Chương 45: Là giả!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có một số cảm giác đau bắt nguồn từ thân thể chân thực. Chẳng hạn như chỗ đau ở lồng ngực nơi vết thương chưa lành, vẫn giữ cảm giác đau rất rõ ràng trong thời gian mấy ngày. Lúc đứng lên, lúc bước đi, lúc ngồi xuống, lúc xuống cầu thang, mỗi hoạt động đều sẽ kéo theo cảm giác đau đớn rõ ràng.

Nhưng cũng có một vài cảm giác đau đớn được khởi nguồn từ nơi mà bản thân cũng không thể phân biệt và nhận biết được. Chỉ nhàn nhạt tụ tập từ chỗ sâu trong lòng, lờ mờ truyền vào đầu óc. Không thể biết được nguồn gốc của những đau đớn này, không thể biết được phương thức thể hiện của những đau đớn này, thậm chí cảm thấy nó là một sự tồn tại không thuộc về sinh lý.

...

Vô số âm thanh ồn ào tuôn ra từ những người xung quanh giường bệnh. Suốt một ngày cho tới tận đêm khuya, cảnh tượng này không ngừng sinh ra đau khổ cuồn cuộn trong thân thể. Dường như có một động cơ vĩnh cửu được lắp trong người, duy trì đau khổ không ngừng. Không có nguồn gốc.

" Tôi đã bất tỉnh bao lâu rôi". Vegas giật mình tỉnh dậy khiến ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Kinn lên tiếng.

" Cả một ngày rồi, lúc tao và Arm phát hiện ra mày đang ngất cách nhà Puttha rất gần"

" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong căn nhà đó, nghe nói kế hoạch của chúng ta bị tiết lộ" - Kim.

" Chúng mày cứ từ từ nó vừa mới tỉnh. Thằng Vegas mày có sao không đấy" - Tankul

" Trong người thấy thế nào rồi ạ" - Arm.

" Mày có cứu được Macau không " - Porsche.

" Macau thế nào rồi, tại sao mày lại thoát ra khỏi đó được " - Kinn.

" Là ai đã cứu mày khỏi cái bẫy đó" - Porsche.

" À thằng Pete đâu, nó có đi cùng mày không" - Tankul.

" Có cần báo chuyện mày bị thương cho Pete không " - Kinn.

" Vegas, nói gì đi chứ mày cứ đần cái mặt ra làm gì vậy" - Tankul bực bội.

" Pol, tìm thằng Pete tới đây đi" - Tankul.

(....)

Chuyện từng tốn bao nhiêu công sức mới có thể quên đi và chấp nhận được, trong một khoảnh khắc đột nhiên lại bị đốt cháy bùng lên. Khuôn mặt trắng xanh không có biểu cảm của Vegas đột nhiên trùng lặp với biểu cảm nào đó không thể miêu tả trong trí nhớ của mọi người.

Trong lòng hắn nhất định cảm thấy cực kỳ đau khổ đúng không? Dù trên gương mặt tái nhợt của hắn không có bất cứ biểu cảm gì.

" Là Pete đã cứu tôi"

Hắn hờ hững cất giọng khiến căn phòng ồn ào bỗng trở nên im bạch. Ai nấy cũng không tin rằng mình đã nghe thấy gì, cảm thấy vô cùng vô lí.

" Mày nói gì cơ, vậy thằng Pete đâu " Porsche hoài nghi ngồi sụp xuống giường bệnh ngay bên cạnh Vegas.

" Pete đâu? " Ánh mắt vô hồn của hắn dao động trở lại, đưa mắt sang hỏi Porsche.

" Ơ kìa sao mày lại hỏi tao, tao đang hỏi mày cơ mà" Porsche bực bội.

Kinn, Kim và Arm nhíu mày khó hiểu nhìn nhau trong khi Tankul hoảng hốt đi tới gần hắn.

" Ôi liệu nó có bị chấn thương ở đầu không, lại mất trí nhớ lần nữa à"

" Pete là ai? " Vegas tự hỏi rồi lại tự cười nhàn nhạt trả lời " À tôi nói nhầm, là Build Jakapan Puttha đã cứu tôi một mạng. Ha, kì diệu lắm đúng không "

Ai nấy bắt đầu hoang mang, Pol đã vội vàng chạy đi tìm bác sĩ vì nghĩ hắn bệnh cũ lại tái phát rồi.

" Mày nói gì vậy Vegas, Build là ai? " Kinn nghiêm túc hỏi cái tên đang vừa cười vừa khóc trên giường bệnh kia.

Hắn nhìn thấy từng vẻ mặt mong chờ hóng chuyện của bọn họ, bỗng chốc lại phá lên cười lớn.

" Gia tộc Theerapanyakul , đều là những kẻ ngu ngốc hahaaaa"

" Mày đang nói cái đéo gì vậy hả" . Cả Kim, khun nủ, Porsche và Kinn đều hoang mang bởi thái độ của hắn.

Vegas ngưng cười cợt, ánh mắt tự giễu miệng cũng mỉa mai. " Tôi là kẻ ngu ngốc, các người cũng là kẻ ngu ngốc. Chúng ta trước nay luôn gồng mình chứng minh ai giỏi hơn ai, rốt cuộc thì đều là những kẻ ngu bị người khác quay vòng vòng"

Tankul bị mắng là ngu liền không nể nang mà lao tới.

" Thằng mất dạy mày nói cái đéo gì đấy"

"Hahaa, Tankul. Anh chính là kẻ ngu nhất đấy"

" Mày... " Tankul tức muốn đấm vào mặt hắn thì bị Kinn và Porsche ngăn cản lại.

" Tankul bình tĩnh. Vegas nói rõ xem ý mày là gì"

" Kinn...để tôi nói cho anh một bất ngờ nhé."

Cả bốn người đều hết sức tập trung nhìn chằm chằm Vegas bằng ánh mắt mong chờ. Hắn thôi cười cợt, khuôn mặt phút chốc từ ác quỷ biến đổi lại càng trở nên máu lạnh.

" Pete chính là Build. Thân phận thật của cậu ta là con trai đầu tiên của ông Puttha. Nói cách khác vệ sĩ trưởng mà anh tin tưởng nhất chính là gián điệp mà ông ta gài gắn vào gia tộc chúng ta từ lâu đấy Kinn" nhịp điệu câu nói càng về sau càng nhấn mạnh từng chữ khiến cho không ai là không nghe hiểu.

" Mày nói cái gì ?"

Không thể miêu tả được trên khuôn mặt của từng người biến đổi như thế nào. Thật sự có rất nhiều suối nguồn hắc ám cuồn cuộn không dứt. Nước suối lạnh buốt mà đen như mực chảy ra, chậm rãi gột rửa nội tâm của tất cả mọi người. ....

---

" Không phải em nói anh đang đau lòng lắm sao, sao nhìn em còn đau lòng hơn anh vậy"

Porschay đang đơ người ra, khi nghe người bên cạnh cất giọng liền quay sang bất ngờ.

" Không lẽ anh không đau lòng sao"

Vegas xua tay cười nhạt trả lời.

" Cuối cùng thì anh cũng hiểu cảm giác bị bán đứng là như thế nào "

" Anh mãi mãi sẽ không hiểu" . Porschay buồn bã lắc đầu.

" Vẫn là không hiểu sẽ tốt hơn" . Vegas không mấy biến đổi biểu cảm, gương mặt không cười cũng không đau khổ. Dường như đã chấp nhận sự thật này một cách tiêu cực. Đã ba ngày rồi, không một ai biết được tin tức của Pete và Macau, phía bên gia tộc Puttha cũng không có động tĩnh gì.

" Anh còn yêu anh ấy nữa không "

Porschay hỏi, hắn có chút khựng người nhưng cũng thanh tịnh trở lại.

" Pete đã không còn là Pete"

" Trong lòng anh chắc chắn rất đau đớn? "

Hắn cười cợt, định đưa tay xoa đầu em nhưng lại quyết định bỏ xuống.

" Hình như em còn hiểu bản thân anh hơn cả anh nữa"

" Là kinh nghiệm"

" Có vẻ như em đã trưởng thành rồi"

Hắn chống tay nghiêng đầu nhìn Porschay rồi bình phẩm. Porschay lắc đầu cười vui vẻ.

" Không phải, chỉ là hiểu nhiều hơn so với trước kia"

" Có gì mà khó hiểu đâu, tâm trạng của mày bây giờ giờ ai mà không biết" . Kim chịu không nổi liền chẳng cần gõ cửa đã tự mở cửa đi vào mỉa mai.

" P' Kim" Porschay vui vẻ chào đón.

" Có vẻ như chính gia bây giờ náo nhiệt lắm nên cả hai người mới tới thăm người bệnh cô đơn ở bệnh viện thanh tịnh này" Vegas cố tình ghẹo gan, hắn ủy khuất tựa vào vai Porschay như thể rất yếu đuối.

Kim hùng hổ đi tới chẳng nói chẳng rằng đẩy đầu hắn ra, chen vào giữa hai người, ngồi lạnh mặt đối đáp lại với tên bệnh nhân kia.

" Là tôi sợ có kẻ nào đó đau khổ quá mà làm chuyện ngu ngốc nên mới tới đây, dù sao thì cũng đáng đời lắm"

Porschay không nghe nổi sự cạnh tranh của hai người này liền hất nhẹ vai Kim nói hắn giữ miệng một chút, nhìn sắc mặt của Vegas có chút biến sắc tệ hơn rồi.

" Haizzz... đúng là trong nhà đang trầm cảm bỏ mẹ, như có tang vậy" Kim khoanh tay thở dài.

" Không loạn sao được, Tankul chắc không khóc tới ngất lên ngất xuống rồi chứ" . Vegas đồng tình.

" Haizz, nhà chính bây giờ đúng là rất loạn, nhưng là loạn theo kiểu u uất lắm ạ. Khun Kinn nhốt mình trong phòng làm việc, cả anh trai của em đứng ngoài cửa cũng không gặp mặt. P' Pol p' Arm vẫn làm việc nhưng cứ không tập trung mãi. Thảm nhất là khun nủ, anh ấy thà khóc lóc làm loạn đi, còn hơn là anh ấy cứ ngồi xem hết bộ phim này đến bộ phim khác đã cũ kĩ, vừa xem vừa rơi nước mắt rồi lại lén lau đi. Thật sự không có ai ổn cả" Porschay ủ rũ kể lại.

Làm sao có thể ổn được, đúng hơn là họ cũng đang lao vào trạng thái giống Vegas khi mới biết tất cả, cố chấp không chấp nhận sự thật kinh thiên động địa này. Thương không thể mà hận thì không nỡ, một từ thất vọng...có lẽ cũng không thể nói lên hết được tâm tình bi thương của bất kì ai lúc này.

Kim hất mặt nghiêm túc.

" Đợi khi cứu được Macau trở về, mày với Pete có dự định gì"

Vegas quay người ngẫm nghĩ.

" Kim, chính gia có thể giúp tôi một việc được không "

...

---

Pete thương lượng với ông Puttha không thành, đành chờ đến nửa đêm hành động liều mạng cứu Macau. Một mình đấu lại với tầng tầng lớp lớp vệ sĩ, bọn chúng tuy theo lệnh gây khó dễ cho cậu nhưng cũng không vì thế mà làm tổn hại đến Pete. Vì dù sao cậu cũng là thân phận cậu chủ của gia tộc mặc dù điều đó từ khi Pete sinh ra tới giờ chưa từng được công nhận.

" P'Pete" Macau sợ hãi nhìn Pete lần lượt đấu lại từng tên vệ sĩ canh giữ nhóc.

" Macau đừng sợ anh tới cứu em"

Macau nghe thế không còn sợ hãi nhưng cũng không dám vui mừng mà chỉ gật đầu cho cậu an tâm, vì nhóc đang lo lắng cho anh Pete đang phải chiến đấu một mình.

Đến khi từ trong ra ngoài đã bị Pete khuất phục, cậu chạy tới ôm lấy Macau.

" Macau em không sao chứ"

" Dạ, em chỉ hơi đau đầu thôi ạ"

Pete biết trong phòng vẫn vảng vất có thuốc mê, cậu không còn thời gian trò chuyện chỉ có thể dùng khăn tay che mũi miệng Macau lại rồi vội vàng đưa nhóc ra ngoài.

Vừa khi rời khỏi cổng chính của gia tộc, Bible và ông Puttha ngồi trên tầng cao của tòa nhà nhìn xuống. Ông Puttha nắm chặt tay tức giận, Bible khó hiểu quay sang hỏi ông.

" Chú, nếu chú đã thả Build đi thì tại sao còn dùng cách này để làm tổn thương em ấy"

Ông ta tức giận nhìn con trai phản lại mình.

" Thằng nhóc xui xẻo bất hiếu hiếu đó, không đem nó quỳ trước nhà thờ gia tộc cho đến chết thì nó sẽ không bao giờ biết lỗi đâu"

Bible bất an vì sự tức giận của ông ta, quay sang bắt gặp nụ cười hả hê của Jakapong đang nghe lén cách đó không xa.

---

" Những gì em hứa với anh em đã làm được rồi"

" Tại sao Macau lại ra nông nỗi này" Vegas ôm Macau trong lòng, lạnh lùng trách vấn vì sao Macau lại trông mệt mỏi đến nỗi ngất đi như thế.

" Trên đường rời khỏi đó tới đây có lẽ khiến thằng bé mệt mỏi, không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi sẽ không có vấn đề gì "

Pete giải thích, nhận thấy sự lạnh lùng khắc họa trên khuôn mặt đã từng quen thuộc bỗng trở nên xa lạ.

" Anh... Chúng ta cứ kết thúc như vậy sao"

" Nói chuyện một chút đi"

Chỉ một ánh mắt lướt qua của hắn thôi cũng đủ khiến Pete có thêm niềm tin mà lộ ra mỉm cười. Nụ cười đẹp đẽ ấy, Vegas lại chẳng buồn quan tâm tới nữa rồi. Hắn đưa Macau cho Nop chăm sóc còn bản thân thì cùng Pete trở về căn nhà bí mật của bọn họ, cả đoạn đường Pete chỉ cúi đầu lẽo đẽo theo sau không dám mở miệng bắt chuyện với con người lạnh lùng ấy. Đã rất lâu rất lâu rồi mới gặp lại, Vegas của năm lần đầu cậu gặp gỡ.

...

" Vết thương chưa lành, không được uống rượu "

Pete e dè nhận lấy ly rượu trong tay Vegas, hắn không quan tâm đến lời cảnh báo của cậu, một hơi nốc hết ly này đến ly khác.

" Em không ngờ rằng vẫn còn cơ hội ngồi đây uống rượu với anh"

" Anh cũng không ngờ, có lẽ là chỉ có rượu mới có thể khiến con người quên đi mọi thứ "

Pete ngây người, tò mò mà hỏi hắn.

" Anh không nỡ sao? "

" Có lẽ là vậy"

" Thật sao" Pete xúc động đến nghẹn lời, Vegas hắn có thể nhẹ nhàng ngồi đây nói chuyện với cậu sau từng ấy chuyện đã là một ân huệ không tưởng đối với cậu rồi.

" Anh vẫn còn hận em, vẫn còn đau lòng, là bởi vì vẫn còn yêu em"

Đối diện với sự trách vấn của hắn, cậu chỉ biết cúi đầu rơi nước mắt. Vegas tiếp tục chút bầu tâm sự... Mân mê với ly rượu lạnh ngắt trong tay mà thủ thỉ.

"Anh tự hỏi bản thân nhiều lần, hơn mười năm nay em vẫn luôn lừa anh, bán đứng anh, anh phải có hơn một ngàn lí do để hận em giết chết em. Nhưng mà tại sao anh vẫn còn nhớ đến em, vẫn không có cách nào buông tay"

" Ha" Vegas dừng lại mấy giây, ngả người mệt mỏi dựa lưng về phía sau, hắn vô hồn ngước mặt nhìn trần nhà rồi cười nhạt. " So với việc hận em, phải chăng anh nên hận bản thân mình hơn. Anh muốn quên hết tất cả mọi thứ, nhưng lại không làm được. Em biết tại sao không "

Vegas ngồi thẳng người nhìn Pete.

" Hơn mười năm nay, những gì anh trải qua đều là giả, đều có kế hoạch. Anh vẫn luôn tin rằng, chỉ có tình yêu em dành cho anh là thật. Trong cuộc đời đầy máu tanh của Vegas này, chính em đã mang đến cho anh một chút an ủi. Nhưng anh lại không ngờ rằng thì ra người đã an ủi anh.. cũng là giả. Cậu ta là con trai của kẻ thù "

Giọng nói của Vegas nhẹ nhàng êm tai pha thêm phần nghẹn ngào, hắn đang bình tĩnh và dịu dàng đến nỗi khiến Pete vụn vỡ. Từng câu từng chữ đều trở thành một con dao sắc bén đâm thẳng vào sự dằn vặt hơn mười năm qua của Pete. Khiến cậu không thể biện minh, cũng không thể phủ nhận.

" Em ẩn giấu thân phận, em đã lừa anh, đối với anh em là một đứa khốn nạn đầy tội lỗi. Nhưng mà tình yêu của em tất cả đều là thật. "

Nước mắt lấm lem trên gương mặt của những người con trưởng của hai gia tộc lớn. Gạt bỏ đi thứ gọi là trọng trách, là thù hận, thì cả hai cũng chỉ là những con người có trái tim, có khát khao và có tình yêu. Vegas đưa tay xoa bầu má của người hắn đã yêu từng ấy năm, người đã từng vì hắn mà vượt qua bao nhiêu gió sương máu đạn. Hận có đành không, mà yêu có được nữa không?

Pete nhận được cử chỉ ân cần quen thuộc, cậu òa lên nức nở xà vào lòng nam nhân kia. Bao nhiêu uất ức không có ai thấu hiểu, vỡ òa chỉ vì một chút dịu dàng.

" Em đúng là con trai của ông ấy, em tàn nhẫn, em nhiều bí mật, em giết người không ghê tay, nhưng không phải em không có cảm xúc. Em cũng có khát khao, em có thể lừa dối và tàn nhẫn với tất cả mọi người. Nhưng với anh, em không làm được. Hơn mười năm nay làm gián điệp, nhưng lại khiến em cảm nhận được mình cũng là con người, cũng có cảm xúc, khiến em trở nên ích kỉ, em cũng muốn được yêu thương "

...

-- Hồi tưởng- Lời kể từ Pete--

Khi em vừa cất tiếng khóc chào đời, cũng là lúc mẹ em mất. Mẹ dùng cả mạng sống để sinh em ra, nhưng bản thân lại mãi mãi rời đi. Bỏ lại đứa con vừa lọt lòng đã mang danh kẻ xui xẻo hại chết mẹ, vừa hay năm đó gia tộc lâm vào cảnh khốn khó, cứ như vậy mà trong mắt ba em không khác một kẻ thù đã cướp đi vợ của ông ấy, một sao chổi không nên xuất hiện. Em làm thiếu gia của gia tộc Puttha, sống trong căn nhà xa hoa lộn lẫy nhưng không có một ai coi em là con người. Họ khinh thường, ghét bỏ, không chăm sóc một đứa trẻ non nớt, một đứa trẻ mang dòng dõi quyền quý nhưng không được một ai coi trọng.

Đến năm em tròn 3 tuổi, ba dẫn về một người phụ nữ và một đứa bé hơn một tuổi. Thêm sự xúi giục của người phụ nữ đó, ba nói gia tộc đã có người nối dõi, không cần đến một đứa xui xẻo như em nữa, ông ấy đem em về đảo đưa cho bà ngoại. Bà chính là người vất vả nuôi nấng em, đem tất cả tình yêu thương đặt lên người em giống như người con quá cố của bà.

Tưởng hai bà cháu sẽ bình yên sống ngày này qua ngày khác. Nhưng đến khi em năm tuổi, ông ấy lại tìm đến và đòi con trai của mình về. Bà là người dùng cả tính mạng cũng không cho ba đem em đi, vì bà biết rõ người cha này muốn dành lại con không phải vì yêu thương gì cả mà là để thực hiện kế hoạch lâu dài của ông ấy. Để ông ấy không mang em rời khỏi đảo, bà ngoại đành chấp nhận lời thỏa thuận với ba. Rằng ông ấy sẽ cho người đến dạy võ và tập luyện, trang bị cho em phải trở thành một người mạnh mẽ, xuất sắc và nhanh nhạy. Để chờ đến khi thời cơ tới, âm thầm đưa em vào gia tộc Theera, thu thập thông tin để giúp ông ấy trong các vụ làm ăn, đặc biệt là lấy sự tin tưởng của mọi người để âm thầm giúp đỡ kế hoạch lật đổ Theerapanyakul.

Một đứa trẻ năm tuổi dưới sự quản giáo của những tay đánh đấm hàng đầu, em tập võ, tập bơi, tập vào sinh ra tử. Bà đứt ruột đứt gan chỉ có thể đứng một bên nhìn cháu trai bé bỏng của mình cực khổ tập luyện thừa sống thiếu chết, nhìn đứa nhỏ từng vụn vỡ được bà ôm ấp trở nên hồn nhiên vui vẻ, theo thời gian lại bị người ta mài dũa biến thành kẻ tàn nhẫn khi chỉ mới mười tuổi. Không có cảm xúc, không còn là con người, cứ thế mà lại thông qua đợt tuyển chọn vệ sĩ của chính gia, thành công trở thành vệ sĩ thực tập được đào tạo của bọn họ. Từng bước từng bước làm theo kế hoạch, khi đó em cũng giống anh, em nghĩ rằng chỉ cần mình làm tốt thì sẽ được ba công nhận. Chỉ cần em lật đổ được gia tộc Theerapanyakul thì có thể dành lại vị trí con trai trưởng của gia tộc Puttha, sẽ lấy lại những gì thuộc về mẹ của em.

Nhưng mọi thứ lại không hề đi đúng theo quỹ đạo của nó.... Những người trong chính gia thật sự thật sự họ quá tốt, họ tốt tới mức không biết bao nhiêu lần em tự muốn giết chết bản thân mình vì đã lừa họ. Cậu chủ yêu thương em, cậu chủ tin tưởng em, từng người từng người trong chính gia bao bọc em giống như một bảo vật. Còn có anh, vì sự xuất hiện của anh khiến cho cuộc đời em thay đổi. Em muốn được yêu thương, muốn được bên cạnh anh, muốn sống cuộc sống như những người bình thường.

Ngày hôm đó, cái ngày định mệnh khiến cuộc đời em có thêm một Vegas. Anh được yêu thương, anh lạnh lùng, anh bá đạo, anh khiến cho những người xung quanh sợ hãi. Em cũng muốn, nếu như em cũng có khí chất đó, nếu như em cũng được ba yêu thương như anh. Em muốn kết bạn với anh, muốn được anh coi là bạn bè để được bảo vệ, nói thử xem nếu cậu cả của thứ gia đứng sau che cả bầu trời thì có phải em sẽ không sợ ba nữa không.

