Vết xe đổ - Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- APPAA!! – Chưa vào đến phòng bố, nó đã tất tưởi gọi lớn. Chân nó quýnh quáng, đầu nó đã đập vào những đâu nó còn không nhớ rõ. Sự đau đớn và hoảng sợ trong trái tim nó dường như vượt khỏi những nỗi đau về thể xác. Giọng nó khản đặc – YOONGI!!


- A... Chị! - Giọng Yoongi nhỏ bé vang lên góc cuối phòng, sát cạnh giường bố. Xung quanh là những con người đang mặc trên mình đồng phục trắng. Nó vô cùng hoảng sợ trước cảnh tượng này: chỉ những lúc căn bệnh hành hạ bố nó, những người này mới lại đến vây quanh giường bố. - Chị! – Yoongi khóc lớn - Chị ơi!


- A...APPA?? – Ánh mắt hoảng sợ của nó chạm phải ánh mắt bố. Khuôn mặt bố hốc hác. Hốc mắt thâm quầng. Đôi môi tím tái. Bố đưa tay gọi nó lại gần.


- Min T/b con...


- MIN T/B! – Hoseok vừa chạy về tới, hốt hoảng gọi lớn. – BÁC TRAI!


Nó ngoảnh mặt lại phía phát ra tiếng nói. Khuôn mặt xinh đẹp của nó đã nhoà đi bởi màn nước mắt.


- Min T/b! Bác trai... - Hoseok hổn hển...


- Min T/b con, - bố nó thều thào. Nó lập tức quay mặt về phía bố, tay nắm chặt lấy bàn tay gầy guộc của ông - Bố nghĩ là bố sắp phải ra đi rồi! - Nước mắt bố nó tuôn ra từ kẽ mắt, mặt bố nhăn lại, đôi môi run rẩy, mắt bố ầng ậc nước, gương mặt bố dần trở nên méo mó bất lực - Tội nghiệp con bố! Tội nghiệp Min T/b, tội nghiệp Min Yoongi đáng yêu của bố! - Vừa nói bố nó vừa khóc lớn thành tiếng - Bố không còn chống cự được với căn bệnh nữa! Tội nghiệp con bố! AAAAAaaaaaaaa..........


Nó nắm chặt tay bố hơn. Nước mắt nó nhoè khắp khuôn mặt. Giọng nói nó đứt quãng, run rẩy:


- Khoan đã bố ơi! KHOAN ĐÃ BỐ! Bố khoan đã, bố không thể bỏ chúng con như vậy được. Bố còn con. Bố còn cả Yoongi. Bố biết là con và Yoongi không thể sống thiếu bố mà bố! - Nó tức tưởi - Bố không được như vậy mà bố. Bố ích kỉ quá! Bố chỉ muốn về với mẹ, bố muốn bỏ tụi con lại một mình như vậy sao bố? Con không cho bố làm thế... BỐ KHÔNG ĐƯỢC BỎ TỤI CON!! CHỪNG NÀO CON CHƯA CHO PHÉP BỐ ĐI, THÌ BỐ KHÔNG ĐƯỢC ĐI, BỐ KHÔNG ĐƯỢC BỎ TỤI CON!!!


- Min T/b con... - Bố nói trong màn nước mắt làm đục ngầu đi hai con mắt vốn từ lâu đã mờ đi của bố - Không được như thế con. Con không được như thế đâu con gái...


- BỐ... - Nó nhìn bố với đôi mắt đỏ ngầu – Không được! Annhi... Bố đã nói với con là bố muốn nhìn thấy con mặc áo cưới cơ mà bố. - Nó đưa tay lau nước mắt, vô hồn hất tay mình ra khỏi tay bố, loạng choạng toan bước về phía cửa. – Con phải cho bố thấy con mặc áo cưới đẹp như thế nào đã. - Đầu nó trở nên rỗng tuếch như không còn biết gì nữa – Lúc đó...lúc đó... bố mới được rời đi. Bố...Bố phải đợi con nha bố...


- Min T/b... - Hoseok đỡ lấy vai nó. Nó nhìn lên phía anh và nhận ra mắt anh đã đỏ lên tự khi nào. – Em không được như thế. Bố cần em. – Hoseok nuốt vội nước mắt vào trong, nhìn bố nó - Em không được bỏ đi lúc này. Như thế cũng là ích kỉ...


