Chương 11: Nhẹ tựa lông hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyết định chấm dứt hợp đồng quản lý với Chaeyoung, vốn dĩ chỉ muốn đứa nhỏ đó có thể ngưng lệ thuộc vào mình. Cũng là một hình thức tránh cùng một chỗ, ngăn cản sự phát sinh những chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng đời này Jennie quả thật không tính ra được, bước đi ngày hôm nay của mình đích thị quay ngược lại hợp thức hoá lý do. Trên một ván cờ đi sai không thể nói có thể đi lại, về phần này Chaeyoung đặc biệt nắm bắt thời cơ lật ngược trong chớp mắt. Biến từ thế thụ động thành phương án tiến công, đây được cho là hình thức lùi một bước tiến hai bước trong truyền thuyết.

"Chaeyoung, không yêu chính là không yêu, tốn công vô ích." Đối với người như Jennie mà nói, cho dù tình thế trước mắt có thua thiệt cũng không được để mất nhuệ khí.

"Em đã đăng ký cho chị nằm lại viện ba ngày, sau ba ngày chúng ta về Seoul." Hoàn toàn không xem lời nói của nàng có cân lượng, đúng là không bị chị quản lý, bầu trời thoáng đãng.

Đi theo nàng bao nhiêu năm, Chaeyoung ít nhiều cũng biết sử dụng cách công tâm. Con người luôn có một tâm ma như rào cản, nay tâm ma đó của chị cuối cùng có thể phá vỡ, em chính là muốn thử chị còn dùng thứ gì đó có thể khống chế được mình.

Trước đây khi còn là nghệ sĩ dưới trướng của nàng, Chaeyoung ít nhiều cũng đem nàng nể nang đến chín phần. Nhưng hiện tại cái gì cũng không phải, liền xem lời nói của Jennie nhẹ tựa lông hồng, một cơn gió nhỏ thổi ngang qua cũng làm bay mất.

Vết thương trên tay bị gạch một đường khá sâu, nếu như chăm sóc không tốt nhất định tạo ra một vết thẹo vô cùng mất thẩm mỹ. Tuy rằng Jennie không phải đại minh tinh, nhưng dù sao nữ nhân mang trên người một vết thẹo lớn, tránh được vẫn nên tránh để nó phát sinh.

Tay phải gần như không cử động được, trong suốt ba ngày ở bệnh viện đều là Chaeyoung thay mặt điều dưỡng thay quần áo cho nàng. Đương nhiên Jennie không muốn để Chaeyoung tiếp xúc quá thân mật, nhưng nàng của hiện tại thật chất không thể ra lệnh được nữa.

"Em gọi điều dưỡng vào đi." Mặc dù Chaeyoung không làm chuyện gì quá phận, nhưng ở bên cạnh cô vẫn không thể thoải mái được, luôn luôn phải đề phòng.

"Jennie, cái gì của chị em cũng nhìn qua, thậm chí còn..." Chaeyoung muốn phản bác, nhưng đích thị nhìn thấy nét mặt thẹn quá hoá giận của nàng lại không muốn nói tiếp nữa.

Yên ổn trải qua ba ngày ở bệnh viện, cuối cùng cũng đến ngày phải quay trở lại Seoul. Trước khi rời khỏi Busan, Chaeyoung một lần nữa đưa nàng đến khu nhà ở của Hwan và mẹ. Nhìn thấy không có bà ấy ở nhà, Chaeyoung mới có thể yên tâm để cho Jennie tự mình vào bên trong gặp Hwan.

"Chị hai, mẹ không có ở nhà, chị đừng sợ." Mối quan hệ nhiều năm nay của mẹ và chị hai luôn rất căng thẳng, Hwan biết chung quy cũng đều từ mình năm đó mà ra.

"Xin lỗi Hwan, cái tát hôm đó..." Từ trước đến giờ nàng chưa từng đánh em trai, hôm đó ở bệnh viện cũng là lần đầu tiên.

"Em biết chị còn đánh còn mắng là còn thương em, chị hai quay trở về Seoul lo tốt việc của chị. Hwan lớn rồi, sau này sẽ không làm chị thất vọng nữa." Tuy rằng hôm đó cậu ấy có một chút tức giận, nhưng tự tâm vẫn biết Jennie chính bởi vì đặt rất nhiều kỳ vọng vào mình mà thôi.

"Chị không thể ở lại Busan quá lâu, em lựa lời nói với mẹ chuyển đến chung cư ở đi, nơi này thật không tốt." Mẹ luôn tiếp thu ý kiến của Hwan, chuyện này vẫn nên để cậu ấy tự mình nói với bà.

Căn dặn vài chuyện cũng đến giờ phải ra sân bay, trước khi đi Hwan không ngừng nói với chị hai nên chú ý sức khoẻ của bản thân. Còn nói nếu như Chaeyoung đối xử không tốt với nàng, đều có thể ở nơi cậu ấy thuật lại, nhất định sẽ không nể nang chị ta có phải người nổi tiếng hay không?

"Em đừng bị em ấy tẩy não có được không?" Hwan chỉ đi cùng Chaeyoung có một hôm, thứ gì người ta nói ra cũng tin sao?

"Không phải đâu chị hai, em thật sự nhìn ra hai chị có vấn đề." Trước giờ chuyện gì nàng không có làm, nếu như bị người ta đổ oan nhất định không để yên. Đằng này khi nhắc đến Chaeyoung, hầu như biểu hiện trên mặt của chị ấy đều là lẫn tránh.

Trong suốt chuyến bay từ Busan về Seoul, Jennie bị câu nói của Hwan khiến cho ăn ngủ không yên. Có đôi khi nàng lén lút nhìn qua đứa nhỏ đang ngủ say bên cạnh mình, quả nhiên không hề sinh ra sự chán ghét.

"Jennie, chị đi đâu?"

Tiếng nói của Chaeyoung đột nhiên phát lên làm nàng có chút thất kinh, cuối cùng lại chỉ là ngủ say nói mớ thôi. Có vẻ như trong mơ đích thị nhìn thấy nàng, không biết nhìn thấy thứ gì lại la lớn đến vậy?

Trước khi ngủ Chaeyoung đã đem tay trái của nàng khoá chặt lại bằng vòng tay của mình, Jennie thật sự không nghĩ ra được mình sẽ bỏ trốn bằng cách nào khi đang ở trên máy bay. Nhưng thời điểm đó lại không có ý bài xích, càng lúc càng phát hiện mình đối với Chaeyoung dần dần dễ tính hơn một chút.

----------

Quay trở lại Seoul người đầu tiên cần gặp không ai khác ngoài Yang Daeho, mặc dù những ngày qua ở Busan đều mỗi ngày thông qua điện thoại lý giải một phần. Vết thương trên tay của nàng phần nào khiến Yang Daeho chú ý, nhưng việc cần giải quyết đúng là không nên trì trệ nữa.

"Hợp đồng của cô và Chaeyoung chính thức hết hiệu lực, thời gian sắp tới cô nên toàn tâm toàn ý cho Seoyeon." Trên tay Yang Daeho một sấp kịch bản được đưa đến trước mặt nàng, đa phần đều là những kịch bản đến từ phim cổ trang.

"Seoyeon vẫn chưa thích hợp đóng loại hình này." Những năm gần đây giới giải trí luôn đẩy mạnh phát triển mảng phim cổ trang, diễn viên nổi lên từ đó ngày một nhiều hơn. Nhưng không phải ai cũng có thể thử sức với nó, loại hình đòi hỏi rất nhiều về sự cảm thụ và kinh nghiệm của diễn viên.

"Có rất nhiều người phim đầu tay của họ đã là cổ trang rồi, đóng lần đầu khán giả cũng sẽ không quá gay gắt, xem như rút kinh nghiệm." Yang Daeho đối với năng lực của Seoyeon đặc biệt tin tưởng, năm nay cũng là năm EO đẩy mạnh tất cả diễn viên của mình đi theo hướng này, bao gồm cả Chaeyoung.

"Chính vì như vậy cũng không ít người bị gắn mác bình hoa di động, Seoyeon vẫn đang quay một bộ khác, không thể nhận thêm."

Những năm trước Yang Daeho chú trọng rất lớn vào chất lượng, nhưng vài tháng trở lại đây Jennie và ông ấy không ít lần xảy ra mâu thuẫn. Đồng ý với việc thị trường mỗi lúc một khác, con người cần phải thay đổi để thích nghi. Nhưng nghệ sĩ trong tay Jennie trước giờ đều không thể nhận phim rác, thà rằng một năm chỉ lên sóng một phim nhưng đem lại hiệu ứng vượt bậc. Còn hơn nhận một lúc nhiều phim, cuối cùng đều không có cái nào nằm trong bảng xếp hạng.

"EO mở ra để kinh doanh, không phải để diễn viên ung dung một năm đóng một phim." Tuy rằng người bên ngoài luôn nói Jennie "kinh doanh con người", nhưng Yang Daeho biết nàng đối với bọn họ đều không khai thác hết giá trị cần khai thác.

"Năm rồi Chaeyoung chỉ đóng một phim duy nhất, nhưng sau khi phim kết thúc lưu lượng lập tức tăng vượt bậc. Hợp đồng quảng cáo, từ các nhãn hàng thời trang cho đến thương hiệu điện thoại thông minh đều muốn ký. Số tiền mà Chủ tịch Yang thu về từ đó, xem ra cao hơn rất nhiều so với castse của Chaeyoung."

"Hiện tại cô chỉ cần quan tâm đến Seoyeon, Chaeyoung tự khắc có người khác quản."

Một tiếng đập bàn khiến cho đuôi mắt Jennie có một chút biến đổi, Yang Daeho chỉ để lại cho nàng chồng kịch bản đó liền bỏ ra ngoài. Ngay sau đó Seoyeon cũng bước vào phòng, vừa rồi hai người họ lớn tiếng như vậy chuyện gì cần nghe đều đã nghe thấy.

"Jennie unnie, em trước giờ đều tin tưởng chị tuyệt đối, chỉ hy vọng lần này chị ngược lại tin tưởng em." Seoyeon ngồi xuống bên cạnh Jennie, vừa rồi Yang Daeho khẩu khí như thể ra lệnh khiến chị ấy không thích, hiện tại vẫn là lấy nhu chế cương có vẻ thích hợp hơn.

"Dù sao cũng phải xem qua những kịch bản này đã, chị là quản lý của em sẽ không để em thiệt thòi." Seoyeon là một diễn viên có năng lực, nhưng những chuyện lần đầu vẫn là đặc biệt chú ý một chút.

Sau khi nhận được một tia hy vọng từ phía Jennie, Seoyeon không giấu được kinh hỉ chỉ muốn hét lên thôi. Nắm lấy tay của nàng xem như bày tỏ sự biết ơn, cũng trong lúc này phát hiện tay phải một lớp gạc vô tình hiện diện.

"Tay chị bị thương sao?" Vừa rồi lúc vào đây quả thật Seoyeon chỉ nghĩ đến kịch bản, cái gì cũng không đặt vào mắt.

"Vết thương ngoài da, không có gì." Có một chút lay động khiến Jennie khẽ nhăn mặt, nhưng rất nhanh sau đó đã quay trở lại trạng thái bình thường.

"Chị nghỉ ngơi cho tốt, không có việc gì em ra ngoài trước, không làm phiền chị nữa."

Căn phòng hiện tại của Yang Daeho, nàng cũng không tiện ở lâu. Có điều nhìn vào đống kịch bản trên bàn chỉ có thể cười trừ, Seoyeon rõ ràng nhìn thấy tay của nàng bị thương, cũng đồng thời nhìn thấy kịch bản chất chồng thành đống. Xem ra không ai giúp đỡ, cuối cùng đành phải tự lực cánh sinh.

"Jennie."

Vừa rồi Jennie chỉ có thể dựa vào tay trái của mình nâng chồng kịch bản lên, được bao nhiêu cuốn liền hay bấy nhiêu, nhưng quả thật nếu không sử dụng cả tay phải, sẽ không thể nào đem hết về được. Bất giác từ phía sau truyền đến một âm giọng to lớn, khiến cho nhất thời bị doạ một phen khiến tất cả đều không còn ở trên tay trụ lại.

Vừa rồi nhìn thấy nàng vào phòng Chủ tịch Yang lâu như vậy, không biết có bị trách phạt gì không? Lại nhìn thấy Seoyeon tiếp đó cũng đi vào, Chaeyoung rất không thích nhìn thấy cô ta nên đợi cô ta đi khỏi mới đi tìm Jennie. Vừa vào phòng đã thấy chị ấy muốn dùng tay bị thương ôm chồng kịch bản đó, thật không biết sống chết.

"Chị còn ngơ người ra đó làm gì? Đi thôi..." Chaeyoung đem chồng kịch bản tự mình ôm hết, ngay cả túi xách của nàng cũng đeo vào người.

"Nè, gọi một chiếc xe đến là được rồi."

Nàng đi theo Chaeyoung ra đến sảnh công ty, vốn dĩ định bắt một chiếc xe về nhà. Nhưng cô lại đem chúng đi về phía nhà xe, trực tiếp sử dụng xe riêng, khiến Jennie có chút cảm thấy không cần thiết.

