Chương 3. Kể chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

update: lúc trước tui định chia ra chương thành 3.1 và 3.2 nhưng sau khi suy nghĩ lại tui đã quyết định chia thành chương 3 và 4 hehe 🤣

~~~~~~~

Mấy tuần trôi qua, Shiho Miyano được giao cho một người khác giám hộ, cũng là đồng nghĩa với việc em ấy phải sống xa chị gái Akemi. Người giám hộ mới của em ấy, một chút cũng không có cái phong thái thân thiện với trẻ em, trái lại còn khác một trời một vực. Đó là một nam nhân, Shiho nhìn qua cũng không biết là bao nhiêu tuổi, chỉ có thấy hắn ta rất cao lớn, gương mặt luôn bị mái tóc bạch kim dài che phủ, toàn thân đều vận trang phục màu đen, trên đầu cũng đội một cái mũ đen, như vậy muốn nhìn thấy mặt hắn cũng rất khó. Shiho chỉ kịp thấy được, hắn ta có đôi mắt màu xanh lá, còn mang theo tia nhìn giống như muốn giết người. Em ấy cũng biết được, hắn ta tên là Gin.

Shiho không cách hiểu tại sao bản thân lại phải giao cho người khác giám hộ, trong khi em ấy có thể sống cùng chị Akemi. Em ấy chỉ có nghe nói, bản thân không giống với chị ấy. Shiho trái với Akemi, em ấy là người quan trọng, cho nên cần phải được giáo dục một cách đặc biệt. Người tên Gin này đối với Shiho một chút dịu dàng cũng không có, lúc nào cũng thích ra lệnh cho em ấy, thậm chí còn sẵn sàng doạ nạt và dùng vũ lực đối đãi em ấy. Shiho ban đầu đối với hắn rất sợ hãi, nhưng dần dần cũng quen với mấy chuyện này, em ấy cũng có chút ngoan ngoãn, để hắn không phải dùng bạo lực nữa. Mặc dù sống như vậy cũng có chút quen rồi, nhưng mà Shiho không thể không nhớ đến những người khác, đặc biệt là Akemi. Mà chị ấy cũng không phải người duy nhất Shiho nhớ đến, ngoài Akemi ra, còn có..người phụ nữ em ấy gặp hôm trước, là Vermouth.

Shiho mấy ngày nay đều luôn bám víu lấy Gin, đòi hắn đưa đến gặp người tên Chris. Gin ban đầu lại không ngờ đến Vermouth có quen biết với đứa trẻ này, còn nói tên thật của mình cho em ấy, nhưng mà mặc cho Shiho vòi vĩnh, hắn mãi mãi cũng không chịu cho con bé đến gặp người phụ nữ đó. Một thời gian sau, chính là bởi vì con bé không chịu bỏ cuộc, để cho Gin cảm thấy không ít phiền toái, hắn mới gọi điện đến cho Vermouth. Ả ta ở đầu dây bên kia nói chuyện từ đầu đến cuối đều rất thích thú, không ngờ cô bé kia lại muốn gặp bản thân như vậy, cho nên cuối cùng thì kêu Gin đưa Shiho tới chỗ của mình, để xem con bé đối với mình như thế nào cư xử.

Shiho Miyano khi biết được bản thân sắp được đến chỗ của Vermouth, em ấy không giấu được vui vẻ, mà Gin cũng không cách hiểu được, tại sao con bé lại muốn gặp người phụ nữ này đến như vậy. Trong ấn tượng của hắn khi làm việc với Vermouth lâu năm, ả ta không hơn không kém là một nữ nhân cợt nhả, thích trêu chọc người khác, mà sở thích hành động theo cảm xúc của Vermouth càng khiến cho Gin mấy lần gặp phiền toái. Hắn đều không hề biết, Shiho Miyano chỉ đơn giản nghĩ Chris Vineyard trông rất xinh đẹp, còn cách nói chuyện của 'cô ấy', mặc dù em ấy không hiểu được, nhưng ít ra cũng không phải ngữ điệu quá thô bạo như những người khác trong tổ chức.

Khi chiếc Porsche 356A đen của Gin dừng lại trước nơi ở của Vermouth, đều có thể thấy ả chu đáo ở trước cổng đứng đợi hai người họ, nói đúng hơn, chính là chờ đợi Shiho. Gặp được Chris, con bé lộ rõ phấn khích. Vermouth có chút ý cười nhìn con bé, ngay lúc Gin muốn cùng Shiho đi vào trong, ả nhìn đến hắn nói:

"Cậu về trước đi, con bé để tôi xem chừng thì được rồi."

Gin sau khi nghe câu nói của người phụ nữ ma quái trước mặt, hắn dĩ nhiên không kìm được ném tia nhìn nghi ngờ về phía ả. Hắn dù thế nào cũng là người giám hộ của con bé, đã là trẻ con trong tổ chức, thì phải càng giám sát, nhưng mà nữ nhân kia hiện tại lại đòi đuổi hắn đi, để ả ta một mình 'trông coi' đứa trẻ, như vậy có phải quá vô phép. Ngay lúc Gin định mở miệng phảng bác, Vermouth nhanh hơn hắn một bước, ả nói:

"Dù cậu có là người giám hộ của con bé, được Người đó tin tưởng hết mực, nhưng mà đừng quên tôi cũng giống như cậu, thậm chí ở trong tổ chức còn cao hơn cậu một bậc..."

Gin nghe được mấy lời này của Vermouth, cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn từ trước đến giờ đều chưa gặp phải kẻ nào dám đối với mình nói mấy lời khiêu khích này. Tuy nhiên nghĩ đến Chris Vineyard đã là người được 'Người đó' yêu thích, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian đôi co với ả, càng không muốn xảy ra phiền phức, cho nên cuối cùng im lặng bỏ đi. Đợi đến khi hình bóng chiếc xe màu đen cũ kỹ biến mất rồi, Vermouth cùng với Shiho trở vào nhà. Trên đường đi ả cũng đều không nhận ra được đứa trẻ Shiho đang nhìn mình không giấu ngưỡng mộ. Rất hiếm khi em ấy thấy được ai đó có thể cãi lại Gin, người trong tổ chức đều luôn dè chừng hắn ta, từng lời nói thốt ra luôn đều phải cẩn thận, nói gì là cãi nhau. Nhưng mà Vermouth trái lại đối với hắn không chút sợ hãi, lại còn thản nhiên đuổi hắn, chỉ nói vài ba câu cũng để hắn lẳng lặng rời đi. Shiho ở trong đầu suy nghĩ, người như vậy trong tổ chức có lẽ đếm trên ngón tay cũng chưa được một bàn tay.

Vermouth dẫn Shiho đi một vòng trong nhà của mình, ả hỏi con bé:

"Thế nào, nhóc tại sao lại muốn đến gặp ta như vậy?"

"Em..em muốn gặp Chris..."

Shiho đáp lại, mà câu trả lời này của em ấy cũng không giải đáp được cái gì, cũng giống như em ấy chính là nói, bản thân đơn giản chỉ muốn gặp Vermouth vậy. Ả không nhìn con bé, chỉ vừa đi vừa hỏi tiếp:

"Vậy bây giờ nhóc muốn làm gì nào?"

"Em...cũng không biết?"

Shiho nghe đến đây liền có chút bối rối, em ấy đơn giản chỉ muốn gặp được Chris Vineyard. Bây giờ đến gặp được ả ta rồi, chuyện sau đó làm gì em ấy cũng hoàn toàn chưa có nghĩ đến.

Vermouth nở nụ cười nhẹ, sau đó một mạch dẫn đứa trẻ đi đến phòng làm việc của mình. Mặc dù nói là phòng làm việc, chỗ này ngoại trừ rất nhiều sách cũng không có bố trí quá công sở, trái lại còn có sofa, đệm và gối. Trên đầu tủ còn đặt một vài chai rượu. Bởi vì Vermouth không thích cách làm việc quá gò bó và căng thẳng nên đã cố ý bố trí như vậy. Ả đem ra một vài cuốn sách để đến trước mặt của Shiho. Vermouth vốn không có hứng thú với hoá dược như gia đình Miyano, mấy quyển sách của ả cũng rất hiếm khi là về khoa học. Bởi vì đã từng làm trong diễn xuất, sách chứa trong phòng của Chris Vineyard đem ra cũng đều toàn là kịch của Shakespeare. Vermouth đem từng cuốn sách lần lượt giơ lên, cất tiếng hỏi Shiho:

"Nhóc biết mấy quyển sách này không?"

Shiho tò mò nhìn qua mấy quyển sách, sau đó cầm lên từng cuốn ở trong tay Vermouth, em ấy nhìn thấy chữ Shakespeare liền có phản ứng. Shiho Miyano biết được, người này căn bản là một nhà văn, nhà viết kịch nổi tiếng. Shiho lật ra một quyển đầu tiên, em ấy vui vẻ nói:

"Đây là..Romeo và Juliet, của Shakespeare."

Vermouth thích thú nhìn đứa trẻ. Đối với một hài tử mới 4 tuổi, chuyện biết đọc chữ này cũng không phải rất thường xuyên xảy ra. Trẻ em ở độ tuổi này, cùng lắm chỉ biết đếm đến số mười, hoặc là nhận biết một vài chữ cái, huống hồ gì là đọc được một quyển sách. Ả nhìn Shiho, sau đó lại nhìn đến cuốn Romeo và Juliet trên tay con bé, cuối cùng hỏi đứa trẻ:

"Nhóc có biết, chuyện tình của Romeo và Juliet là như thế nào không?"

Shiho gật gật đầu, em ấy lúc trước có đọc được vở bi kịch này, đều đã rõ đầu đuôi nội dung, chỉ có một vài chỗ không hiểu được. Vì bản thân là tiểu hài tử, em ấy cũng chưa có hiểu ái tình nam nữ là như thế nào. Shiho đem đi hỏi Gin, hắn ta cũng không chịu giải thích cho em ấy, những người khác cũng là nói em ấy sau này lớn lên tự khắc sẽ hiểu. Shiho có chút thất vọng, tuy nhiên hiện tại ở trước mặt có rất nhiều quyển sách khác, để em ấy thay vào đó cũng có chút hứng thú hơn. Shiho đem một cuốn lật ra, đến một trang của cuốn sách, em ấy nhìn thấy trong đó viết một dòng chữ "Et tu, Brute?"

"Julius Caesar." Shiho chợt lên tiếng.

Vermouth gật đầu, sau đó cũng như lần trước hỏi em ấy có biết vở kịch này như thế nào hay không. Shiho trả lời, em ấy kỳ thật có đọc qua rồi, biết được đây cũng là một vở kịch của Shakespeare. Trong vở kịch, khi nhà độc tài Julius Caesar bị một đám đông ám sát, ông ta trông thấy Marcus Brutus, người thân cận nhất của mình, cũng lại chính là kẻ dẫn đầu đám người kia sát hại mình. Caesar lúc này cũng không thể làm cái gì khác, chỉ có thể bất lực kêu lên "Et tu Brute?" - "Cả anh nữa sao, Brutus?". Shiho biết được câu nói này rất nổi tiếng, em ấy vì vậy cũng chỉ vừa nhìn qua liền rất dễ dàng đoám được tên của tác phẩm này là Julius Caesar.

Shiho Miyano bắt nhìn đến quyển sách tiếp theo, cũng là quyển sách cuối cùng Vermouth đưa cho em ấy. Cuốn sách này cũng là của William Shakespeare, ở bên ngoài còn có tựa đề 'The Merchant of Venice'. Trái với hai lần trước, cuốn sách lần này em ấy chưa hề đọc qua, dĩ nhiên cũng không biết nội dung trong vở kịch này thế nào. Shiho Miyano không giấu được tò mò nói với Vermouth:

"Chris, cuốn sách này nội dung như thế nào..?"

Vermouth thấy đứa trẻ dùng ánh mắt tò mò nhìn mình, ả cũng liền biết con bé chưa có đọc qua quyển sách này, nhưng vẫn mỉm cười hỏi lại:

"Thế nào, nhóc muốn xem cuốn sách này?"

"Ân, cô đọc cho em nghe đi."

Vermouth nghe thấy yêu cầu này của Shiho, liền không khỏi một trận vô ngôn. Con bé rõ ràng đã biết đọc chữ, chính là những tác phẩm kia của Shakespeare em ấy cũng đọc được, nhưng hiện tại lại muốn ả đọc cho em ấy nghe. Vermouth trong đầu không ngừng tự hỏi tại sao, cũng có chút muốn kháng cự, nhưng mà đứa trẻ kia đã bắt đầu giương cặp mắt long lanh nhìn lấy ả. Chris Vineyard bản chất cũng không phải loại người rất dễ bị dụ dỗ bởi vẻ đáng yêu của trẻ con, hơn nữa đứa trẻ này là con gái của gia đình Miyano, ả lại càng không nên cưng chiều nó. Nhưng mà ở trong hoàn cảnh này, nữ nhân cứng rắn Vermouth không hiểu sao lại có chút bất khả kháng, đành phải đồng ý đem cuốn sách lên đọc cho con bé.

"Bây giờ, hãy đưa ra sự lựa chọn của anh.

Hoàng tử Morocco:

'Chiếc hộp đầu tiên làm bằng vàng, trên đó có khắc: 'Ai chọn ta sẽ có được thứ mà rất nhiều nam nhân đều mong muốn.'

Chiếc hộp thứ hai làm bằng bạc, ở trên khắc một lời hứa hẹn: 'Ai chọn ta sẽ có được tất cả những gì anh ta xứng đáng.'

Chiếc hộp thứ ba bằng chì, trên đó chỉ có một dòng cảnh báo: 'Ai chọn ta sẽ phải đánh cược tất cả những gì anh ta có.'

Như vậy..làm thế nào mới biết được bản thân ta chọn được chiếc hộp đúng?'

Portia: 'Một trong những chiếc hộp đó có chứa chân dung của em, thưa Hoàng tử. Nếu như ngài chọn đúng, em sẽ thuộc về ngài.' (*)"

(*) Trích đoạn trong cảnh thứ 7, màn 2 của vở kịch Người lái buôn thành Venice (The Merchant of Venice).

Shiho Miyano ở bên cạnh Vermouth nghe ả đọc sách. Vermouth thỉnh thoảng có chút liếc nhìn Shiho, con bé xem ra rất chú ý lắng nghe mình đọc, cho nên cũng không hay biết người bên cạnh đang nhìn em ấy. Mặc dù Vermouth chỉ là thuận theo yêu cầu của Shiho mà đọc, giọng nói của ả cũng không đặt quá nhiều nỗ lực để đọc được thật tốt, nhưng mà Shiho vẫn rất thích nghe được giọng của ả. Ngữ khí của Vermouth có chút nội lực, nhưng cũng không quá gượng ép, trái lại còn có sự hài hoà và hấp dẫn không rõ. Ngoài ra, dung mạo của nữ nhân này phải dùng từ phiêu lượng (xinh đẹp, xuất sắc), trái với mấy lần hành động tay chân hoặc là uống rượu hút thuốc, bộ dạng của Chris Vineyard ngồi đọc sách lại toát lên một khí chất rất khác, đặc biệt an tĩnh và ôn nhu. Bên tai là thanh âm lôi cuốn, trước mặt lại là ngũ quan hoàn mỹ, xác thực rất khó để người ta không liên tưởng đến hai từ 'thanh sắc'.

Hai người một lớn một nhỏ cùng ở bên nhau tận hưởng thời gian rảnh rỗi, vì là người được 'Người ấy' yêu thích, thời gian rảnh và sự tự do của Vermouth cũng có được nhiều hơn những thành viên khác một chút. Mấy tiếng đồng hồ trôi qua trong phòng đều chỉ có hai người, một mình Chris Vineyard đọc sách, cũng được kha khá nội dung trong sách. Mà tiểu hài tử Miyano cũng rất ngoan ngoãn nghe Vermouth đọc, từ đầu đến cuối đều không có đòi hỏi thêm cái gì, nếu như là đứa trẻ khác, chỉ sợ đứa bé đó bây giờ sẽ nghịch phá hết nơi ở của Vermouth, sau đó thì muốn thức ăn hoặc đồ chơi. Sự khác biệt của Shiho Miyano một lần nữa để Vermouth có cảm giác con bé là một người đặc biệt, càng trái với ấn tượng mà ả nghĩ về cả gia đình Miyano.

