Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một mùa giáng sinh nữa lại về trên thành phố Seoul xinh đẹp. Trong các cửa hàng, người ta đã bắt đầu bày bán những mặt hàng giáng sinh và đương nhiên không thể thiếu món đồ được yêu thích nhất: Người tuyết hát. Đó là một quả cầu thủy tinh bên trong chứa hình nhân được làm bằng tuyết đặc biệt và được giữ trong nhiệt độ thích hợp. Hình nhân đó có thể cử động, có nhận thức và đặc biệt là hát những bài hát giáng sinh. Giá trị của một Người tuyết hát nằm ở giọng hát của hình nhân, nếu không thể hát thì sẽ là vô giá trị.

-Thưa trưởng phòng, đây là số sản phẩm lỗi.- cậu công nhân trẻ trên tay bê một thùng đựng những quả cầu thủy tinh tiến tới nói với một người đàn ông trung niên.

-Hmm, lần này cũng không nhiều lắm, mau bỏ chúng đi.

Cậu công nhân vâng dạ rồi chạy tới khu tiêu hủy.

-Này cậu gì ơi, đang đi đâu thế?- một người công nhân đã có tuổi gọi với theo.

-Dạ, cháu cần hủy mấy thứ này.- vừa nói cậu vừa giơ chiếc thùng ra.

-Cậu có thấy ngài trưởng phòng đâu không?

-Có ạ, cháu vừa nói chuyện với ông ấy xong.

-Chẹp, tôi tìm ông ấy nãy giờ mà không thấy đâu. Hay thế này đi, cậu cầm giúp tôi đống báo cáo này đưa cho ông ấy còn tôi mang thứ này đi tiêu hủy cho.

Cậu công nhân ngay lập tức đồng ý, cậu vốn chả thích đến cái nơi ấy lắm. Cậu ta đi rồi, người công nhân kia mới chọn lấy một Người tuyết hát đẹp nhất rồi giấu vào người.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Ba về rồi!- cậu nhóc tóc nâu mừng rỡ khi thấy người ba bước vào nhà.

Gọi là nhà nhưng thực chất nơi họ sống chỉ là một căn phòng cho thuê nhỏ nằm dưới tầng hầm. Tuy nhỏ thật đấy nhưng hai người họ vẫn rất yêu "nhà" mình.

-Ừ, Tae Tae của ba hôm nay ở nhà ngoan không?- người công nhân già dịu dàng xoa đầu con trai.

Mẹ Taehyung mất từ khi cậu còn rất nhỏ, cậu khi lớn lên một chút thì mắc một chứng bệnh khiến cậu dần dần không thể đi lại được, phải ngồi xe lăn. Người ba hàng ngày làm việc quần quật cũng chỉ đủ tiền ăn, tiền ở và tiền thuốc cho con. Taehyung không được đi học đàng hoàng như bao người khác nhưng may sao có anh con trai nhà chủ tốt bụng đã dạy học cho cậu.

-Con xem ba mang gì về nè.-Người công nhân lấy từ trong túi ra món đồ mình đã giấu nãy giờ.

-Woa, là một Người tuyết hát, con cám ơn ba nhiều.- Taehyung thích thú nhận lấy món quà.

Cậu dành thời gian ngắm nhìn quả cầu. Hình nhân trong đó là một chàng trai nhỏ bé có mái tóc màu xám và làn da trắng như tuyết đầu mùa. Đôi môi anh đỏ mọng nổi bật trên khuôn mặt, còn đôi mắt thì như một sợi chỉ dài kéo ngang.

-Ngắm đủ chưa?- một giọng nói trầm và khàn vang lên.

Taehyung ngơ ngác nhìn xung quanh rồi lại nhìn quả cầu thì thấy anh Người tuyết hát đang nhìn mình.

-Vừa rồi là anh ạ?- cậu nhe răng cười- em cứ tưởng anh vẫn đang ngủ chứ.

-Đúng thế đấy nhưng vì có ai đó cứ nhìn chằm chằm nên tôi không ngủ được.

-Vậy anh cứ ngủ tiếp đi, em không làm phiền anh nữa.

-Dậy rồi thì còn ngủ gì nữa.-anh càu nhàu.