Nhưng em nhận ra mình đã lầm, cuộc đời của anh cũng không tốt đẹp hơn em là mấy. Chúng ta giống nhau, đều là những kẻ vụn vỡ, rồi cứ thế cứ thế em không cản được bản thân mình chú ý tới anh. Anh lạnh lùng nhưng lại rất ấm áp với em trai mình. Anh bá đạo nhưng lại thích một mình đọc sách nơi không có ai. Anh có tâm tư, anh có khát khao... rồi em lại muốn mang trái tim vụn vỡ của mình để an ủi anh. Tình yêu giống như một ngọn lửa, một khi đã bắt đầu thì không thể dập tắt được. Tình cảm cứ thế lớn dần, lớn dần, lớn tới mức em không thể kiểm soát được. Em cãi lại ba, em muốn từ bỏ... những lúc như thế ba lại tìm em, trừng phạt em, bắt em quỳ trước bàn thờ mẹ suốt mấy ngày đêm đến khi em ngoan ngoãn tiếp tục nghe theo lời ông.

Năm đó, sinh nhật mười tám tuổi. Đêm đó tuyết rơi rất nhiều....quả thật là một đêm khắc cốt ghi tâm.

[ Hồi Tưởng của Vegas và Pete] ---

Vegas vội vã chạy tới vườn hoa bí mật sau khi kết thúc cuộc họp thường niên của chính gia. Pete đã ngủ gục ở một góc, bàn tay run rẩy mơ màng ôm lấy cơ thể vì rét buốt. Hắn đau lòng tới gần, dùng áo khoác của bản thân bao bọc cơ thể cậu. Pete bị đánh thức liền cọ quậy tỉnh giấc, dù sắp lạnh cóng nhưng vẫn nhoẻn miệng cười tươi ngay khi nhìn thấy hắn.

" Vegas, cuối cùng anh cũng tới chúc mừng sinh nhật em rồi"

"Có lạnh không"

* gật đầu*

Vegas ngồi sát cạnh Pete, ôm cậu vào lòng. Pete cười tươi hài lòng ngả vào vai hắn.

" Bây giờ không còn lạnh nữa"

Sinh nhật mười tám tuổi của Pete. Đó là một đêm lạnh lẽo nhất, nhưng cũng là một đêm cậu cảm thấy ấm áp nhất từ khi sinh ra, bởi vì nơi đó có Vegas. Giữa trời tuyết lạnh buốt nơi chỉ có hai chúng ta, cái hôn đầu tiên, câu tỏ tình đầu tiên, lần đầu tiên, tất cả đều diễn ra... để định rằng trong cuộc đời đầy vụn vỡ của Pete, người cậu yêu chỉ có một, chính là Vegas. Bắt đầu một mối tình khắc cốt ghi tâm.

" Ngày đầu tiên nhìn thấy vũ trụ, là ngày em và anh bốn mắt nhìn nhau"

--- Trở về thực tại---

" Em biết rõ ràng phải lợi dụng anh, nhưng vẫn vô phương cứu chữa mà yêu anh. Có lẽ, yêu anh chính là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời em"

" Pete, anh yêu em"

"Vegas, cho dù tương lai sau này ra sao, anh có thể giống như đêm hôm đó. Trở thành ánh sáng duy nhất, là hy vọng của em được không?"

Anh có ở đây chứ?
Anh vẫn ở đây chứ?
Anh sẽ luôn ở đây chứ?

Không có lời hồi đáp, chỉ có một cái gật đầu nhẹ nhàng nhưng chắc nịch.

Tâm tư tựa như giọt sương mờ khóe mắt, Vegas không nói, cư nhiên cũng chẳng trả lời thêm điều gì. Hắn nhẹ xoa mí mắt, đôi mắt biết cười của người nọ ngậm tràn bi thương. Tự hồ như bông hoa thuần khiết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net