Ngoại Truyện 🧸: Vết sẹo của Pete

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Mấy chương 🧸 này là tuổi thơ và quá khứ của cả hai. Nó như một dạng kí ức tua ngược khi Pete ngất đi và giải thích lý do tại sao Vegas lại yêu Pete và lý do Pete dựa dẫm vào Vegas nhá 🤔 🫶🏻 ]

🧸Echo

*

Tui kể 🤡

Ở phía xa ngoại ô thành phố, nơi mà ít ai biết đến hay qua lại bởi sự hẻo lánh và thành phần côn đồ ở đây. Trong căn nhà bỏ hoang trống vắng đầy bụi bẩn cùng không khí ẩm thấp đến khó ngửi, những cái bàn ghế gỗ bị mốc mà bốc mùi nồng nặc hay mùi gỉ sét của những thứ khác. Tất cả đều hoà lại thành một thứ hỗn tạp nhức mũi khó chịu.

Ở giữa tầng hai căn nhà đó ồn ào chẳng biết vì điều gì bởi hàng chục tiếng cười ha hả đầy vẻ khoái chí, cũng xen lẫn vào đấy là mấy câu chửi rủa tục tĩu ồ ồ vang vọng.

Pete bị đánh thức, từ từ mở mắt ra nhìn láo liên một hồi. Trong lòng ngay lập tức hoảng sợ cực kỳ, bởi bé biết mình bị bắt cóc mất rồi. Bé cứ nghĩ việc này dì May chỉ nói xuông hù dọa mà thôi nhưng ban nãy khi ra trước cổng trường lại bị chú nào đó bịt khăn rồi bế đi mất tiêu.

Phải làm sao đây !! Pete sợ, bé không biết dì May có nhận ra bé chưa về nhà hay không nữa. Ba có cứu bé không ? Lỡ mẹ lo cho bé thì làm sao ...

Càng nghĩ, đôi tay bị trói ở sau càng run rẫy hơn. Pete cố tự nắm lấy tay mình trấn an mình, bé đã được dạy về việc phải giữ bình tĩnh rồi mà!!!

Khoan đã.... Hở ?

Tay của ai vậy má ơi ??? Cứuuuu!!

Pete giật mình sợ hãi hít đầy một hơi bằng miệng, quay đầu lại nhìn. Hoá ra nãy giờ bên cạnh bé còn có một người khác nữa... Bạn nhỏ này cũng giống bé, là nam nha. Còn bận đồ đồng phục cũng giống bé luôn á. Mà người ta chưa có tỉnh dậy nữa, vẫn còn nằm ngủ khò khò ngon lành bên cạnh nè.

Nên bé quyết định đánh thức cậu ta dậy, dậy để sợ chung chứ sao lại ngủ một mình vậy ??? Không công bằng đâu á !!!

Hai đứa bị trói riêng lẻ nên Pete chỉ cần dùng chân đá đá cậu bạn mấy phát liền khiến người kia ngã phịch xuống đất, đầu va mạnh xuống phát ra tiếng làm Pete sợ hoảng hồn, nhảy cẩn lên.

" Ê nè !!! Không sao đó chứ ? "

Bé nhìn thấy cậu bạn kia mở mắt nhắn nhó cả mặt lại... sắp khóc tới nơi luôn rồi !!!

" A đừng !!! Đừng có khóc. Phải làm sao đây. Mình không có cố ý mà. " Pete lúng túng, tay bị trói đằng sau đâu thể xoa xoa đầu giúp được. Loay hoay không biết phải làm sao nữa thì cậu bạn kia đã tự chống đỡ bản thân ngồi dậy... mặc dù mắt vẫn còn rơm rớm nước.

" Tôi không có khóc !! "

" .... "

" Thật sự đó !! "

À ... " Ừm không có khóc ".

Cậu bạn kia cố mở mắt nhìn chằm chằm vào Pete như muốn chứng minh mình không có nước mắt. Còn Pete thì cứ không hiểu mà nhìn lại, mắt đối mắt với người ta. Đến lúc cả hai đau mắt rồi mới chịu thua không nhìn nữa, mà tay thì bị trói không dụi được nên lại đổi thành thi nhau chớp mắt lấy chớp mắt để ....

" Vegas "

Pete không kịp phản ứng liền hỏi lại " Sao cơ? "

" Tên là Vegas. Bên đó tên gì ? "

" Tên là Pete nha " Bé nói rồi thả mông ngồi phịch xuống đất cạnh Vegas. Cậu ta cũng biết mà xê dịch ra đôi chút để không bị cấn vào nhau.

" Vegas cũng bị bắt cóc đến đây hả ? "

" Không. Đi dạo thôi ".

" .... " Này là đang nói móc đúng không? Bé hiểu đó nha !!!