Khoảng thời gian tập trung này để cho cả Chris Vineyard và Shiho đều có cảm tưởng mọi thứ đều dừng lại, cho đến khi ở ngoài cửa bất chợt vang lên tiếng chuông nối tiếp nhau liên tục. Nghe thấy cách ấn chuông thiếu kiên nhẫn này, Vermouth cũng rất nhanh đoán được Gin đã quay trở lại rồi. Shiho ở bên cạnh biết được hắn đến để đón mình trở về, nhưng em ấy một chút cũng không muốn, em ấy muốn ở lại với Chris, để ả ta đọc sách cho em ấy nghe. Nhìn thấy Vermouth đi ra ngoài mở cổng, dáng người to lớn của Gin cũng xuất hiện ngày càng gần, Shiho có chút sợ sệt bám lấy chân của Vermouth.

"Em muốn ở lại đây với Chris..em muốn Chris đọc truyện cho em nghe."

Vermouth nhìn thấy bộ dáng làm nũng này của đứa trẻ Miyano, trong lòng có chút không thích ứng lẫn buồn cười, bởi vì vốn chưa có tiểu hài tử nào bám chân ả ta, lại còn bày ra điệu bộ đáng thương để xin được điều mình muốn. Trái ngược với Chris Vineyard, tên Gin kia trước bộ dạng này của Shiho cũng không có lấy một tia cảm xúc,  đừng nói là động lòng chấp nhận. Hắn đem cặp mắt phóng ra mấy tia nhìn đầy ghê rợn hướng đến đứa trẻ nhỏ bé nấp phía sau nữ nhân đối diện, nói:

"Nếu mi không tuân theo lệnh, cũng đừng trách ta đối đãi không tốt."

Shiho nghe đến đây, liền hiểu Gin không phải là đe doạ mình, nếu như bản thân không nghe lời hắn, hắn sẽ thực sự dùng vũ lực đối với mình. Em ấy có chút buồn bã dần dần rời khỏi Vermouth, nhưng mà trước khi 'chịu thua', còn đòi hỏi một chuyện.

"Vậy lần sau hãy đưa em tới thăm Chris nữa nhé. Em muốn Chris đọc truyện cho em."

Gin theo phản ứng liền muốn từ chối, lại nhìn thấy Vermouth hướng đến hắn nháy mắt, đủ để hắn hiểu được ám chỉ của ả. Vermouth cảm thấy cô bé này rất đặc biệt, nếu đưa đến chỗ của ả thường xuyên cũng không có bất lợi gì, ngược lại còn để cho ả khám phá thêm về em ấy. Gin cảm thấy yêu cầu của Vermouth cũng không phải cái gì quá đáng, hơn nữa hắn cũng không phải vất vả trông coi Shiho và chịu đựng con bé luôn luôn muốn đòi đến gặp người phụ nữ quái dị này, cho nên cuối cùng thì đồng ý. Shiho nghe vậy liền vui vẻ lên hẳn, trước khi đi còn quay lại nói với Vermouth một câu.

"Gặp lại sau nhé, Chris."

"Ừm."

Vermouth biết được Shiho sẽ nói tạm biệt mình, ả lần này cũng không phải bối rối giống như lúc trước, mặc dù vẻ mặt vẫn chung thủy không chút cảm xúc, nhưng mà cũng rất nhanh chóng đáp lại con bé một tiếng ừ. Chris đứng ở cổng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của đứa trẻ bên cạnh vóc dáng khổng lồ của gã Gin, đến khi cả hai đều lên xe, chiếc xe Porsche màu đen cũng biến mất khỏi tầm mắt rồi, ả mới quay trở lại trong nhà, kèm theo một nụ cười chứa đầy ẩn ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net