Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Linh mở máy tính ra và lên FB, cái FB của em phải đến cả năm chưa động vào, có mấy trăm thông báo, wall bị spam chi chít, nào là tin nhắn viettel, nào là ứng dụng vui... em khoá đăng trên tường và khoá tag lại. Từng ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím, kết quả tìm kiếm cho cái tên Minh Nhật quá nhiều, nhưng avatar của FB đầu tiên trong list kết quả hiện ra gương mặt của Nhật. Nguyên một buổi tối, em ngồi xem profile, album và like một số trạng thái của cậu ta, nghe một số bản nhạc trên mp3 của Nhật mod lại hoặc do chính cậu ấy tự đệm ghita và hát, nói hay thì cũng không hẳn nhưng khá êm tai. Cậu ấy còn một số ảnh trên instagram, photobucket... về những chuyến đi chơi, tham quan,... nhưng các bức ảnh hầu như đều là tự sướng, chỉ có một số ảnh chụp với nhóc em (nhìn hai anh em đáng yêu quá) nhưng không có lấy một bức ảnh chụp chung với bố mẹ, bạn bè. Liệu rằng...cậu ấy có phải là một kẻ cô đơn giống em? Nhưng tính Nhật rất vui vẻ, hoà đồng, ăn nói có duyên lại nhiều tài lẻ, với cả mớ lí do ấy khiến Linh chẳng thể nghĩ cậu ấy cô đơn được.

- Hi!- FB Nhật vụt sáng- Hôm nay cậu về có bị ướt không? (câu hỏi thật ngốc vì Linh có áo mưa mà)

- Tớ không cậu ạ.

- Nói chuyện với cậu rất vui, lúc nào bọn mình lại đi đâu cùng nhau nữa nhé?

- Ừ thoải mái đi, tớ cũng rất thích đi chơi cùng cậu.

Như nhận ra mình quá dễ dãi, Linh vội đính chính:

- À ý tớ là sao cũng được (câu đính chính không có nhiều tác dụng cho lắm)

Rồi viện một cớ hâm hâm nào đó, Linh đặt FB mình ẩn với mọi người, cũng khá muộn, em cố hoàn thành chương 12 của bộ truyện đang viết dở. Trên FB Linh khác hẳn đời thực, em có hẳn một fanspage "Vân Doll", bút danh của em, đa phần truyện em gửi về cho HHT đều là cái tên ấy, thực ra nó bắt nguồn từ vài năm trước khi mà cái Vân thuyết phục Linh gửi truyện đăng báo, em gạt đi, ngờ đâu con bạn lén lút copy rồi bí mật gửi về hòm thư của HHT với tên "Vân Doll". Số sau nữa truyện được đăng. Linh vừa đi báo cáo về, chưa kịp thay đồ thì cái Vân từ đâu chạy như bay lên phòng Linh: "Đăng rồi mày ạ, đăng rồi!!!". Linh ngơ ngác: "Con hâm này, đăng cái gì?" Vân bình tĩnh thở chậm lại: "Truyện của mày... tao gửi cho báo... được đăng rồi." Linh ngây người ra, em không tin lắm cho đến khi thấy tên tác phẩm của mình chễm chệ ở mục truyện ngắn. Từ đấy, Linh cũng gửi một số truyện đăng báo với cái tên tự sướng của con bạn. Fanspage của em có tới hơn 20000 lượt like, số người theo dõi cũng rất đông nhưng chẳng ai biết tên thật của em, họ cứ gọi chung chung là "chị Vân", em cũng chẳng up ảnh mình lên bao giờ. Ngoài cái Vân, cái Vy, ông Phong ra, chẳng ai biết Linh lại là một tác giả nổi tiếng, em không thích khoe khoang, không thích nhiều người biết, đơn giản em viết chỉ để cho vui thôi. Những dòng cuối cùng của chương 12 đã xong, em lưu lại và tắt máy. Trước khi ngủ, Linh mò lên Zing Mp3 down mấy bản cover bằng ghita của Nhật về, chỉnh âm lượng vừa đủ rồi cắm tai nghe nghe suốt đêm. 11 giờ ở Hà Nội xe cộ vẫn tấp nập, nhưng tận sâu trong ngõ với headphone bên tai, em chẳng nghe được gì ngoài tiếng ghita cùng giọng hát của cậu bạn ấy. Phố về đêm, Linh không thấy cô đơn chút nào như mọi ngày, một cảm giác ấm áp bình yên len lỏi vào căn gác nhỏ, xen vào từng giai điệu em đang nghe, vào giấc ngủ chập chờn...

"Anh nhớ em buồn vui nơi ấy

Anh nhớ em từng đêm gió về

Bao ước mơ một đời thiếu nữ

Theo lá rơi con sông mùa thu..."

..............................

- Mày làm sao thế hả Vân?

- Hả? À không, tao có làm sao đâu.- Vân ngẩng lên, hai đứa bạn đang nhìn nó chằm chằm.

- Tự dưng mày như nguời mất hồn, làm vỡ cốc rồi kia kìa.- Linh ái ngại chỉ vào cốc caffe vỡ tan tành dưới nền.

- Ừ tao hơi mệt, tí tao khác bảo họ tính thêm cả tiền cốc vỡ nữa.

- Lát cần tao đưa về không?- Vy hỏi.

- Thôi mày, tao sắp chết hay sao mà đưa với đón. À cái shop gần nhà tao đang thanh lí quần áo, có mấy bộ nhìn được lắm.- Vân cố lảng

- Thế hả? Mày có chụp mẫu không? Có size của tao không?- Vy với Linh đồng loạt hỏi.

....................

"Hic, lại mưa rồi!" Linh chán nản nhìn trời đổ mưa ào ào, em để quên ô ở nhà, cứ nghĩ hiệu sách đầu phố cũng gần nên em chẳng cầm ô với điện thoại đi làm gì, "Bây giờ sao về đây", Linh khẽ thở dài. Nửa tiếng nữa phải đi dạy gia sư tít tận Tây Hồ, em sẽ muộn mất.

- Đi cùng tớ này!- Nhật đứng cạnh em từ lúc nào, cậu cầm chiếc ô to màu tía, tay còn lại xách mớ rau cùng túi thịt, headphone đeo ở cổ- Tớ mới đi chợ về, hì.

- Ơ, cậu ở gần đây à?- Linh ngạc nhiên

- Không, đứa bạn tớ rủ ra nhà nó ăn cơm cùng ấy mà.

- Eo, rủ cậu ra ăn cơm mà bắt cậu đi chợ á?

- Mỗi người một việc thôi mà.

- Tớ đùa vậy thôi.- Linh bật cười.

- Để tớ đưa cậu về, mưa thế này còn lâu mới ngớt, nhà cậu chỗ nào cơ?

- Ừ, ngay cuối phố thôi, có cái ngõ ý, may quá, lát tớ dạy thêm bây giờ.

..................................................

Tại sao cậu ấy lại xuất hiện đúng lúc vậy nhỉ? Trùng hợp thôi, đừng ảo tưởng nữa, người ta đi chợ rõ ràng ra.

Linh ngồi một mình trên gác, trời cuối tháng 11 bắt đầu rét, đêm về, con ngõ nhà em im ắng lạ thường, chỉ có âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ loa cầm tay, em nghĩ lại chuyện chiều nay về một cậu bạn luôn xuất hiện đúng nơi đúng lúc em cần, ban đầu là cứu mạng em, giờ lại giúp em về. Em thích nhìn sâu vào đôi mắt cậu ấy, nó hiền và cho em một cảm giác bình yên đến lạ, có lẽ là một chút rung động, em đã từng thích một vài người trước đây, cảm giác rung động khi ấy không giống cảm giác hiện tại chút nào. Chiếc điện thoại rung lên, là cái Vân, giọng nó nghèn nghẹn như đang cố nén tiếng khóc:

- Sáng mai ra caffe, tao có chuyện cần nói với mày!

- Ừ nhưng giọng mày làm sao thế? Mày khóc à?

- Mày quan tâm làm gì?- Vân nói nhanh bằng giọng giận dỗi rồi cúp máy.

Linh rất ngạc nhiên, trước đây Vân rất ít khi giận dỗi, còn với Linh thì chưa bao giờ. Hình như nó còn đang khóc, chuyện này là sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC