Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ như là đi xa mãi...

Nhật cười, vẫy tay với Linh rồi nhảy lên xe bus. Chiều nay mưa, Linh đứng lặng nhìn theo Nhật đến khi cậu yên vị trong dãy ghế cuối, em mới mở ô và đi bộ về. Điện thoại reo, tin nhắn của Nhật:

- Về cẩn thận nhe!

Linh mỉm cười, vậy là đủ. Giọt nước mưa rơi xuống vai Linh lạnh buốt, em lại thở dài, một mùa đông kì lạ.

---------

Linh là người HN, đang học năm cuối HV Ngân Hàng. Em hiền và hơi ngốc nghếch, giữa một tập thể đầy sôi nổi, Linh như một vết nhỏ mờ nhạt, em không giao du nhiều, cuộc sống của em đơn giản, bó hẹp như một quy luật, em như một cô bé kì lạ thích sống khép kín, bạn bè có rủ đi chơi vài lần em cũng từ chối, dần dần cũng chẳng ai rủ rê gì nữa, em sống đúng nghĩa là một người vô hình. Linh thấy như vậy chẳng vấn đề gì, 4 năm qua đi em vẫn sống như thế, một cuộc sống bình lặng, yên ả. Em cũng có mấy người bạn, thỉnh thoảng cuối tuần trò chuyện bên ly caffe, những cuộc trò chuyện không dài cũng không ngắn, đủ sâu và đủ hiểu, Vân, Vy đều hiểu tính cách Linh nên không ai phàn nàn, thế nên tình bạn ấy vẫn gắn kết đến bây giờ...

- Mày cứ như thế mãi à? Sao không chọn một anh đi? Đến ế mất thôi con ngố này!- Vân bỏ cục đường vào ly của mình, không ngẩng lên.

- Tao vẫn chưa tìm thấy ông nào hợp cả. Tính tao thế ai mà chịu được?- Linh cười.

- Mày thích thì tao giới thiệu cho, mấy ông bạn anh Phong đẹp trai mà galăng cực luôn ấy!- Vy nói chen vào.

Phong là người yêu của Vy, anh chàng vừa học xong trường Luật và đang làm việc tại một văn phòng ở phố Thái Hà. Lúc đầu Phong cưa cẩm Linh nhưng em thẳng thừng từ chối, Phong hơi buồn. Vy thấy thương hại, rủ Phong đi caffe mấy lần, ấy thế mà lại thành một đôi, thỉnh thoảng Vy, Vân, Linh và Phong vẫn đi chơi cùng nhau, anh chàng lúc đầu hơi ngại, dần dần cũng quen...

- Thôi mày, tao chưa muốn yêu. Mệt lắm- Linh than.

Mấy hôm nay trời đổ mưa, mẹ kêu mệt đi nằm sớm, Linh tất bật ra ngoài chợ mua đồ, chợ ngay gần nhà nên em đi bộ. Headphone bên tai nhẹ nhàng vang lên bản hit mới Thinking out loud của Ed Sheeran, em ngân nga theo từng giai điệu. Nhạc bỗng dưng bị ngắt, em lôi điện thoại ra bật lại, chân vẫn bước đi mà không hề biết đang băng qua đường, một chiếc xe đang lao tới, bấm còi inh ỏi, Linh ngước lên, ánh mắt đầy sợ hãi, thôi xong thật rồi, chiếc xe còn cách em rất gần, người lái xe cố gắng phanh. Một cánh tay vươn ra, kéo em giật ngược vào lề đường. Cú kéo quá mạnh khiến cả hai ngã lăn. Ông lái xe thò đầu ra chửi:

- Mù hả?

- Cháu xin lỗi!- Linh lí nhí

Ông lái xe còn buông thêm vài câu chửi nữa rồi lái xe bỏ đi, một số người tò mò đứng lại xem cười phá lên rồi lại đi tiếp. Người cứu Linh đứng dậy phủi quần áo, khoác lại balo, hỏi Linh:

- Bạn có sao không?

Linh ngước lên, vị ân nhân cao khoảng m7, gầy gầy và cận, bộ đồ khá lạ mắt: áo khoác nỉ có mũ màu đen, quần bò đen (có bị rách gối do ngã khi nãy), balo cũng đen nốt, chỉ có đôi giày màu xanh coban, áo thun bên trong cậu bạn in logo khá kì quặc, như là biểu tượng của một team, bên cạnh logo là icon của trò chơi Liên Minh Huyền Thoại- một trò chơi rất nổi tiếng hiện nay, mấy đứa trong lớp Linh bị cuồng game này, chúng nó cũng có mấy cái áo tương tự như vậy. Mái tóc cậu ta hơi rối, gương mặt trông khá đẹp trai, Linh nghĩ gương mặt ấy hợp với một cô gái hơn...

- Bạn có sao không?- Cậu ta hỏi lại.

- À... không... tớ không sao. Cảm ơn cậu nhiều lắm.- Linh giật mình- May quá có cậu.

- Hì không có gì, mình đi ngang qua thì giúp thôi. Chào bạn nhé!- Cậu bạn cười toe, vẫy tay tạm biệt.

Linh đứng hình nhìn theo cậu bạn, một cảm giác mới lạ chạy khắp cơ thể, nó như đánh thức một mùi vị xưa cũ mà em không có từ rất lâu, rất rất lâu rồi...

- Này cậu gì ơi!- Linh bất chợt gọi to.

- Gì?- Cậu ta quay lại.

Linh chạy tới, ngượng nghịu nói:

- Thứ tư cậu rảnh không đi caffe với mình nhé?...Mình muốn cảm ơn.

- Có gì đâu mà phải cảm ơn hả cậu?- Cậu ta cười- Nhưng nếu cậu đã muốn thì OK, thứ tư mình đi nộp bài luận nhưng sẽ rảnh lúc 4h.

- Ừ, vậy 4h ở caffe Chi nhé, mà cậu biết quán đó không?

- Có, cũng gần chỗ mình ở thôi, mình hay đi qua đó. Thế nhé!- Cậu ta lại bước đi.

- Này cậu ơi!- Linh lại gọi

- Ừ?- anh chàng lại quay đầu lại

- Cậu là...người Hà Nội à?- Linh đỏ mặt

Hơi ngạc nhiên vì câu hỏi nhưng anh chàng vẫn cười tươi:

- Ừ chuẩn dân Hà Nội cậu ạ. Sao thế cậu?

- Không có gì. Cậu đi nhé- Linh cười đáp lại. Lòng vui vui, cậu bạn đến cuối đường còn quay lại vẫy tay chào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC