chương 27: Sự thật 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27: Sự thật
.

.

.

Lúc Trần Vũ lần theo được định vị tìm đến thì Vu Bân cùng Trịnh Phồn Tinh chỉ còn nữa cái mạng, còn anh thì không thấy đâu. Khải Khoan cùng Tử Nghĩa nhanh chóng đưa bọn họ vào bệnh viện, còn cậu thì liên hệ với cảnh sát muốn xem lại camera của đoạn đường này.

Cậu chắc chắn đây không phải trùng hợp, tất cả đều liên quan đến lời nhắn hôm đó. Hoa mạn đà la đen là sự trả thù, người đó muốn trả thù cậu, hay là một ai khác.

“Khi tòa thành của thượng đế sụp đổ, mở màng cho chuỗi ngày đẫm máu, hướng vị hoàng tử không ngai mạn châu sa.”

Người đó ruốt cuộc muốn nhắn gửi điều gì, cậu vẫn còn nhớ không chỉ có lời nhắn đó, còn có cả âm thanh lạnh lùng đáng sợ kia.

“Khi trời đổ cơn mưa máu, sự thật sẽ được mở màng, sự Vĩnh Hằng là kết quả cho những người ngu ngốc. Chàng kỵ sĩ, vương tử của ngươi sẽ là món ăn của ta.”

.

.

.

Trịnh Phồn Tinh tỉnh lại đã là buổi chiều hôm sau. Còn Vu Bân vẫn còn hôn sâu. Bác sĩ nói rằng do lượng thuốc gây ảo giác trong cơ thể của hai người họ khác nhau, nên tỉnh lại trước sau cũng là chuyện bình thường. Thể chất Phồn Tinh tốt hơn, nên quá trình đào thải chất độc cũng nhanh hơn.

Vừa tỉnh lại đã thấy đội trưởng, cậu liền bán manh miếu máo:

“Đội trưởng!”

Đáp lại A Tinh bé nhỏ chỉ là gương mặt lạnh như băng, cùng sát khí hừng hừng:

“Còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?”

Cậu chỉ lắc đầu, cậu cũng rất thắc mắt lại sao mình lại ở đây? Đây là bệnh viện mà??? Bất chợt cậu trợn tròn đôi mắt.

“Đội trưởng,…

Đúng rồi sau khi liên lạc được với Trần Vũ, Trịnh Phồn Tinh liền cho Vu Bân nhanh chóng lái xe về biệt thự.

“Anh Thỏ, anh mau chóng lấy một số thứ cần thiết đi, chúng ta cần đi gấp, đội trưởng đang chờ đấy.”

Vu Bân cùng Trịnh Phồn Tinh liền nhanh chóng và kho lấy vũ khí cùng một số dụng cụ y tế, chưa đầy mười phút họ đã chuẩn bị đầy đủ, tiếp tục lên đường. Xe vừa qua khỏi khu vực trung tâm liền bị theo dõi, họ lại không tấn công, chỉ âm thầm đi theo, luôn giữ một khoản cách nhất định.

“Xe đó chắc chắn đang đi theo chúng ta, cậu cẩn thận đó Vu Bân.”

“Chúng ta có làm gì đâu  nhỉ???”

Lúc đó em đã nghi ngờ chắc chắn họ đã có chuẩn bị, chưa kịp nói với Vu Bân thì không hiểu sau đầu óc cứ mơ mơ hồ hồ, em còn nhìn thấy anh là người lái xe.

Có lẽ lúc đó Bác sĩ Cố đã nhìn thấy chiếc xe ở phía sau, dự cảm có một chút gì đó bất an, quay lại nhìn em và Vu Bân ở phía trước thì chỉ thấy đôi mắt không có tiêu cự, phía trước đoạn đường này có một khúc cua khá gắt, vừa qua khỏi cua lại thay đổi làn đường, nhưng với vận tốc hiện tại, dù có may mắn qua được khúc cua thì cũng không tránh khỏi việc văng ra khỏi làn đường vô cùng nguy hiểm.  Có thể là Bác sĩ Cố đã cố gắng bẻ lái cho xem đâm vào cây bên đường, tránh để gây tai nạn liên hoàn.”

A Tinh trong lúc mơ hồ có nghe thấy tiếng gọi của Cố Ngụy

“Vu Bân, mau tỉnh lại, Vu Bân…Phồn Tinh, Trịnh Phồn Tinh, các cậu còn không tỉnh lại thì chắc chắn sẽ chết đấy.”

Sau khi nghe Phồn Tinh kể lại, kết hợp với đoạn camera trước đó cậu xem được, cậu càng lo lắng cho anh. Với vận tốc lớn như vậy, mà đâm vào cây bên đường trong tình trạng không có dây bảo hộ, có khả năng anh sẽ bị thương rất nặng.

Đám người đó bắt anh một cách công khai như vậy là có mục đích gì, là cố tình để cho cậu biết hay là…ngay từ đầu họ đã nhắm vào anh, và người có thể ngang nhiên đem anh đi như vậy, chắc chắn không phải là người có thế lực nhỏ. Không lẽ là người nhà họ Cố.

.

.

.

Đau…

Cảm giác đầu tiên anh cảm  nhận được là đau, rất đau. Cố gắng mở mắt ra, khắp nơi đều là một màu trắng toát, nền nhà, tường nhà, cả trần nhà đều màu trắng, đến chiếc giường cũng trắng đến nhức mắt. Ngay cả quần áo trên người cũng không thoát khỏi. Đèn mang ánh sáng trắng lại đươc bật 24/24.

Anh biết đây là một trong những hình thức tra tấn dã man nhất trong lịch sử cho đến hiện tại, nó đánh vào  tâm thức của con người, hành hạ họ đến khi mất hoàn toàn lý trí, làm cho phần người mất đi, và phần con dần dần trỗi dậy.

Dù bạn có kiên cường đến đâu đi nữa, có lý trí,có mạnh mẽ đến mấy thì căn phòng này cũng sẽ từ từ, từ từ bào mòn đi, từng chút, từng chút một, đến khi đánh mất đi hoàn toàn phần người trong bạn, những cảm giác quan sẽ dần trở nên thừa thải, khủng hoảng sợ hãi, một âm thanh nhỏ cũng trở nên phóng đại gấp ngàn lần, ngay cả tiếng thở của bản thân cũng làm bạn sợ hãi, cực kỳ sợ hãi. Nó khiến bạn chỉ muốn chết, chết để giải thoát. Chưa từng có ngoại lệ.

Không biết anh đã bất tỉnh bao lâu rồi, không biết hiện tại là ngày hay đêm. Không biết Phồn Tinh với Vu Bân thế nào rồi nữa. Không được, anh phải ngủ, chỉ có ngủ mới có khả năng kéo dài thời gian chịu đựng, anh cần phải tìm cách ra khỏi đây.

Lẫn nữa tỉnh dậy, anh vẫn ở trong căn phòng đáng sợ đó, nhưng lần này anh nghe được mùi hương, đúng là mùi hương, mùi hương của thức ăn. Tất cả thức ăn đều là một màu trắng, anh nhìn khây thức ăn sau đó lại cười mỉa mai:

“Dã man thật!”

Sau đó lại điên cuồng ăn, anh cần bổ sung năng lượng, không thể để bị đói chết trước khi bị căn phòng này giết được. Quá mất mặt. Nhất Bác mà biết sẽ cười nhạo anh.

.

.

.
…………………………………………………………………………………………

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net