[ i ] - that's how the story begins

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố Chamonix tại Pháp vốn dĩ chỉ là một thị trấn nhỏ, người dân thường gọi mảnh đất này là thị trấn Chamonix, từ lâu cái cụm từ thành phố của nơi đây chỉ còn là danh bất hư truyền. Do chỉ có vỏn vẹn ba mươi bảy hộ dân sinh sống, cộng thêm thời tiết lạnh giá khắc nghiệt, quanh năm chẳng có nổi một tia nắng mặt trời nên chính phủ đã gần như quên béng sự tồn tại của thị trấn này, những đồng tiền trợ cấp từ chính phủ cứ thế thưa thớt dần rồi mất hút. Những đứa trẻ cấp hai, ba hoặc sinh viên đại học phải đến trường cách đó một trăm lẻ ba km. Thị trấn chỉ có trường cấp một dân lập rộng năm mươi tám mét vuông gần như đã xuống cấp hoàn toàn, thiết bị dạy học rẻ tiền, những bức tường gỗ ẩm thấp vì giông bão, nền nhà xuất hiện vài vết nức do những cơn động đất lâu lâu lại ghé thăm. Nhưng quan trọng hơn hết, mảnh đất này được lưu truyền về một loài sinh vật bí ẩn đang sinh sống trong rừng ở khu ngoại thành của thị trấn, về một loài sinh vật giống con người, sở hữu sắc đẹp như tượng tạc, có làn da trắng bóc, đôi môi đỏ như máu, đôi mắt có thể nhìn rõ trong đêm đen, hút máu người và động vật để sống qua ngày, về một loài sinh vật có tên ma cà rồng. Vài người tin vào tin đồn và di chuyển sang những thị trấn hay thành phố lân cận. Sau này nơi đây hầu như chỉ toàn người cao tuổi sinh sống, họ đa số tin rằng tin đồn chỉ là do con người bịa đặt mà có chứ hoàn toàn không có thật, một số khác lại tin rằng ma cà rồng là có thật nhưng chỉ có vẻ là họ không quan tâm hoặc đã quen với sự xuất hiện của chúng.

Thị trấn Chamonix gần như bị cô lập bởi những thành phố xung quanh.

oOo

Act 2 - Rachel Levi

Bóng dáng nhỏ nhắn bước đi trên hành lanh yên tĩnh, tiếng giày boot nện cộp cộp lên nền nhà được lát đá cẩm thạch đỏ, ngoài trời hoàng hôn đang dần nuốt chửng mặt trời. Mái tóc đen dài uốn sóng không thể nằm yên theo mỗi bước chân cô gái nhỏ. Khoác trên mình chiếc áo thun trễ vai tay dài màu đen, quần short đen cùng vớ lưới và tattoo choker loại cơ bản được đeo trên cổ, gương mặt đầy vẻ kiêu ngạo đó phớt lờ những ánh mắt dán lên người mình. Một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn theo dáng người nhỏ nhắn ấy.

Cô ta dựa vào cơn gió mà di chuyển. Chạy khi trời đứng gió tốn nhiều năng lượng, nhưng đối với những ngày gió to, bạn chỉ cần bỏ ra 1/10 năng lượng để di chuyển. Đối với cô mà nói, năng lượng không phải lúc nào cũng có sẵn, điều tốt nhất là lưu trữ khi không thực sự cần tới.

Dừng lại khi đang đứng giữa một cánh đồng vắng, cỏ lau mọc hoang lên tới tận ngực, cô gái ấy đứng bất động suốt một phút. Hàng loạt tiếng soàn soạt vang lên sau bụi cây xung quanh, một con nai già cao khoảng hai mét nhảy ra từ bụi cây rậm rạp đó. Cô gái nhỏ đứng yên quan sát từng hành động của ông nai già kia, mái tóc bay phấp phới trong gió, cơ thể mỏng manh tưởng chừng như muốn bay theo làn gió, khuôn mặt và bờ môi tái đi vì cái giá lạnh cứ thế tạt thẳng vào mặt. Lại tiếp tục một phút trôi qua, con nai ngây thơ tưởng mình đã an toàn, chạy băng băng qua trước mặt cô gái nhỏ. Chỉ chực chờ như vậy, kẻ thợ săn ẩn giấu trong dáng người nhỏ nhắn phóng ra như một chú sóc gặm lấy con mồi, ghim những chiếc răng sắt nhọn vào cổ chú nai ngây thơ, hút hết những dưỡng chất ngọt ngào thơm tho kia, cả khu rừng vang vọng tiếng hét khan của con mồi xấu số. Cuộc đi săn chỉ mất ba phút. Một trăm tám mươi giây để kết thúc một sinh mệnh.

Màu đỏ của máu vẫn dính trên bờ môi của cô gái bé nhỏ đó, phân phát ánh nhìn của kẻ bề trên chiếu xuống trên con mồi của mình. Mặt trời đã hoàn toàn bị hoàng hôn che lấp, chỉ còn vài tia sáng le lói cuối ngày nơi rặng núi đằng xa. Một hình bóng lướt nhanh xé gió lao đến, nhanh chóng nuốt chửng lấy đôi bờ môi vẫn còn đỏ mọng màu của máu kia, bóng dáng ấy bao phủ lên toàn bộ dáng người nhỏ nhắn, cao sừng sững như một bức tường, to lớn và vững chãi. Ôm trọn lấy cơ thể thanh mảnh, trao nhau nụ hôn đầy ẩm ướt và cuồng nhiệt, liếm hết những vệt máu còn sót lại trên đôi môi bé xinh. Sau một hồi dây dưa, chàng trai cuối cùng cũng chịu buông tha cho đôi môi đã sớm sưng nhẹ.

- Hình như anh chẳng bao giờ chịu đi săn đàng hoàng nhỉ, Chris Blanc? - cô gái nhỏ lên tiếng mỉa mai vị hôn phu đầy khả ái của mình, vẫn là ánh nhìn bề trên đó.

- Chẳng phải máu từ môi em sẽ ngọt hơn sao? - chàng trai không mảy may tức giận dù chỉ một chút vì cậu đã quá quen với tính cách kiêu ngạo của cô, vừa nở nụ cười tinh nghịch trêu chọc người yêu.

- Sau này anh tự đi mà kiếm ăn - Dứt lời, cô bé dựa theo hướng gió mà lao tới, chỉ vài khoảnh khắc sau đã mất hút sau hàng cây dày dặn.

- Ê, đợi anh với Rachel - Bóng dáng to lớn vụt mất theo hướng cô gái ấy.

Hai con người đó đã trả lại vẻ yên tĩnh mà một khu rừng nên có, cùng với cái xác chết của ông nai già đang nằm chơ vơ nơi đồng hoang. Con mồi bị hút sạch không còn một giọt máu, tuy nhiên xung quanh lại không có bất cứ dấu vết nào để lại. Ra tay sạch sẽ, gọn gàng và nhanh chóng. Rõ ràng là phong cách làm việc của vampire thuần chủng cấp A. Họ không phải con người, họ là sinh vật trong tin đồn mà mọi người luôn lưu truyền từ đời này qua kiếp nọ, loài sinh vật sinh sống trong khu rừng ở ngoại thành thị trấn Chamonix, ma cà rồng.

Đôi khi tin đồn không chỉ là tin đồn, mà nó còn ẩn chứa một sự thật khó tin.

oOo

Act 4 - Nathan Rousseau

Năm 1498. Harlesden, phía Tây Bắc ngoại ô London.

Thành phố có chỉ số tội phạm cao nhất nhì Kinh đô ánh sáng - London. Được mọi người biết với sự an toàn bằng 0. Nhiệt độ ngày càng giảm, đôi khi xuống chỉ còn âm. Nơi căn hầm tối đen lạnh lẽo và đầy mùi ẩm thấp, người ta tìm thấy xác chết của một cậu bé chỉ cỡ mười sáu, mười bảy tuổi. Theo như điều tra và khám nghiệm tử thi, cảnh sát cho biết cậu bị bắt cóc, tra tấn dã man và bị quấy rối tình dục với một người đồng tính ngay trong chính căn hầm này, bị bỏ đói suốt một tuần và chết vì giá lạnh. Sau đó người ta tiếp tục điều tra ra, cậu là trẻ mồ côi. Cuộc đời cậu chỉ toàn bất hạnh thì có lẽ cái chết là sự giải thoát hiệu quả để kết thúc chuỗi ngày đau thương của một sinh mệnh.

