16. Dáng xinh (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Cre ảnh: gg)

- Pete

Hôm nay đã là 19/12 rồi, vậy là còn khoảng vài ngày nữa đến Giáng sinh. Trong cả một năm, sau ngày sinh nhật của Venice thì Giáng sinh là lúc thằng bé mong chờ nhất cũng là lúc tôi bận rộn nhất. Năm nào cũng vậy, tôi cũng phải suy nghĩ chuẩn bị quà cho Venice từ khoảng vài ngày trước. Hừm, nghĩ lại thì năm nay tôi nên tặng gì cho Venice nhỉ?

- Ừm, Venice, năm nay Venice muốn được ông già Noel tặng gì nào?

- ''hưm, Venice không nói đâu.'' Venice tay cầm thìa, lắc đầu.

- '' Mày không nói thì sao Pete biết mà mu...a...'' Tôi liền lấy tay bịt miệng Vegas lại, trợn tròn mắt nhìn hắn.

Hầy, những năm trước thằng bé đều háo hức lúc nào cũng đi rêu rao khắp nhà là thích cái gì, muốn cái gì, nhờ vậy tôi sẽ chuẩn bị trước, dụ thằng bé ngủ rồi lén bỏ quà trên giường. Nhưng giờ đã lớn hơn, có vẻ Venice muốn gặp ông già Noel thật rồi.

- Venice ăn xong rồi.

Thằng bé lấy khăn lau miệng rồi nhanh chóng thu dọn chén đĩa riêng. Bình thường nó sẽ nằm trườn ra vì bụng căng, nhưng đến gần những ngày Giáng sinh nó sẽ đặc biệt ngoan ngoãn. Sáng sớm cũng tự giác dậy sớm không để tôi phải gọi, mặc dù khi xuống nhà dưới nó sẽ ngủ gục trên bàn ăn. Sở dĩ Venice ngoan ngoãn vậy là do Vegas, hắn dọa rằng nếu hư thì không được ông già Noel tặng quà. Riêng chuyện này tôi lại tán thưởng Vegas nhưng ngoại trừ việc hắn lợi dụng bắt nạt Venice.

- Vegas

Trong cả một năm trời, khoảng thời gian thư giãn nhất với tôi chắc chắn là đợt Giáng sinh. Sau lần hù dọa Venice, nó bắt đầu nghe lời kì lạ, ví dụ như:

- Venice!

Tôi vào phòng nó, ngả lưng xuống giường, cảm giác thật sảng khoái.

- Tên nô tài kia, mau lại đây!

Nó đang chơi xếp hình ngay lập tức xụ mặt lại, bước đến chỗ tôi. Tôi liền nằm sấp người lại, ra lệnh cho nó:

- Phục vụ hoàng thượng đi!

Hình như tôi đã già rồi, đặc biệt sau vài năm không cầm súng như ngày xưa, thể lực của tôi yếu hơn đi nhiều. Hơn nữa dạo gần đây, công việc quá áp lực khiến xương cốt tôi như rã rời. Tôi chỉ chỉ tay lên lưng, ra hiệu cho Venice đấm bóp.

Venice chu môi, mặt đầy miễn cưỡng giơ nắm tay nhỏ lên ra sức đấm vào lưng tôi. Hừm, không tệ, cơn đau của tôi chỉ thoáng qua nên lực như kiến cắn của nó rất phù hợp.

- Không vui hả? Cười cái xem nào.

Nó liền nhe răng nhưng nét mặt vẫn hờn như ban nãy trông rất khổ sở. Bản tính tôi tốt bụng, dù ép buộc nhưng tôi vẫn muốn nó vui.

- Ba Vegas, Venice mỏi tay.

Sau một hồi thì nó cũng mỏi tay, bảo sao lực yếu thế.

- Đứng lên đi.

