Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phác...buổi sáng tốt lành"

"Không có điều gì tốt lành bằng một nụ cười để chào đón ngày mới"

Em nói rất đúng thì ra đó là lí do mỗi khi gặp em tôi đều nhìn thấy em mỉm cười, là em thật sự cảm thấy vui vẻ hay là vì đã quá đau khổ nên em chỉ còn cách dùng nụ cười để lấp liếm đi sự bi thương ở đôi mắt ấy.

Nhẹ nhàng bước tới đặt mấy túi đồ ăn lên bàn, hôm nay tôi đến trễ hơn so với hôm qua nên hình như em đã sắp xếp mọi thứ xong hết đâu vào đấy rồi,nhìn trên bàn đã có sẵn một ly cà phê sữa nóng hổi thơm lừng vẫn được đặt ở vị trí cũ đó là em đã chuẩn bị sẵn cho tôi hay sao? Nhưng làm sao em biết chắc là tôi sẽ lại đến tìm em?

"Phác cười rất đẹp"

"Sẽ có lúc người ta nhận ra rằng nụ cười đôi lúc là thứ đơn giản nhất để che giấu nỗi buồn"

Tôi làm sao không hiểu được sự đau đớn trong lời nói của em, em lựa chọn nụ cười để vùi lấp đi sự tuyệt vọng, nó cũng chính là thứ giúp người khác không thấy được sự yếu mềm và sầu muộn ở nơi em. Phải chăng em đang chạy trốn thực tại, em đang tự nhốt mình trong bóng tối dài vô tận mà không có một kẻ hở nào để ánh sáng có thể lọt vào.

Liệu có một khoảng khắc nào đó em đã từng ôm đau khổ nặng lòng đến cùng cực, tôi không có can đảm hỏi về quá khứ của em nếu tôi làm thế thì tôi chẳng khác nào một kẻ sát nhân đang cố đâm một nhát dao thật sâu thật sâu thẳng vào vết thương lòng vốn không bao giờ được chữa lành của em.

"Tôi sẽ rất vui nếu được biết tên của chị"

Lời nói em thốt ra luôn nhẹ nhàng thanh thoát như chính con người của em vậy, lúc này tôi mới sực nhớ ra tôi còn chưa giới thiệu về bản thân mình cho em biết, đúng là tệ hết sức mà.

"Chị tên Jennie, Kim Jennie. Hai mươi bốn tuổi"

"Tên đẹp"

"Chị là người Hàn Quốc đúng không?" em nói tiếp.

"Phác giỏi quá....Phác biết sao?"

"Lần đầu tiên chị đến đây tôi đã nghe chị dùng tiếng Hàn nói chuyện với bạn chị"

"Em biết .....biết tiếng Hàn?"

"Không. Tôi chỉ đoán đó là tiếng Hàn thôi"

Xém xíu nữa là tim tôi nhảy ra khỏi lòng ngực và chạy một vòng mất thôi, cũng may là em ấy không hiểu tiếng Hàn chứ nếu không chắc em ấy đã biết tôi thích em ấy và biết luôn cả gia thế thật của tôi luôn rồi. Tôi không muốn cái danh chủ tịch đó khiến tôi và em ấy xa cách nhau, tôi muốn dùng một thân phận đơn giản nhất bình thường nhất để tiếp cận em.

"Chị là khách du lịch?"

"Chị...chị là một nhà báo sang Việt Nam khám nghiệm"

"Ý chị là khám phá, chị muốn tìm thêm tư liệu về Đà Lạt đúng không?"

Thôi xong rồi tôi không hiểu em ấy đang nói cái gì hết thì biết phải trả lời sao đây? Mấy cái từ lạ lẫm này tôi vẫn chưa được học qua nhưng mà thấy em ấy vừa cười vừa hỏi và tôi có nghe loáng thoáng hai từ Đà Lạt, cuối cùng tôi kết luận rằng chắc em ấy hỏi tôi Đà Lạt đẹp không đây mà.

"Có...có Đà Lạt đẹp"

Em ấy chỉ cười không đáp lại tôi vậy chắc tôi trả lời đúng rồi, thở phào nhẹ nhõm một hơi tôi mới tia mắt tới đống đồ ăn trên bàn từ nãy đến giờ mãi lo nói chuyện mà quên bén đi mất.

"Chị có mua cho Phác đồ ăn...trái cây nè, phởu nè, súp gà nè, à còn có bánh căn giống hôm qua nữa"

"Chị gọi là phởu? Nghe đáng yêu thật đấy"

"Đáng yêu giống Thái Anh"

"Chị gọi được tên tôi rồi à"

Tất nhiên rồi tôi đã giành cả đêm chỉ để đọc cho đúng tên của em mà, xem ra công sức tôi bỏ ra cũng không uổng phí.

"Tên của Phác đẹp"

"Jennie cũng rất đẹp"

"Ở đây người ta toàn kêu chị là Chén Nì thôi...không thích xíu nào"

"Chị có muốn tìm một cái tên khác để sử dụng ở Việt Nam không?"