- Jung Hoseok cháu... - bố nó thều thào gọi, giọng run rẩy chứa đầy nước mắt – Cháu...có thể hứa với bác một điều không?


Hoseok đỡ nó ngồi xuống ghế rồi tiến về phía giường bệnh của bố nó. Anh khẳng định:


- Cháu sẽ làm tất cả những gì làm được trong khả năng có thể của cháu!


- Chăm sóc... Min T/b...giúp bác nhé! Cả... cả Yoongi nữa... Bác trông cậy cả vào cháu... - Giọng bố đứt quãng và nhỏ dần. Mắt bố dần nhắm lại...


- APPPPPPPPAAAAAAAAAAAA!!! – Nó tức tưởi đau đớn kêu lên. BỐ KHÔNG ĐƯỢC ĐÂU BỐ - Nó đau đớn chạy đến lay người bố.


- Min T/b con... - bố mở mắt ra – Hãy nhớ là khi bố đi con không được đau buồn. Con còn Hoseok, còn Yoongi. Con phải là chỗ dựa cho thằng bé. Nhất định con không được gục ngã. Con gái của bố là đứa con gái mạnh mẽ... Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra...con cũng không được...gục ngã, con hứa đi?


- Con hứa...Con hứa mà bố!! - Nó đau đớn khóc oà như sắp lịm đi. Lồng ngực nó đau nghẹn. Đôi môi run rẩy cắn chặt lại như sắp bật máu.


- Yoongi đáng yêu của bố nữa... - Bố nó nhìn sang Yoongi, với tay về phía đứa con bé nhỏ còn chưa biết rõ điều gì đang xảy ra của ông. – Yoongi à...


- Appaaa... - Yoongi thỏ thẻ lên tiếng. Mắt nó cũng đỏ hoe nhưng dường như tâm hồn non nớt của nó vẫn chưa hiểu nó sắp phải chịu đựng điều gì. Thằng bé còn quá nhỏ để hiểu chuyện và còn quá nhỏ để có thể vượt qua cú sốc đáng sợ này - Apppaaa... Noona nói gì vậy? Appa sẽ bỏ con đi sao?


- Yoongi à... - Nước mắt bố lại tuôn ra và giọng nói bố dường như còn đau đớn hơn trước. – Yoongi đáng thương của bố! Con đáng thương quá... - Bố đưa tay ôm chặt Yoongi vào lòng, và với tay về phía nó đang mất hồn ngồi gần đó nữa – Min T/b, Min Yoongi con...


- APPPPPPPPPPAAAAAAAAAA!!! - Cả hai chị em nó cùng khóc lớn hét lên...


- Được rồi mà, hai đứa không được buồn nhé!... Yoongi đáng yêu phải nghe lời chị nhé!... T/b phải sống tốt nhé!... Hoseok... cháu... phải... chăm sóc... T/b và Yoongi giúp bác nhé...


Giọng bố nhỏ dần. Vừa dứt câu, linh hồn ông vụt rời khỏi cuộc sống.


- A...appa? - Nó đau đớn ngẩng đầu lên gọi bố - Appa! Appa đang đùa con phải không? Appa?


Bố vẫn nằm đó. Yên bình đến lạ. Nụ cười của ông vẫn đang nở trên môi.


- Bác sĩ - Nó dường như trở nên điên dại - Bố cháu...chỉ là đang ngủ thôi đúng không bác sĩ? Bố cháu...vẫn không sao đúng không bác sĩ? - Nó đứng dậy vô thức tiến về phía bác sĩ – Bác sĩ nói là bố cháu không sao đi bác sĩ? - Nó day day tay áo của vị bác sĩ chữa trị cho bố nó đang đứng đó - Bác sĩ nói đi bác sĩ?


- Rất tiếc nhưng chúng tôi...


- ANNHIIII !! - Nó hét lớn – Không phải câu đó! KHÔNG!!!!!! KHÔNG PHẢI!!!! Bác sĩ nói sai rồi!!!!!!


- Min T/b! – Hoseok tiến tới ôm chặt nó. Mặt anh tựa lên vai nó. Nước mắt anh tuôn ra – Em không được như thế. Trước khi ra đi... - anh ngừng một lát - bố đã dặn em không được như thế mà Min T/b...