Vừa nghe tôi nói mắt nó sáng rực lên, vội vàng leo lên giường rồi đứng lên lưng tôi. Càng ngày thằng này càng nặng, mấy năm đầu nó nhẹ thì lưng tôi còn chống đỡ được, vậy mà giờ nó mới đặt một chân lên tôi đã cảm giác mình như tắc thở. Bàn chân nhỏ dẫm dẫm lên lưng tôi, kèm theo giọng cười, sao tôi có cảm giác mình bị nó chà đạp nhỉ? Nó đang trả thù tôi đúng không?

- Pete

Cuối cùng hôm nay cũng tới, tôi đứng trước gương chỉnh lại quần áo, tiện thể lấy một chiếc sơ mi cho Vegas.

Tối Giáng sinh hằng năm, chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ chúc mừng, mời cả mọi người trong Chính gia tới. Thật ra, cả Chính gia lẫn Thứ gia đều chưa từng tổ chức Giáng sinh nhưng từ khi xuất hiện Venice- đứa trẻ duy nhất trong gia tộc, bữa tiệc này mới được tổ chức thường niên như vậy. Tuổi thơ tôi chưa từng biết đến Giáng sinh hay kể cả là mơ ước được tặng quà nên giờ tôi muốn Venice được tận hưởng những thứ từng là xa xỉ với tôi. Hơn nữa, hai nhà đều có rất ít cơ hội gặp mặt. Nếu có phải chăng chỉ là về súng ống rồi hàng hóa, nên tôi nghĩ bữa tiệc này sẽ rất thích hợp.

Thủ tục bữa tiệc hầu như năm nào như nhau, nhưng năm nay có lẽ sẽ đặc biệt hơn. Tôi đã thuê người đóng giả ông già Noel đến chúc mừng Venice rồi. Suốt mấy ngày thằng bé luôn bật các video về ông già Noel trên TV xem. Hơn nữa năm nay tôi khó mà dụ Venice ngủ sớm được.

----

Tôi cùng Vegas xuống lầu, hắn vẫn như mọi năm vác theo gương mặt không quan tâm cho mấy. Nói là tiệc nhưng chỉ đơn giản trang trí đẹp hơn thường ngày một chút. Xung quanh được gắn nhiều đèn led, còn có một cây thông lớn được đặt ở giữa nhà. Tôi đã dặn đầu bếp chuẩn bị nhiều đồ ăn cho mọi người: bánh ngọt, nước hoa quả,...

Tôi đưa mắt nhìn Venice, thằng bé mặc bộ quần áo ông già Noel, đầu đội mũ, râu thì là một mớ bùi nhùi từ kẹo bông. Trông thằng bé không khác gì ông già Noel bản thu nhỏ, cực kì đáng yêu, nhưng tôi tự hỏi rằng thằng bé không nóng hay sao mà lại mặc bộ này?

- Venice, ba chụp hình cho con nhé.

Tôi dắt tay Venice đến chỗ cây thông to đùng giữa nhà, bắt đầu dùng điện thoại chụp lia lịa nhiều bức với đủ loại tư thế của thằng bé. Thậm chí tôi còn lôi cả Vegas vào chụp cùng.

- Veniceeee.....

Đang mải chụp hình tôi bỗng nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau, chẳng cần quay lại tôi cũng biết: là Khun Nủ. Có chăng tôi chỉ quay lại vì tò mò không biết tối nay Khun Nủ mặc gì?

Không bất ngờ, Khun Nủ hôm nay vẫn vô cùng sặc sỡ cùng chiếc kính hình đôi môi thương hiệu. Đằng sau là thằng Pol cùng thằng Arm tay xách nách mang đầy túi to túi nhỏ.

Khun Nủ đột ngột từ cửa lao như bay đến chỗ cây thông, không nương tay đẩy Vegas ra ngoài khiến hắn suýt ngã. Ngay lập tức Khun Nủ ôm lấy Venice, lay lay người thằng bé:

- Oi... Venice của ta đáng yêu quá đi mất....

Nếu là ngày xưa chắc chắn Venice sẽ hét toáng lên nhưng giờ thằng bé lại đứng đờ, mặt thoang thoảng vài nét sợ hãi.

Và sau đó Khun Nủ bắt tôi chụp thật nhiều hình với Venice, với cây thông. 


( Chap sau người ấy đến)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net