Nhưng sự việc không kết thúc tại đó, một ngày sau khi chôn cất, người ta nhận ra xác cậu đã hoàn toàn bốc hơi khỏi nghĩa trang dành cho người nghèo, nơi mà người ta đã chôn cất cậu. Hai mươi bốn tiếng đồng hồ, khoảng thời gian không đủ để một xác chết phân hủy hoàn toàn. Không lâu sau, người đồng tính đã bắt cóc cậu đã tự sát trong nhà tù, người ta đồn rằng đó chính là lời nguyền của chàng thanh niên kia. Sự việc này đã gây ra một chấn động trên toàn nước Anh và tốn không ít giấy mực của báo chí lúc bấy giờ. Những tệ nạn xã hội xảy ra trên cơ thể của một đứa trẻ vẫn còn tuổi vị thành niên, cướp đi thanh xuân của cậu nhóc, ngay cả khi chết vẫn không được yên nghỉ.

Vậy rốt cuộc xác chết của cậu trai trẻ đó đang ở đâu?

oOo

Năm 2016. Thị trấn Tobermory, Scotland.

Ngồi trên chiếc ghế gỗ trước cửa nhà, tận hưởng ánh nắng nhẹ buổi chiều tà cùng với ly cà phê đen đặc và tờ báo cuối ngày, chàng trai trẻ cảm thấy cuộc sống thật yên bình hơn bao giờ hết. Sau bao nhiêu giông bão, ánh nắng rồi cũng sẽ đến với người kiên nhẫn. Mặc dù cậu chẳng thích ánh nắng một chút nào.

- Hey Marcus, do you have some onion? I need it for my haggis, you wanna try some? (Này Marcus, cậu có hành tây không? Tôi cần nó để làm món haggis, cậu muốn ăn chứ?)

- Oh yeah, why not? I still have some in the fridge, wait a second. (Tất nhiên, tại sao không chứ? Tôi vẫn còn một chút hành tây trong tủ lạnh, đợi một xíu)

Cô gái hàng xóm xinh đẹp cắt đứt sự an nhàn khi cậu đang tận hưởng cuộc sống nhất. Cô ta phiền phức kinh khủng, luôn mặc những bộ đồ khêu gợi nhất, thiếu vải nhất rồi cố tình bắt chuyện với cậu bằng những cách không thể nào ba chấm hơn, giả vờ té vào người cậu, làm rớt một món đồ nào đó rồi cúi xuống nhặt để cái áo cổ rộng có thể phơi bày hết bộ ngực khủng kia, khi những cách đó hoàn toàn không có tác dụng với cậu, thì cô ta bắt đầu chủ động và táo bạo hơn, như đang tắm thì giả vờ có con gì đó đáng sợ rồi gọi cậu qua giúp đỡ trong khi đó chỉ là một con kiến. Trên đời này cậu ta ghét nhất những con mụ bánh bèo phiền phức nhưng vì cậu đang cố gắng sống như một con người, và con người thì không hút máu khi tức giận. Nếu không thì cô gái kia đã trở thành một cái xác từ đời nào rồi.

Khi ánh sáng le lói của vầng trăng khuyết buông xuống, cũng là lúc cậu ăn xong bữa tối cùng cô nàng phiền phức nhà bên. Cậu trở lại với đống tin tức về chàng trai chết dưới tầng hầm ở Anh Quốc. Đã hơn năm trăm năm trôi qua, vụ án đó vẫn còn là một bí ẩn của nước Anh. Và có lẽ, người biết tường tận nhất về nó bây giờ chỉ còn có cậu.

Mùi ẩm thấp của căn hầm, rắn rết cùng những loài bò sát khác đã trườn bò lên mặt, sự đau đớn về thể xác khi bị một kẻ biến thái xâm hại, cái lạnh âm độ ngấm vào da thịt đến không còn cảm giác, những trận đòn roi đau thấu xương tủy, tất cả, cậu đều nhớ hết, không bỏ sót một chi tiết dù là nhỏ nhất. Cơn ác mộng năm nào, vẫn còn in hằn trong tâm trí.

Một cơn gió theo đường cửa số luồn vào căn nhà nhỏ, thổi tung vài trang giấy của tờ báo, nơi góc phải, hình ảnh của cậu nhóc năm nào ở Anh Quốc hiện ra, giống hệt khuôn mặt của chàng trai đang ngồi nhăm nhi cốc cà phê.

oOo

Hai ngày sau khi cậu được chôn cất.

Đêm đen.

Quạ và diều hâu kêu những tiếng chói tai.

Gió gào rít đập vào những tán cây.

Nơi phần mộ mới được chôn, hơi đất mới vẫn còn thoang thoảng, ai đó đã dùng xẻng xúc tất cả đất trên chiếc quan tài rẻ tiền của cậu. Một bóng người khoác áo choàng đen, chùm mũ che kín mặt đứng trước phần đất đó.

Tiếng sét rầm trời vang lên.

Lần thứ nhất.

Lần thứ hai.

Lần thứ ba.

Trời đổ mưa.

Một hạt.

Hai hạt.

Ba hạt.

Rồi cơn mưa đến một cách dữ dội, như thể ông trời đang khóc thương cho số phận của chàng trai trẻ.

Xác chết thối rữa từ lòng đất xuyên qua lớp quan tài bay lơ lửng trên không trung cách mặt đất 50cm. Gã đàn ông mặc áo choàng đen cúi xuống, ghim hai chiếc răng nanh sắc nhọn vào chiếc cổ trắng ngần có vài vết bầm tím do bị tra tấn, hút hết những chất cặn bã đọng lại ở cái xác chết kia. Ông ta di chuyển đôi răng nanh dần xuống dưới, xương quai xanh, cơ bụng, cánh tay, cẳng chân. Đôi môi đó đi đến đâu, nơi đó như được sống lại, có chút hồng hào, có chút sự sống, có chút dấu hiệu của máu chảy trong cơ thể kia. Khi đôi môi gã rời bỏ khỏi cơ thể vẫn còn yếu ớt đó, xác chết ngã xuống xuyên qua lớp quan tài, trả lại tình trạng ban đầu như không có điểm tựa.

- Nathan, ngủ đủ rồi, tỉnh dậy đi.

Dứt lời, gã ta quay lưng bước đi không một lần ngoảnh lại, tà áo choàng bay phấp phới trong giông bão, tựa như một thần chết...

Sau đêm mưa to đó, các phóng viên đến phần mộ của cậu trai để thu thập hình ảnh cho bài báo sắp tới, họ phát hiện ra phần mộ đã bị đào xới, nắp quan tài bị mưa gió đánh bay cách năm mét, và trong đó, là một khoảng trống lạnh sống lưng. Xác chết đã không cánh mà bay.

oOo

Đã hơn năm trăm năm trôi qua, Nathan chưa bao giờ lặp lại gã đàn ông đã cứu sống cậu. Chí ít, cậu muốn nói một câu cảm ơn, nếu không nhờ người đàn ông đó, có khi bây giờ cậu đã là một linh hồn đang lưu lạc tại một nơi nào đó trên thế giới rồi. Cậu rất cảm kích khi ông ta đã trao cho cậu có cơ hội được sống cuộc sống thứ hai. Trong suốt ngần ấy thời gian, di chuyển qua những vùng đất khác nhau, mang những cái tên hay thân phận khác nhau, gặp những số phận cuộc đời khác nhau, cũng cứu sống rất nhiều người đáng được sống, giết nhiều người thối nát giúp trái đất thêm bớt chật, cậu đã học được nhiều thứ, và vô tình ghi tên mình vào danh sách những vampire bị truy nã với tội danh vi phạm giao ước giữa con người và ma cà rồng. Vì lẽ đó, cậu luôn trốn tránh những vampire cấp cao vì họ biết chính xác những vampire nào bị truy nã dù cậu có thay đổi bao nhiêu thân phận đi chăng nữa.

Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng nhiều lên cuộc sống của cậu. Vẫn thoải mái tận hưởng nó vì cậu biết cảm giác chết đi là như thế nào, cậu không đặc biệt quan tâm đến chuyện mình là tội phạm cho lắm. Cũng nhờ cơn ác mộng năm đó mà cậu đã học được cách yêu thương và trân trọng sinh mệnh của con người hơn. Dù trong bất kì trường hợp nào, bản thân vẫn luôn là quan trọng nhất, cứu mình trước rồi hẵng nghĩ tới việc cứu người khác. Và mạng sống của người khác cũng vậy, bản thân mình tôn trọng sự tồn tại của mình, chẳng lẽ người khác lại không?

Người ta nói cậu ích kỷ.

Đúng, cậu thừa nhận.

Nhưng đến bản thân mình còn không yêu lấy chính mình, ai có thể yêu mình được, và mình cũng không có tư cách để yêu người khác. Người không vì mình, trời tru đất diệt.

| Feb 26, 2017 |

| Edited: Aug 26, 2017 |

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net