"Chị phiền quá." Đối với Jennie, cô có đôi khi cảm thấy không nên nói quá nhiều, cứ trực tiếp đem nàng ném vào trong xe là được.

"Nghe Yang Daeho nói em có người quản lý mới rồi sao?" Trong suốt đoạn đường quay về chung cư, Jennie không hiểu sao lại muốn nhắc đến vấn đề này một chút.

"Từ ba ngày trước khi còn ở Busan, ông ấy đã gửi mail cho em ba người. Xem ra không một ai được cả, nếu không phải đàn ông thô lỗ, cũng là dạng nữ nhân nhan sắc tầm thường." Thật tình mà nói đối với ba người này chọn bừa ai cũng được, hoàn toàn không quan tâm lắm đến sự xuất hiện của họ.

"Chọn quản lý chỉ cần có năng lực, ai lại chọn ngoại hình." Có đôi khi Chaeyoung thật sự rất trẻ con, luôn làm việc theo cảm tính.

"Chị nói đúng, quản lý thì đâu cần đẹp, nhưng chọn bạn gái không phải chị cũng không phải gu em." Hiện tại chính là không còn rào cản, thích gì liền nói đó.

"Dư thừa." Nàng không có thời gian cùng Chaeyoung hồ nháo, đem tai nghe đặt vào hai bên tai liền nhắm mắt lại tạm thời ngủ một giấc.

Không biết nàng đã thiếp đi bao lâu, nhưng hiện tại có thứ gì đó khiến hô hấp có một chút khó khăn. Giật mình tỉnh giấc, gương mặt của cô đang ở rất gần. Lại muốn doạ người ta chết sao?

"Em muốn làm cái gì đây?" Đã rất nhiều lần nàng luôn tự nhủ không thể mất cảnh giác khi ở gần cô, nhưng không hiểu sao lại có thể ngủ thiếp đi khi ngồi bên cạnh cô.

"Không có, chỉ muốn lấy ra sợi lông mi rơi trên mặt chị." Bị bắt quả tang vẫn không cảm thấy nên có biểu hiện giật mình, ngược lại còn muốn cùng nàng trêu đùa một chút.

"Đã lấy ra chưa?" Nhìn bộ dạng không chớp mắt đó cũng không giống đang nói dối, có điều Jennie lại quên mất Chaeyoung là diễn viên.

"Sắp lấy ra được rồi." Chaeyoung càng lúc càng tiến gần lại nàng hơn, bộ dạng như thể đang rất nghiêm túc muốn lấy ra cho nàng. Đợi đến lúc Jennie thả lỏng, liền cắn nhẹ vào vành môi đỏ ửng của nàng, cười đắc thắng.

"Xem bộ mặt bị người ta lừa của chị kìa, thật ngốc nghếch."

Nàng thật sự muốn đem Chaeyoung mắng cho một trận, nhưng nàng biết hiện tại nàng muốn mắng cô, vốn dĩ đứa nhỏ đó cũng không xem lời nói của nàng ra gì nữa. Những chuyện tốn công vô ích, tốt nhất không nên làm. Chỉ có thể vô thức thở dài, hoàn toàn bất lực.

"Jennie, chỉ hôn chị một cái đã hồn bay phách lạc rồi sao, đi thôi."

Chaeyoung sau khi gọi ba hồn bảy vía Jennie quay trở lại, liền tự mình ôm chồng kịch bản đi trước. Bất giác nhìn thấy hình ảnh đó của Chaeyoung, khiến cho Jennie có một chút không thể làm ngơ.

Phải, Yang Daeho và Lee Seoyeon đều nhìn thấy vết thương trên tay nàng. Nhưng bọn họ cơ bản chỉ nói với nàng một câu qua loa, thật chất vẫn đem yêu cầu của họ đối với nàng là mục tiêu quan trọng nhất. Thậm chí bọn họ còn không hỏi lý do vì sao nàng bị thương, nhưng có một đứa nhỏ chỉ nghe Som nói nàng có chuyện đột xuất về Busan liền bỏ hết tất cả để qua bên đó. Có thể ở trong công việc, Chaeyoung thật sự rất hồ nháo, không nghĩ đến hậu quả. Nhưng từ đầu đến cuối, đều là người duy nhất nghĩ cho nàng.

"Jennie unnie, có cần em bế luôn cả chị đi không?" Một góc nơi thang máy, không nể nang ai, thanh âm to lớn.

Đến cuối cùng, vẫn luôn là vô cùng hồ nháo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net