-Thế nếu anh không ngủ nữa thì hát cho em nghe đi.- cậu cười híp cả mắt

-Tôi không hát được- anh người tuyết thở dài- cậu nghe rồi đấy, với chất giọng của tôi này thì khi hát sẽ thế nào chứ?

-Sẽ hay tuyệt.- Taehyung ngây ngô trả lời.

Anh khẽ nhún vai kiểu "sao cũng được", không biết nói thêm gì với cậu.

-Nếu anh không thích hát thì có thể trò chuyện với em không? Ngoài ba và thầy giáo Kim ra thì em không có ai làm bạn hết á.

-Tùy cậu thôi.- câu trả lời của anh khiến cậu vui vẻ nở nụ cười.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Tên anh là gì?

-SN505098.

Anh người tuyết cộc lốc đưa ra một dãy số dài ngoằng khiến Taehuyng có chút bối rối.

-Không, em hỏi tên anh cơ.

-SN505098.

Câu trả lời vẫn không thay đổi. Cậu khẽ lắc đầu rồi im lặng một lúc ra chiều suy nghĩ.

-Anh nghĩ sao về cái tên "Min Yoongi" ?

-Min...Yoon...gi... Cuộc sống... tươi đẹp?

Taehuyng mỉm cười, khẽ gật đầu, đôi mắt lặng lẽ dõi theo những tia nắng muộn đang đi qua ô cửa cũ không khép lại được.

-Tùy cậu thôi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Yoongi à, anh đến từ đâu vậy?- Taehyung nhoài người trên bàn, gối đầu lên tay mà nhìn hình nhân trong quả cầu

-Nhà máy.- Hình nhân nhỏ trả lời cộc lốc

-Gia đình của anh cũng ở đó ạ?

Yoongi quay lại nhìn cậu nhóc, gương mặt lộ rõ biểu cảm khó hiểu:

-Người tuyết hát chúng tôi làm gì có gia đình, chúng tôi chỉ là những sản phẩm công nghiệp được tạo ra công nghệ của con người các cậu, hay nói cách khác là một đống vi mạch và dữ liệu được tạo nên dưới hình dạng một con người tí hon, có bảo hành, có hạn sử dụng, có hàng chất lượng cao, có hàng chất lượng thấp. Còn về công nghệ tạo ra chúng tôi...

Yoongi từ lúc về tới giờ cực ít nói cũng hầu như không thấy biểu lộ cảm xúc, đây là lần đầu tiên cậu thấy anh kích động mà thao thao bất tuyệt như vậy.  Đã vậy lại toàn những thứ trên trời nào đó làm cậu nhóc Tae Tae không khỏi ong đầu ù tai.

-...hiểu chưa?- Yoongi đột ngột chốt câu quay qua nhìn cậu.

-H...hiểu ạ...chắc vậy... -Taehyung ngập ngừng trả lời.

Người tuyết nhỏ thở dài:

-Rõ ràng là cậu không hiểu mà. Nhưng tóm lại là tôi không có gia đình. Người tuyết hát không giống con người, không có những thứ như vậy.

-Vậy những người tuyết khác thì sao ạ? Anh có quen họ không ạ?

Yoongi chợt giật mình, trên gương mặt anh thoáng chút bối rối rồi nhanh chóng lạnh lại, với đôi mắt đượm buồn anh nói:

-Đều không quan trọng nữa rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Hôm nay chúng ta sẽ luyện nghe.- Namjoon loay hoay mở chiếc đài, mãi mới cho đĩa vào được.- cứ nghe và hoàn thành câu nhé, anh lên nhà một chút.

-Tiếng Anh à?- thầy giáo Kim đi rồi Yoongi mới lên tiếng.

-Anh biết ạ?- cậu nhóc tóc nâu hơi ngạc nhiên hỏi lại.

-Tôi biết vài từ, ví dụ như từ "mistake" chẳng hạn.- Yoongi cười nhạt, bâng quơ nói.

Taehuyng mím môi tỏ ý không hài lòng. Cậu thực sự không thích anh nói như vậy chút nào. Yoongi cũng không nói gì thêm gì, chỉ ra hiệu bảo cậu tiếp tục làm bài.

-Taehyung, chỗ này em điền sai rồi.- Namjoon dùng bút đỏ khoanh tròn mấy chỗ- câu này phải là "I made a mistake" chứ sao lại là "I made miracle" được.

