đã tỉnh dậy, nổi lo lắng và bất an của Vegas cuối cùng cũng thuyên giảm. Anh mệt mỏi buông xuống mọi thứ dần mệt mỏi nhắm mắt ngủ thiếp đi. Pete vẫn còn thức, cậu nhìn người bên gối mình đã say ngủ, nhẹ vỗ về bàn tay đang ôm lấy cậu.
Do trời còn sáng cộng thêm đã ngủ nhiều ngày nên bây giờ cậu không buồn ngủ. Cậu cứ im lặng lắng nghe nhịp thở đều đều của anh. Đến một lúc thì có âm thanh mở cửa vang lên.
" Cạch "

" Suỵt "
_ Pete giơ tay lên ra hiệu cho Porsche đang chuẩn bị la lên _

Lúc này Porsche mới phát giác ra Vegas không còn ngồi ở cạnh giường nữa, mà đang nằm trong vòng tay của Pete. Porsche tiến tới ngồi cạnh cậu.

" Pete, ngoài chổ bị thương ra mày có thấy chổ nào trong người không được khoẻ không. "

" Mày nói tao mới nhớ ra ... "
Porsche căng thẳng khi Pete nói được phân nữa
" ... là tao chỉ thấy xót chồng tao thôi. "

" Má cái thằng này, làm tao lo lắng tưởng mày có việc gì không đó. Rãnh rang quá thì bớt làm trò đi. "
_ Hù anh xém rớt tim ra ngoài rồi _

" Tao đùa xíu thôi mà. "
_ Cậu bật cười khi trêu chọc nó _

" Mà nè Porsche, có phải tụi bây có gì giấu tao phải không. "
_ Cậu cũng muốn Vegas nói ra với mình lắm, không lẽ cậu mắc bệnh nan y gì khó chữa hay gì đó sao _

Vẻ mặt của Porsche hơi trầm tư khi nghe Pete hỏi, cậu cũng không biết liệu Pete nghe vào có chấp nhận được không.
" Vegas chưa nói cho mày nghe nữa hả? "

" Tao muốn đợi khi nào anh ấy muốn nói thì tao sẽ lắng nghe. "

" Vậy mày đợi nó nói đi. "

" Ủa, chứ không phải mày sẽ nói cho tao hả ?? "
_ Pete hoang mang rồi _

" Đâu, mày bảo là nào thằng Vegas muốn nói thì mày lắng nghe mà, vậy thì tao đâu có việc gì phải nói đâu Pete. "

[Nội tâm Pete: QAQ]

" Mà Venice và Macau đâu rồi, hai đứa nó có ổn không? "

_ Giờ cậu mới nhớ tới hai đứa nó, cậu có vô tâm quá không _

" Ít ra so với mày thì hai đứa nó tốt chán. Có Tankhun chăm 24/24. Giờ nó có thể tốt nghiệp khoá đào tạo bảo mẫu được luôn rồi. "
_ Chỉ trừ vài trường hợp nó với Macau lao đầu vào nắm tóc nhau _

" Mà tao nghĩ chắc có Venice là sốc nhất đó. Mày có biết lúc mày vào phòng phẫu thuật. Tao với đám Tankhun vừa tới là thấy khung cảnh thằng Vegas người đầy máu đang ôm chầm lấy Venice đã ngủ vì mệt. Không biết tao còn tưởng đó là máu của Venice không ấy. "
_ Porsche nghĩ tới vẫn còn thấy sợ _

Vỏn vẹn chỉ vài câu nói, cậu có thể tưởng tượng được lúc đó chắc thằng bé sợ lắm. Bên ngoài thằng bé nhìn như nó ghét Vegas nhiều lắm, chứ bên trong bé yêu anh lắm. Nếu mà Vegas chịu ôm nó thì chỉ khi thằng bé vô cùng sợ hãi nó mới dựa vào anh.

" Mà bây giờ mày tỉnh rồi thì gọi cho Venice đi, chắc nó sẽ vui tới khóc cho mà coi. "
_ Porsche cười đùa với cậu _

Giữa những âm thanh vụn vặt trong phòng. Vegas mơ màng thức dậy, giấc ngủ của anh thường không sâu, chỉ mấy tiếng đủ để anh thức giấc nhiều lần. Anh nhận ra ngoài âm thanh của Pete coi bộ còn cả người khác nữa, chắc lúc anh ngủ, bên Chính gia đã có người tới coi Pete.
" Pete "
" Ừ, em đây. "
_ Cậu khẽ đáp lại giọng thủ thỉ của anh bằng cái vuốt tóc nhè nhẹ _

[ Nội tâm Porsche said: tụi bây làm như tao đang tàng hình vậy!! ]

  -------------

" Mày làm gì mà không chịu nói cho nó biết, đằng nào rồi cũng có giấu được lâu đâu. "
_ Porsche hoàn toàn bất lực với độ chịu chơi của Vegas luôn _

" Pete, em rất muốn nghe anh nói ra sao? "
Nói thì được, anh chỉ sợ Pete chịu không nổi. Mà anh đã quên Pete từng là vệ sĩ hay sao, khả năng tiếp nhận thông tin của cậu cao hơn anh nghĩ nhiều lắm. Cậu gật đầu liên tục khi nghe Vegas hỏi vậy.

" Được, vậy anh nói. Em nhớ đừng kích động quá nhé Pete. "
_ Anh nói nhanh không được hay sao, cưa rề rà như vậy, khiến cậu hơi tức rồi đó _

" Pete, em có thai rồi. "
Đoàng, một tiếng sét ngang tai ụp xuống đầu cậu. Cậu vừa nghe thấy gì cơ, nay Vegas còn biết nói đùa nữa kìa.

" Vegas, em đang nghiêm túc muốn nghe anh nói đó. Anh đừng nói đùa. "
_ Rồi xong, Vegas quay sang nhìn Porsche với vẻ bất lực, đó nhìn mà xem, ẻm không tin _

Porsche nhẹ vỗ vai cậu. Nhìn Pete với vẻ cảm thông, còn gật đầu với cậu. Nhiêu đó đủ để thấy Vegas không đùa. Nhưng cậu là nam, sự thật này phải nói lại ba lần đó. Cậu là nam!!!!

Tự nhiên cậu thấy nghi ngờ nhân sinh quá.
" Anh nói thật. "
_ Pete hỏi lại lần nữa để chắc chắn mình không nghe lộn _

Anh biết cậu đang sốc lắm. Nhưng đó là sự thật, cho dù sau này anh có muốn giấu cũng không giấu nổi.

" Pete anh tôn trọng quyết định của em. Cho dù em muốn giữ hoặc bỏ anh đều chịu cả. "
_ Nói thì là vậy, anh vẫn mong giữ được đứa bé lại, dù sao đó cũng là kết tinh của anh và Pete _

" Này, Vegas, mày có biết việc bỏ đứa bé đi sẽ gặp nguy hiểm cho Pete không. "
_ Sao cái thằng lí trí đó lúc này lại nói được mấy lời ngu ngốc đó vậy chứ _

Pete lâm vào trầm tư. Rốt cuộc cậu có muốn giữ đứa bé hay không chứ. Dù sao đối với cậu đây chính là một câu hỏi khó.

" Không đâu Vegas "
_ Chỉ vỏn vẹn vài chữ, nhưng giây phút đó tim Vegas đã hẩng một nhịp _

Không chỉ riêng anh, cả Porsche cũng đứng người khi Pete nói vậy. Cả hai đều nghĩ là cậu không muốn giữ đứa bé. Tuy nhiên kết quả khiến hai người không thể ngờ là Pete đã nói.

" Sao lại bỏ chứ, không phải anh thích nó à. Ánh mắt anh đã nói lên tất cả đó Vegas. "
_ Giây phút đó Vegas nhìn thấy khoé mắt cậu đỏ lên. Nổi xúc động tràn về trong trái tim anh _

Porsche nghĩ hai người cần có không gian của riêng mình. Cậu đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.

[.............]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net