Nhưng mà thôi, ở đây chỉ có người ta nói chuyện với bé được thôi, không có cãi nhau được đâu.
" Vegas học lớp nào ? Thấy đồng phục giống nhau nè ".

" Lớp Sao đầu bảng ". Là bọn tuần nào cũng nhận cờ tuyên dương của trường nè !!! Lớp Pete không thích lớp đó lắm đâu ... Bởi vì sao hả ? Vì lớp bé luôn xếp thứ 2 sau đó đó.

Tự dưng Pete thấy khó chịu, đây gọi là tinh thần đồng đội !! Cả lớp chiến thì mình cũng phải chiến cùng !!!

" Lớp Mây nhì bảng. XIN CHÀO !! ".

Dường như nghe ra hai chữ được nhấn mạnh ở cuối mà Vegas nhíu mày nhìn bé. Chắc chắn cậu ta cũng biết việc này, lớp hai đứa còn từng quánh nhau vì lấy bánh kem ở canteen mà. Hôm đó bé còn bị xô ngã chảy máu đầu gối cơ !!!!

" Rồi bên đó cũng bị bắt đến đây hả ? "

" Không. Đến ngủ thôi !! ". Đừng có mà chọc Pete, bé không có hiền đâu !!!

" .... Sao cũng được "

Nói xong hai đứa quay lưng về nhau, không thèm mở miệng nói chuyện gì nữa. Kẻ thù chính là không - đội - trời - chung !!!

______________

Đã năm ngày trôi qua rồi nhưng không có ai đến tìm hai đứa trẻ này cả. Bọn nhỏ đến giờ lại được người ta cho ăn, may mắn là tụi bắt cóc đã đổi cách trói từ đằng sau ra phía trước rồi nhưng mà... bữa ăn tồi tàn cực kì !!! Thứ duy nhất hai đứa mong ăn nhất không phải cơm mà là những ngày tụi kia lười nấu đại cho mỳ ăn liền. Món ăn mỗi ngày bị rỉ vào tai mấy đứa nhà giàu là dở không vệ sinh nay lại trở thành món ngon nhất.

Mối quan hệ giữa Pete và Vegas cũng đỡ hơn, không còn đáng ghét vì lý do kia nữa. Thật ra lý do lớn nhất là Vegas chia sẻ đồ ăn cho Pete, cậu bạn này đôi lúc sẽ xúc bớt mỳ hay nhường cho bé mấy món đồ ăn kèm ít ỏi. Tình bạn nhạt nhoà được lập nên từ vài lần chia đồ ăn thế thôi...

" Vegas, Vegas !! "

" Hả ? " Vegas chỉ mở mắt liếc đến Pete.

" Vegas nói xem bao giờ mình mới được về nhà vậy ?? "

" Sao vậy? Nhớ nhà rồi hả ? "

" Chứ Vegas không nhớ ba mẹ hả ? "

Vegas nghe thế chỉ lắc lắc đầu " Ba mẹ không có ở nhà. Họ bận rộn lắm "

" Ba mẹ Pete cũng vậy... nhưng mà Pete nhớ dì May, dì tốt lắm. Sau này gặp Vegas sẽ biết thôi ".

Bỗng dưng Vegas chồm người lên kề sát gần vào người bé, hai mắt mở to hơn nhìn " Tụi mình thoát ra rồi sẽ được gặp lại nhau hả ? "

" Sao lại không được ? Nhà Pete lớn lắm á, cho Vegas ở cũng được luôn "

Cậu bạn trước mặt lại lập tức trưng ra bộ mặt chán ghét, bĩu môi " Không thèm. Nhà bên đây cũng lớn lắm nhé ".

Cứ bên đó, bên đây.... Pete nhớ mình đã giới thiệu tên cho rồi mà đúng không ? Có rồi mà ???

" Này cậu ghét tên của Pete hay có chuyện gì khác vậy ? "

" Không phải ... " Vegas đáp lời ngay tức khắc " Chỉ là thầy tôi bảo không được gọi tên thân thiết của người khác một cách tuỳ tiện... ".

" Cứ gọi thôi !! Tôi tên Pete, nhớ cho kĩ ".

....

" Ừm Pete "

" Này này !! Quay sang đây một chút hai thằng nhãi kia " Đột nhiên truyền đến giọng nói ồ ồ từ cửa, cả hai đứa đều đồng loạt theo bản năng quay lại.

Tên đó đi đến gần, trên tay cầm cái máy quay hướng về hai đứa. Pete hơi co rúm người lại, bản năng mà thôi...

" AAAAAAAAA "

!!!!!!

Pete run rẫy sợ hãi nép sát người vào Vegas. Bởi bé thấy... thấy được tai của người kia không có !!! Nó lòi lõm thịt sẹo kinh dị quái gỡ và buồn nôn. Bé cảm nhận được Vegas cũng run lên, đôi bàn tay bắt lấy bên bắp tay cậu bạn cũng cảm nhận được cái lạnh đột ngột bởi sợ hãi từ đó.

Không chỉ dừng lại ở việc quay phim, hắn bóp lấy cằm Vegas hơi nhấc lên. Pete bên cạnh hoảng loạn ôm lấy cổ tay của hắn ghì lại
" Thả Vegas ra !! "

Pete liền bị hất ngã rõ đau một cái, hắn ta thả Vegas ra rồi nằm lấy đầu bé giật lên " Giờ mới tới lượt mày. Lo lắng làm gì ? ". Xong rồi thả tay ra vỗ nhẹ mấy cái lên mặt Pete chế nhạo.

" Các người đã thấy chưa ? Mau đưa đồ đến đây trao đổi. Vào tối hôm nay ở ngoại ô phía Nam, căn nhà thứ 8 dãy B ". Hắn nói một lèo rồi gập máy quay lại, đá cho Vegas một cái đau điếng rồi mới rời đi.

" Vegas.... không sao chứ ? "

" Hơi đau một chút ... ".

" Ừm .... Nhưng Vegas nghe thấy hắn nói gì không? Đêm nay sẽ có người đến cứu chúng ta ".

Vegas gật đầu hiểu, cậu cố lếch đến cạnh cái tô mà tụi bắt cóc quên dọn, đập mạnh xuống !!! Những mảnh vỡ lớn nhỏ văng tứ tung, Pete đi đến nhặt lấy một mảnh bắt đầu cứa đứt dây thừng trên tay Vegas và ngược lại.

Đây là việc cả hai đã lên kế hoạch cách đây hai ngày, lúc đó Pete đã xém bồng bột cắt đứt dây thừng chạy ra ngoài rồi nhưng lại bị Vegas ngăn lại. Cậu bảo đợi người nhà đến rồi chạy thì mới có xe chở về, ở đây xa lắm á....

Đợi đến khi tối rồi Pete và Vegas vẫn vờ như đang bị trói mà ngồi yên ở đó. Bé nhắm mắt nhưng vẫn luôn dõng tai nghe ngóng tiếng động phía bên ngoài, đã khuya như vậy rồi... cuối cùng họ có đến không ?

" Pete !!! Họ đến rồi "

Vegas không chần chừ nắm lấy tay Pete kéo chạy ra áp vào cánh cửa sắt. Cả hai áp tai vào nó nghe lén bên ngoài, mặc dù cánh cửa này không khoá nhưng cũng phải tự biết được với sức hai đứa trẻ liều mạng xông ra chẳng được gì hết .... Mà cũng chẳng có sức chạy, có ăn được gì đàng hoàng đâu mà chạy !!!!?

" Tụi nhỏ đâu ? " Âm giọng trầm của đàn ông vang lên nhưng không phải ba của Pete, bé liền đưa mắt nhìn Vegas.

" Là Nop, vệ sĩ của ba tôi ". Pete gật đầu tiếp tục áp tai vào nghe.

" Đưa hàng ra trước đã rồi tao đưa người cho kiểm chứ ? "

" Hàng ở đây. Người đâu ? "

Tuy là thế nhưng cả đổi sau vẫn không hề nghe tiếng bước chân đi đến phòng giam. Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra ở bên kia cánh cửa rồi ??

Vegas như hết kiêng nhẫn quyết định mở hé cánh cửa ra nhìn. Nop đứng đối diện một tên côn đồ nào đó không phải tên sáng nay tìm đến, hắn đang run rẫy từng bước lùi về phía sau đó là lý do tại sao tiếng bước chân lại không rõ ràng như vậy. Bàn tay hắn giấu phía sau đang cầm một thứ ..... lựu đạn !!!

" Pete !!! Chạy !! "

Vegas tông cửa kéo Pete chạy ra ngoài. Ngay khi tưởng chừng đã an toàn chạy đến bên cạnh Nop rồi thì tên kia đột ngột quăng lựu đạn ra, nó đã bị rút chốt an toàn, ngay khi chạm đất liền phát nổ.

Hắn vừa vặn quăng ra sau chỗ căn phòng giam khi nãy, chấn động nổ vô cùng lớn, nó dường như quét sạch những thứ trong phạm vi một cách sạch sẽ.

" Cậu chủ, cậu chủ ". Nop chạy đến đỡ lấy Vegas đứng dậy, trên bụng đầy máu đỏ tươi....

Vegas mở to mắt chấn động, tay cậu run rẫy dữ dội không biết phải làm sao. Cơ thể trúc trắc chạm vào người đang nằm đè lên mình, sau lưng chỉ toàn máu đỏ, chảy xuống ướt cả bụng của cậu.

" Pete ? Pete ơi ? " Không thấy Pete trả lời, Vegas vội níu kéo Nop " Làm sao đây ? Nop ơi cứu Pete với, cứu Pete đi .... ".

....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net