- KHÔNG ĐƯỢC! ANH KHÔNG HIỂU ĐƯỢC ĐÂU!! Anh lấy quyền gì...


- Bởi vì anh là người con trai thuộc về em! Vì em là của anh! – Hoseok khẳng định - Trước khi ra đi, bố đã giao em cho anh. Chắc chắn anh sẽ chăm sóc em và Yoongi thật tốt. Hãy tin anh...


- Apppppppppppppaaaaaaaaaaaaaa.................. - Nó kêu lớn đầy đau đớn và thất vọng. Nó dần kiệt sức, người nó dần khuỵu xuống trong vòng tay anh. Yoongi cũng khóc oà chạy đến ôm nó. Trước khi ngất đi vì đau đớn, nó nghe Yoongi gọi lớn: " NOONAA! "


*****(End flashback)*****


Không được! Mỗi lần nhớ đến chuyện đó, nước mắt nó lại rỉ ra và con tim lại đau hơn một chút. Anh vẫn đứng đó, cầm lấy tay nó và khẽ gọi tên nó. Nó quay ngoắt lại:


- Hoseok-ssi. Chia tay đi!


- Min T/b! Không được! Tôi thích em! Tôi đã hứa với bố em là tôi sẽ không rời xa em! Em biết mà...


Nó ngoảnh mặt đi. Phải, là nó không định phủ nhận điều đó. Mọi chuyện Hoseok vừa nói là sự thật. Mọi chuyện dường như vừa rồi lại quay ngược thời gian chạy ngang qua trước mắt nó. Nhưng ông trời lại có vẻ không định cho nó và anh thực hiện được lời đã hứa với bố. Nó thực sự vẫn yêu anh rất nhiều...


Anh giờ đã là một idol, một thành viên của nhóm nhạc lớn đầy triển vọng. Anh giờ không còn là của riêng nó nữa. Công ty không cho phép anh có bạn gái bây giờ, không cho phép có bạn gái trong thời gian đầu debut. Lịch trình của anh dày dằng dặc. Nhưng dù có sắp xếp được thời gian, công ty vẫn không cho phép anh được qua lại với bất kì ai... Ai mà ngờ được, vì không được phép có bạn gái, mà anh đã hứa với công ty sẽ bỏ nó. Anh đã hứa như thế, nên giờ nó không còn có mối quan hệ gì với anh nữa. Cả đám fan cuồng trong trường nó cũng luôn nhìn nó với ánh mắt rực lửa của kẻ đang nhìn một đứa con gái đáng nguyền rủa đã dám cướp đi Hoseok đẹp trai trong lòng họ...


Mọi chuyện dường như đã quá sức chịu đựng của nó rồi...


- Không được... - Nó lên tiếng, làm vỡ đi không khí lặng lẽ đến đáng sợ - Trễ quá rồi!


- Min T/b nghe tôi nói. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua biết bao nhiêu chông gai thử thách rồi mà... Tại sao em lại mất lòng tin vào tôi? Tại sao em lại không có ý định cùng tôi tiếp tục theo đuổi ước mơ của chúng ta? – Hoseok nắm lấy vai nó – Tôi yêu em. Tôi thật sự rất yêu em mà em hiểu không?


- Hoseok à... - nó khóc lớn, quay lại nhìn anh.


- Em không được khóc, – Hoseok đặt tay lên môi nó – cũng không được nói gì cả! Tôi sẽ luôn bên em! Chúng ta sẽ vượt qua tất cả! – Anh ôm chặt nó vào lòng – Hoseok này sẽ luôn bên em! Min T/b, em... - Anh nhìn bâng quơ về phía trước, nhẹ nhàng đẩy vai nó ra và nhìn thẳng vào mắt nó – Em hứa với tôi chứ? Hứa là sẽ ở bên tôi suốt đời? Hứa sẽ cho tôi có cơ hội chăm sóc Yoongi và hứa là sẽ sát cánh cùng tôi thực hiện những gì bố căn dặn chứ? ... – Hoseok ngập ngừng – Em...đồng ý với tôi nhé, Min T/b?


Nó không nói, chỉ khẽ gật đầu...


...


Nếu đêm nay bầu trời nhiều sao... tức là ngày mai sẽ có mặt trời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC