Chương 12 - TÔI CHỐNG ĐỠ CHO CẬU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÔI CHỐNG ĐỠ CHO CẬU

"Cho cậu"

Cả người Pete cứng đờ. Lòng bàn tay bị lọ sữa chua lạnh lẽo làm tê dại, mà mu bàn tay bị Vegas đụng vào vẫn còn lưu lại hơi ấm rõ ràng. Cậu có hai thứ yêu thích mà ít người biết.

Một là thích đồ ngọt.

Hai là thích mùi lô hội.

"Quá đắt."

Đây là cảm thụ đầu tiên khi Pete cầm lọ sữa chua trên tay. Một bình rất nhỏ bên trong không biết có được 200ml không mà những 23 đồng, thật sự phí phạm của trời.

"Vô nghĩa, vậy cái sữa chua vị dâu tây 2 đồng kia thì có thể uống hay sao." Vegas buộc miệng thốt ra.

Y đang nói là hộp sữa mà Malee muốn cho cậu, chỉ một nhãn hiệu nhỏ trong nước cũng chẳng nổi danh, nhưng vì rẻ và tiện nên học sinh trong trường mua rất nhiều. Còn bên trong chứa hàm lượng protein hay hàm lượng axit lactic lợi khuẩn thì không ai thèm chú ý tới những cái đó.

Vegas cũng không biết vì sao y lại có chấp niệm với việc Omega kia đưa cho Pete lọ sữa chua như vậy. Đại khái có lẽ y cảm thấy đêm qua Pete bị ho khan, có thể nhuận hầu thì nên dùng thứ có chất lượng tốt. Yết hầu Pete căng chặt, cậu đẩy lại cho y:

"Cho tôi sữa chua làm gì?"

Vegas quét mắt nhìn cậu một cái, mí mắt híp lại, không mặn không nhạt nói:

"Không phải cậu ho khan sao, sữa chua có thể nhuận hầu."

Lời này không biết Vegas biết từ trước hay là vừa nghe Malee nói. Pete có chút đau đầu. Xem ra Vegas đích xác không có ấn tượng tốt với cậu ta. Pete đè đè cổ, cố gắng áp xuống cơn ngứa họng đang trào lên, nhịn không được cằn nhằn:

"Thật ra lúc ấy tôi nói bừa với Malee kia là sữa chua nhuận hậu, thứ này đâu có nhuận hầu đâu, chỉ nhuận tràng thôi...."

Khi đó là cậu lần đầu tiên được làm học trưởng phỏng vấn đàn em. Vì giả vờ nhiệt tình không biết nói gì nên tùy tay cầm lấy hộp sữa chua bên người nói tào lao. Cậu cũng không nghĩ rằng cậu ta lại nhớ rõ, đây đã là việc mấy tháng trước rồi.

"Nhuận tràng cũng không tồi."

Ánh mắt Vegas trượt xuống nhìn vào bụng nhỏ bẹp bẹp của cậu, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

Pete: "...." Làm loạn gì vậy.

Pete: "Cảm ơn, cậu để lại uống đi, tôi không uống đâu."

Nói nhiều lời cảm ơn hay xin lỗi để đối phó với loại người như Vegas này cũng không sai mà.

"Chậc." Vegas nhướng mày, duỗi tay ôm lấy cổ cậu, không dùng lực nhưng lại dùng ngữ khí hung dữ uy hiếp nói:

"Cậu có uống hay không?"

Pete không nghĩ tới đột nhiên y dựa gần như vậy. Hương vị của thuốc ức chế trên người Vegas truyền tới, hôm nay y dùng hương quýt. Đúng là kẻ có tiền mỗi ngày đổi một lọ thuốc ức chế, không thèm dùng lại. Pete vỗ vỗ cánh tay y nói:

"Đừng ồn ào nữa, đến giờ học rồi."

Cậu hơi dùng sức nhấc tay y rồi trốn tránh về phía cửa. Nhưng ở tư thế này, Vegas dùng sức một cái có thể ôm hoàn toàn cậu vào trong ngực. Pete đưa lưng về phía ngực của y, khi mà lồng ngực người kia dán lên trong nháy mắt phần lưng của cậu căng chặt.

Chợt có một cơn gió mạnh thổi vào cửa sổ, luồn vào khe cửa vô tình phát ra những tiếng ô ô ô như tiếng rên rỉ. Lập tức làn da của Pete cảm nhận được sự lạnh lẽo. Nơi ấm áp duy nhất chính là phía sau lưng đang dán chặt vào Vegas. Cậu không thể ức chế được nhớ tới đêm qua, khi mình có phản ứng đối với tin tức tố của người kia.

Ban ngày ban mặt, nếu thật sự không thể khống chế được thì đến nơi để che cũng không có. Tuy rằng hai người đều phun ức chế tề, nhưng thứ này chỉ phòng ngừa việc tin tức tố của Alpha gây ra xung đột lẫn nhau, theo tiêu chuẩn quốc tế là làm giảm hàm lượng giá trị của tin tức tố dưới mức trung bình chứ không phải là ngăn chặn hoàn toàn.

Vì vậy, hai người ở khoảng cách quá gần, cậu không thể không cảm nhận được hương vị tin tức tố của người kia. Lập tức Pete dùng sức bẻ tay Vegas ra, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Nhưng người kia ỷ vào ưu thế chiều cao, dễ dàng dùng sức hơn, y cứ giữ tư thế này, duỗi tay vặn bình sữa chua kia ra, nâng lên để vào đôi môi của Pete.

"Của người kia cậu có thể không nhận, nhưng của tôi cậu phải nhận."

Pete hạ giọng, có chút tức giận nói:

"Vegas!"

"Uống đi, uống xong thì tôi buông cậu ra."

Pete không lay chuyển được, đành tức hộc máu đoạt lấy chai kia ngửa đầu uống một ngụm.

"Được chưa nào!"

Với chiếc cổ cao dài cùng với làn da trắng tựa như trong suốt, khi ngưỡng cổ lên chiếc hầu kết nho nhỏ mượt mà nhô lên, xương quai xanh dưới lớp cổ áo màu xanh biển như ẩn như hiện.

Ánh mắt của Vegas trầm xuống, vốn dĩ bàn tay đang nắm chặt của y khoác lên đầu vai của Pete giờ không nhịn được mà mở ra, hổ khẩu của bàn tay vừa vặn dán vào điểm cuối của xương quai xanh của người kia. Thân hình Pete mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng, nhưng lại có lực lượng. Vegas có chút buồn bực.

Trước kia vì sao y cảm thấy Xim có chút đẹp mắt hả?

Đại khái mắt bị mù rồi.

Pete liếm liếm môi dưới, sữa chua có thêm lô hội thơm ngọt, lại không quá ngọt gắt, nhưng rất tinh tế, đúng là tiền nào của nấy. Sữa chua Vegas cho cậu thật sự uống rất ngon chẳng qua chỉ hưởng thụ trong lúc này vì cậu không có khả năng mỗi ngày đều mua. Pete nghiêng mặt đuổi theo đôi mắt của Vegas, người kia theo bản năng lại tránh đi ánh mắt của cậu.

"Đưa cậu đồ cũng phải lao lực như vậy, cậu là đại thiếu gia hay sao?"

Vegas tức giận buông cậu ra, rồi đi nhanh đẩy cửa ra ngoài. Nếu cứ ở đây y sợ mình sẽ làm gì đó không nên với Pete mất. Vốn dĩ cánh cửa kính không linh hoạt, thời gian lâu rồi không ai động chạm, trục xoay bị bụi bặm bám đầy, vừa đẩy ra liền vang lên những tiếng tạp âm rất lớn.

Pete thở hổn hển mấy hơi, rũ mắt xuống, bất đắc dĩ đóng lại lắp chai, đi theo ra ngoài. Cậu cho rằng mình sờ thấu được Vegas, nhưng hóa ra lại không phải. Người này nhiều lúc phát bệnh lên là không thể hiểu được.

Vegas về lớp trước, lập tức khung cảnh ồn ào ầm ĩ an tĩnh xuống, mọi người yên lặng nhìn chăm chú vào y, đánh giá thần sắc của y. Sắc mặt của Vegas cũng không được tốt, lập tức trở về chỗ ngồi, tùy tiện dựa ra sau cúi đầu nghịch di động.

Ngay sau đó Pete vào lớp. Thoạt nhìn có chút thảm, áo đồng phục ngắn tay bèo nhèo, cổ áo chỉnh tề cũng sụp xuống, trên cổ còn có vệt đỏ mơ hồ. Cậu cũng không nói chuyện, bỏ lọ sữa chua vào ngăn bàn, cúi đầu đọc tiếp bài học. Trong lớp bắt đầu thì thầm to nhỏ bàn luận

"Trời ạ, lớp trưởng bị đánh rồi, quần áo đều bị túm lộn xộn hết."

"Trừ chỗ cổ có vệt đỏ ra thì trên mặt không có gì, không thấy máu."

"Mẹ nó, mày không biết Vegas ra tay ác như thế nào sao? Bị nội thương rồi"

"Vegas vẫn luôn không vừa mắt với lớp trưởng, về sau ngày tháng của lớp trưởng hẳn là không dễ chịu lắm."

"Này, lớp trưởng ho khan kia!"

"Phỏng chừng ho ra máu đấy!"

Cuộc sống cao trung vừa phức tạp lại nhàm chán, mọi người mang theo áp lực học tập không có thú vui chỉ có thể tìm vui trong mấy tin đồn thổi không biết thật giả lan truyền khắp trường. Trong tuần trực nhật này đến phiên Tankul phải xóa bảng. Bụi phấn trắng vẫn còn ngoan cố bám dính lên tấm bảng đen, chỉ lau khô là không thể xóa hết được, cần phải giặt kỹ khăn lau bảng rồi dùng sức chà lau mạnh nhiều lần mới đi hết phấn.

Tankul kéo tay áo lên, che miệng, nhẹ híp mắt nhìn những bụi phấn mơ hồ bay phấp phới trong không khí. Đột nhiên anh cảm thấy tay áo mình bị người kéo nhẹ. Anh dừng tay, quay đầu nhìn lại:

"Arm?"

Arm là Omega ngồi chung bàn với anh, là một O cực kỳ mảnh mai, hôm qua khi anh phát sốt đã nhờ cậu đi tới lớp 3 tìm Pete. Arm rụt rụt ngón tay thanh mảnh lại, tự nhiên mà khoác lên cánh tay Tankul, dựa vào bên người anh, thấp giọng nói:

"Tankul, tôi vừa mới rồi khi đi đến buồng vệ sinh có nghe được một tin tức."

Chân mày Tankul nhăn lại. Anh không quen loại phương thức ở chung như chị em này của mấy Omega. Tuy rằng thân thể anh là Omega nhưng trong thâm tâm anh là A, muốn ở mặt trên nha. Arm không hề có khúc mắc tự nhiên tới gần anh như vậy, làm anh rất bối rối. Anh bất động thanh sắc rút cánh tay từ trong ngực cậu ra, tiếp tục xóa bảng, bình tĩnh hỏi:

"Tin tức gì?"

Arm cũng không để ý, vẫn cứ cọ cọ bên tai anh, nhả khí như lan nói:

"Dường như em trai của cậu có xung đột với Vegas, tin tức từ khu Alpha bên kia truyền tới, Vegas không chút lưu tình ra tay với em trai cậu, khiến cậu ấy còn ho ra cả máu."

Khuôn mặt tuấn tú của Tankul nhíu lại.

"Em trai của tôi? Cùng Vegas?"

Anh nghĩ tới đêm hôm qua Pete lén lút giặt chiếc quần kia. Từ nhỏ tính tình Pete vốn quật cường nhưng tính cách lại mềm mại không thích mang thù, rất ít khi gây sự với người khác, chẳng sợ mình bị thiệt thòi. Nó đã chịu đựng, nhường nhịn cả việc giặt quần cho Vegas thì sao có thể đánh nhau với người kia trong trường được?

Tankul có chút lo lắng. Nhưng khi anh vừa mới quay người đi xuống bục giảng thì tiếng chuông vào tiết vang lên. Tiếng chuông này là để báo cho học sinh chuẩn bị vào tiết mới, theo quy định thì không cho phép đi ra ngoài lớp đi lại.

Arm mềm mại nói: "Cũng có thể là lời truyền loạn thôi, cậu đừng gấp, nếu có việc gì thì giáo viên trong lớp của cậu ấy sẽ quản mà."

Tankul nặng nề gật gật đầu.

Một Omega đi ngang qua nhẹ giọng lẩm bẩm:

"Cái gì vậy, hừ, em trai của cậu ta tự mình chọc giận Vegas, thì bị giáo huấn thôi. Trong cái trường này làm gì có ai dám quản Vegas, mà người kia lại không phải lần đầu tiên đánh nhau trong trường."

Arm mềm mại giúp đỡ Tankul phản bác lại nhưng không chút tự tin nói:

"Cậu ... cậu đừng nói bừa."

Vị Omega kia có chút ít ghen ghét với Tankul, lòng tự trọng bị quấy phá, không muốn thừa nhận mình chỉ nghe người khác rồi nói bậy, vì thế bĩu môi, khinh thường "hừ" một tiếng, xoay người đi mất.

Ang nắm chặt khăn lau bảng trong tay, cắn đôi môi tới trắng bệch. Mà giờ phút này Pete hoàn toàn không biết lời đồn thổi kia, cậu chỉ đang ngồi nhẩm lại bảng từ đơn tiếng Anh.

Chuông vào tiết đối với lớp 3 chỉ bài trí, đám người này không hề để ý đến tiếng chuông, chỉ cần giáo viên chưa tới thì ai im miệng trước thì người đó là chó.

Pete dần dần quen thuộc với hoàn cảnh ồn ào này rồi, cũng khá tốt, náo loạn, ồn ào như vậy làm cậu không nghe rõ thanh âm một ai cả, tinh lực cũng không bị phân tán.

Bỗng nhiên trong phòng học yên lặng vài giây, có chút đột ngột. Ngòi bút của Pete khựng lại một chút, cậu mẫn cảm nâng mí mắt lên, nhìn về phía trước. Ton đã trở lại.

Vị này bị ăn đánh, chảy chút máu mũi phải về nhà tĩnh dưỡng nửa ngày, cuối cùng cũng trở lại lớp. Thời điểm hắn ta đi vào phòng học, dấu vết đánh nhau hôm qua hầu như đã tiêu hết.

Pete xuống tay tuy nhiều nhưng đánh không mạnh, nhiều lắm cũng chỉ đau ngoài da một chút, căn bản không thương gân động cốt gì. Rốt cuộc khi luyện Tae Kwon Do là dùng đạo cụ, bao cát vân vân, từ trước tới nay chưa từng đánh người, cho nên khi đánh Ton cậu đã không dùng quá nhiều sức lực.

Ton liếc mắt nhìn Pete một cái, khiêu khích đưa ra một động tác cắt cổ, sau đó hất hàm, vênh váo tự đắc đi về chỗ ngồi. Đôi mắt Pete hơi rũ một chút, nhìn theo bóng dáng hắn đi tới chỗ ngồi, cười lạnh một tiếng, cúi đầu tiếp tục bận việc của mình.

Nếu cô Sam đã nói chuyện đã qua thì cậu cũng không muốn lại so đo nữa. Mặc dù hắn khiêu khích cậu nhưng cậu cũng làm bộ không thấy được. Trong lớp có vài người chơi thân với Ton đi qua an ủi hắn.

"Người anh em không có việc gì chứ?"

"Hôm qua sau lại không thấy mày đi học nữa, đi bệnh viện à?"

"Mẹ mày không phải là chủ nhiệm giáo dục năm nhất hay sao, bà nói thế nào?"

"Ba mẹ mày tính giải quyết riêng sao, chẹp, thật rộng lượng nha."

Thanh âm của Ton không nhỏ, hùng hùng hổ hổ thổi phồng, trong ngôn ngữ còn tràn đầy sự trào phúng đối với Sở Thao.

"Hừ,, ai đi bệnh viện chứ, tao đây ở tiệm net chơi một ngày đó. Mẹ tao bảo tao đừng chấp nhặt với đồ ngốc kia, với thân phận của bà thì không thích hợp ra mặt, sợ ảnh hưởng không tốt, nên mặc kệ đi."

Hắn oang oang nói ra, toàn bộ lớp học đều nghe được, rõ ràng là cố ý nói cho Pete nghe. Cậu hít sâu một hơn, bàn tay nắm chặt thành quyền. Cậu vừa muốn mở miệng thì nghe thấy thanh âm cực kỳ bực bội không chút kiên nhẫn truyền tới từ phía sau

"Ai ồn ào đó không cho tao ngủ à?"

Vegas mệt mỏi nhấc mí mắt lên, đứng dậy, ánh mắt trở lên lạnh lẽo nhìn về hướng đám người Ton. Y thật sự bị nhóm người kia đánh thức cho nên sắc mặt rất kém, bực bội cơ hồ đã lên tới cổ họng. Ton kia co rụt cổ lại, sợ hãi rụt rè không dám nói tiếp nữa. Nop khinh mệt hừ một tiếng thì thầm:

"Rác rưởi."

Sau khi chuông reo 5 phút, cô Sam mới vội vàng vào lớp. Vừa vào cô không bước lên bục dạy học mà ngược lại đi thẳng tới chỗ ngồi của Pete. Biểu tình của cô khá nghiêm túc, thoạt nhìn như không có việc vui vẻ gì muốn tuyên bố. Cô tới bên người cậu, cúi xuống, nhẹ giọng nói nhỏ vào lỗ tai của cậu:

"Pete, mẹ của Ton muốn gặp em một chút, muốn tâm sự với em, em yên tâm, chuyện này về cơ bản đã qua, cũng sẽ không tìm phụ huynh của em, nhưng chỉ là ... chỉ là cảm xúc của bà ấy, có chút kích động... Em đi một chút đi, cô sẽ đi cùng em."

Con ngươi của Pete hơi co lại, hàm răng vô ý cắn vào bên trong má thịt. Tơ máu tanh ngọt tràn ra, vết cắn có chút đau đớn bén nhọn. Cậu cố nuốt xuống vị rỉ sắt trong miệng, rồi sửa lại quần áo, trầm mặc đứng lên. Tất nhiên đối phương sẽ trút giận lên cậu, và tất nhiên cô Sam cũng sẽ che chở cho cậu. Nhưng mà nghe đám người kia vừa nói, mẹ của Ton là chủ nhiệm giáo dục, còn cô Sam chỉ là một nữ giáo viên trẻ tuổi mới được lên làm chủ nhiệm, dù có che chở cậu thế nào thì cậu cũng không có khả năng toàn thân mà rút lui.

Ton chảy máu, mẹ của hắn sẽ tức giận nhưng không muốn để sự tình ồn ào huyên náo lớn, khẳng định muốn lén tính sổ với cậu. Pete không biết mình chuẩn bị đón nhận cái gì, nhưng chỉ cần không để phụ huynh biết, không tới tình huống kém cỏi nhất thì cậu có thể nhẫn nhịn.

Cậu hơi rũ đầu, theo bản năng duỗi tay sờ đến lọ sữa chua dưới ngăn bàn, vừa muốn đi theo cô Sam thì Vegas thình lình gọi cậu lại.

"Pete."

Pete nâng mắt, quay đầu lại, đôi mắt trong treo thủy nhuận, đuôi mắt hơi cong lại tạo thành một khe hẹp rất nông và dài. Hô hấp của cậu có chút hỗn loạn, trong lòng cũng không trầm ổn như bên ngoài. Vegas nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhạt của cậu, lười biếng cười nói:

"Cùng cậu chơi một trò chơi nhé."

Pete mím môi. Lúc này đây cậu thật sự không có tâm tình chơi bất cứ trò gì với Vegas cả. Cô Sam cũng rất nóng nảy, thấp giọng cảnh cáo:

"Vegas, lúc này rồi đừng gây rối nữa, chờ giáo viên bộ môn vào lớp học đi."

Vegas không phản ứng lại cô mà trước sau gì vẫn nhìn chằm chằm Pete. Y cười rất đẹp, vừa như ăn chơi trác táng lại mang vài phần nghiêm túc. Ngón tay của Vegas bắt đầu quay chiếc bút, tốc độ rất nhanh, ngòi bút màu ngân bạch vẽ lên từng vệt bạch quang sắc bén. Y nửa thật nửa giả nói:

"Trò chơi chính là, một giờ tiếp theo, cậu tùy tiện lặn lộn thế nào, dù có nổ tung trường học này lên, tôi đều giúp cậu chống đỡ. Cậu đoán tôi có thể làm được không."

Trong nháy mắt sắc mặt Ton thay đổi, vốn dĩ khí thế đang tăng vọt đột nhiên bị một chậu nước lạnh dội xuống, triệt để tắt ngóm.

Lời này nghe hỗn trướng lại kiêu ngạo, nhưng cơ bắp đang căng chặt của Pete dần dần buông lỏng ra.

Cậu hơi hơi cong cong đôi mắt, cảm xúc giống như qua cơn mưa trời lại sáng phảng phất như chỉ thông qua ánh mắt cũng có thể xuyên thấu vào trong lòng Vegas.

Cậu nhàn nhạt nói: "Yên tâm đi, tôi không có sở thích làm trường học nổ tung đâu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net