"Muốn muốn...Phác giúp chị"

Nhìn cái nét suy tư của em kìa thật là đáng yêu quá đi thôi, em ấy là đang suy nghĩ một cái tên mới cho tôi đó. Đối với tôi tên gì cũng được miễn đó là do em đặt thì tôi nhất định sẽ nghìn lần trân trọng nó, tôi muốn em gọi tên tôi một cách gần gũi nhất, thân thương nhất bằng ngôn ngữ ở chính quê hương em, nơi có một Thái Anh mà tôi đã đem lòng yêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Trân Ni....chị thấy sao?"

"Trấn Ni"

"Nào phát âm chầm chậm thôi, Trân...Ni"

"Trân...Ni cảm ơn Thái Anh. Aaa chị nói được rồi, tên hay...hay quá Phác à"

Tôi vui mừng đến độ nhảy cẫng lên mà quên mất là tôi đang ôm lấy cổ Phác, em ấy cao hơn tôi cả một cái đầu khi tôi ngước lên thấy em vẫn mỉm cười nhẹ nhàng đứng im đó mặc kệ cho tôi ôm thỏa thích. Lỡ đụng rồi thì tôi chạm luôn, tôi giả vờ tự nhiên hết mức có thể vẫn ôm chầm lấy em không buông, mùi hương trên người em thật sự rất dễ chịu đó gọi là gì nhỉ? Phải rồi chính xác là mùi bạc hà tươi mát nó cứ thoang thoảng xộc vào mũi tôi làm tôi mê chết đi được.

"Vui vậy sao? Thật giống trẻ con"

"Chị xin lỗi Phác...tại chị thích quá. Đúng rồi Phác ăn sáng nha chị mua nhiều thật nhiều"

Tôi ngượng ngùng buông em ra đi lại bàn mở bao đồ ăn cũng may là vẫn còn nóng chứ không thôi phải mắc công hâm nóng lại nữa.

"Chị đem về nhà một ít đi, tôi không ăn hết được đâu"

"Chị mua cho Phác ăn nguyên ngày chứ bộ"

"Không cần như thế đâu tôi không quen nhận đồ của người khác"

Tôi im lặng không nói thêm gì nữa, em vẫn xem tôi như một người xa lạ không hơn không kém, tôi chỉ muốn giúp em bồi bổ nhưng lại vô tình khiến em hiểu lầm rằng tôi cũng như bao người khác xem em là một người mù. Có lẽ là do tôi quá vô ý nên không kịp suy nghĩ đến em cũng có lòng tự tôn của riêng mình, em không muốn nhận sự quan tâm từ người khác và em xem đó là một sự thương hại mà bản thân em vốn không cần.

Tâm trạng tôi từ lúc nào lại phụ thuộc vào em như thế, vừa mới cười nói vui vẻ nhưng chỉ vì một câu từ chối của em liền có thể khiến tôi như rơi xuống vực thẳm không đáy, một cảm xúc áy náy xen lẫn đau lòng đổ ập vào tôi nhưng chỉ một lúc sau tôi nghe thấy giọng nói ấm áp của em cất lên như một chiếc phao cứu tôi khỏi chết ngạt trong mớ hỗn độn.

"Thôi lỡ rồi, nhưng hứa với tôi lần sau đừng mua thêm gì nữa được chứ?"

"Chị hứa...Phác nhớ ăn hết nhé"

"Chị cũng chưa ăn gì đúng không? Mình ăn chung luôn nha"

Tôi vui vẻ đồng ý với em, hai người chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện với nhau rất vui vẻ nhưng hình như chỉ có mình tôi nói còn em ấy chỉ cười phụ họa theo tôi thôi. Thời gian trôi qua thật nhanh mới đó mà cũng đến giờ trưa, lần này tôi đã nhanh tay giúp em dẹp đống bàn ghế vào một góc không kịp để em có cơ hội từ chối...

"Chị về đi cảm ơn vì ngày hôm nay"

"Ờm...ngày mai chị lại tới. Tạm biệt Phác"

Đó chỉ là một lời nói dối của tôi thôi chứ làm sao mà tôi đi về cho được, vẫn như cũ tôi đứng ở phía xa xa hướng đường về nhà của em mà chờ. Em khoác lên người chiếc túi màu đen giống như hôm qua, kéo cánh cửa gỗ khóa lại cẩn thận rồi mới sảy bước rời đi.

Hai mươi bốn năm sống trên đời tôi đã trải qua rất nhiều chuyện và cũng chứng kiến rất nhiều hoàn cảnh bi đát nhưng lại chỉ có thể khiến tôi xuất hiện một tia thương cảm rồi cũng rất nhanh chóng vụt mất. Nhưng giờ đây mỗi khi nhìn thấy hình ảnh em một mình bước đi trên con đường hiu quạnh chỉ có mỗi cây gậy gỗ làm người bạn đồng hành soi đường dẫn lối cho em, chiếc bóng màu đen của em được ánh mặt trời buổi ban trưa phản chiếu xuống mặt đường sao trông nó quá đỗi cô đơn...

—————

Hôm nay tui mệt quá xém chút nx quên đăng truyện cho mí bà hí hí


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net