-Đâu có, em nghe rõ ràng là từ đó mà, không sai đâu.

-Thôi được rồi, chúng ta sẽ nghe lại.

Đợi thầy quay đi, cậu nhóc mới cúi nhìn xuống con người đang ngước mắt ngạc nhiên mà nở nụ cười hình hộp ngốc nghếch.

Công nhận ngốc thật.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Yoongi à, mẹ em nè.- Taehyung vui vẻ chỉ vào tấm ảnh cũ đã hơi phai màu.

-Là người sinh ra nhóc sao?

Cậu hơi bất ngờ trước câu hỏi của anh, cố lục lọi nhũng điều mình biết để diễn tả cho anh hiểu.

-Ừm... theo như ba em nói thì mẹ là người tuyệt vời nhất, là người mà mình nên yêu nhất và trân trọng nhất.

-Là Taehyung à?

-Dạ?

-À, không có gì.- cảm thấy lời mình nói có gì đó sai sai nên Yoongi vội xua tay và nhanh chóng chuyển chủ đề.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Cậu đang làm gì vậy?

Taehuyng đặt anh sang một bên rồi nhoài người ra vịn lấy thành lan can cầu thang, cố đứng lên. Tuy đã dùng sức nhưng cậu cũng chỉ có thể nhấc người lên được một chút rồi đánh phịch cả người xuống chiếc xe lăn. Chưa bỏ cuộc, cậu tiếp tục dùng sức hơn nữa, nhiều lần hơn nữa. Mồ hôi bắt đầu tuôn ra, thấm đẫm cái hơi lạnh của mùa đông bao trùm lên tầng hầm này.

-Mau dừng lại đi!

Yoongi hét lên qua lớp cách nhiệt trong suốt, dồn sức vào bàn tay cố đập vỡ thành thủy tinh trong vô vọng.

Nhưng cậu vẫn cố.

-Nhìn nè, anh Yoongi- đứng run rẩy trên đôi bàn chân mềm nhũn, Taehuyng nhìn về phía anh với nụ cười sung sướng - em làm được rồi.

Chỉ được vài giây thì đôi cánh tay cậu mỏi nhừ, buông lỏng ra cho toàn thân rơi tự do, đầu gối đập vào bậc cầu thang. Nhưng không sao, đôi chân này đâu còn cảm nhận được gì.

Mất một lúc sau đó Taehuyng mới có tự ngồi trở lại trên chiếc xe lăn, thở một cách khó nhọc. Rồi cậu nhìn anh, lại nụ cười ngốc nghếch đó.

-Một ngày nào đó em nhất định sẽ đưa anh, ba và thầy giáo Kim đi vòng quanh châu Âu.

Ngốc...

Đồ ngốc Kim Taehuyng...

Không cần... tôi không cần châu Âu hay cái gì hết...

Chỉ cần cậu không rời xa...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Giáng sinh càng gần thì ba Taehyung càng bận bịu, thậm chí có ngày ông còn phải làm ca đêm. Nhưng ông không còn lo cậu nhóc sẽ cảm thấy cô đơn nữa, ông cảm thấy mình thật đúng khi mang quả Người tuyết hát đó về. Tuy nhiên, ông lại lo một chuyện khác nữa. Đó là bệnh tình của con trai ông, mấy ngày trước khi đưa cậu đi khám, bác sĩ đã nói tình trạng của cậu đang trở nên tệ hơn, làm phẫu thuật càng sớm thì càng tránh được những chuyển biến xấu. Người công nhân già đáng thương nhìn về phía cậu con trai đang say sưa trò chuyện với Người tuyết hát mà cậu đặt tên là Yoongi. Ông không sao kiếm đủ tiền để thực hiện cuộc phẫu thuật cho con, kể cả tiền cho con nằm viện điều trị cũng không có. Tim ông như thắt lại mỗi khi tiếng ho của Taehyung vang lên, nước mắt ông như chỉ chực trào ra mỗi khi vuốt ve tấm lưng gầy gò của con.

-Ba đi cẩn thận nha.- nụ cười ngây ngô của Taehyung tiễn người ba đi làm chỉ khiến ông thêm đau lòng.

Ông đi rồi Yoongi mới ngước lên hỏi cậu:

-Cậu... bị bệnh nặng lắm sao?

Cậu khẽ gật đầu, nụ cười thoáng qua có chút buồn.

Rồi cậu lại ho, từng đợt từng đợt như đang dần rút cạn sinh khí của cậu. Yoongi nhìn cậu mà cảm giác rất khó chịu nơi ngực trái. Anh muốn chạm vào cậu, ôm lấy cậu, xoa lưng cho cậu hết ho. Nhưng cậu và anh vốn luôn ở hai thế giới khác nhau, bị ngăn cách bởi lớp thủy tinh đáng ghét này. Anh không thể làm gì cả, chỉ biết im lặng nhìn cậu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Taehyung à, Taehyung, em làm sao vậy, mau tỉnh lại đi, Taehyung.- Yoongi cố hết gào to tên của người trước mặt.

Vừa đúng lúc ba Taehyung về, mặt ông tái nhợt khi thấy cậu con trai nằm bất động trên sàn nhà. Ông liền vội vã cõng con đi tới bệnh viện, bỏ lại Yoongi bất lực nhìn theo cánh cửa gỗ đang dần khép lại.

Ngày qua ngày, Yoongi ngồi một mình trong quả cầu thủy tinh thầm cầu nguyện cho Taehyung mau lành bệnh. Anh bắt chước cách cầu nguyện của các giáo phái mà cậu đã chỉ cho anh, miệng không ngừng cầu chúc những điều tốt đẹp nhất. Anh không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua.

"Cầu xin Chúa, xin ngài đừng mang mọi thứ của con đi..."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Một ngày, cánh cửa gỗ chầm chậm mở ra, ba Taehyung bước vào. Anh mừng rỡ khi nghĩ rằng cuối cùng cậu bé ngốc của anh cũng trở về. Nhưng không, chỉ có ông Kim trở về, một mình. Ông lặng lẽ lấy một cái túi rồi nhặt lấy mấy thứ cho vào đó. Để ý kĩ, Yoongi thấy ông tiều tụy đi rất nhiều, khuôn mặt thì trắng bệch, tay chân thì run rẩy, trông ông như già đi chục tuổi. Anh cũng bị ông cho vào trong chiếc túi đó cùng những thứ khác. Xung quanh tối tăm khiến anh không biết được chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe thấy tiếng lỉnh kỉnh của mấy thứ đồ va chạm vào nhau.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Từng thứ một được lấy ra khỏi túi và anh được đưa ra cuối cùng. Người công nhân già ấy đặt anh trên nền gạch xám cứng, phía trước là một tấm đá vuông vắn được khắc chữ gì đó. Yoongi ngơ ngác nhìn rồi ngước lên phía ông. Gì thế kia? Sao ông lại làm vẻ mặt đó thế kia? Không, làm ơn ai đó nói cho anh rằng đó chỉ là do anh tưởng tượng thôi đi.

Ba Taehyung cứ ngồi đó, thẫn thờ nhìn vào bia mộ người con trai cho đến khi hết giờ thăm mộ mới chịu về. Bây giờ chỉ còn Yoongi ở đó, một mình.

-Hình như hôm nay đã là Giáng sinh rồi, Tae Tae à.- anh dựa lưng vào thành thủy tinh, hướng ánh nhìn của mình về phía trung tâm thành phố.

Từ nơi này anh vẫn có thể cảm nhận được không khí ấm áp và vui nhộn tràn ngập muôn nơi. Nhưng sao anh lại cảm thấy lạnh lẽo đến vậy kể cả khi bản thân anh chỉ là tuyết. Yoongi bỗng nhớ đến những bài hát Giáng sinh hiện diện sẵn trong tâm trí mình. Anh lẩm nhẩm theo rồi cất lên tiếng hát, bằng chất giọng khàn và trầm đó. Anh cảm thấy từng tiếng phát ra thì cơ thể lại không còn lạnh nữa. Tiếng hát của anh cứ thế vang vọng trong không trung rồi dần dần hòa vào nền tuyết trắng.

"-Yoongi, anh biết "kiếp sau" là gì không?

-Không- Yoongi lắc đầu- lần đầu nghe. Nó là cái gì vậy?

-Umh... nó giống như việc chúng ta được sinh ra một lần nữa nhưng trong một cơ thể khác. Một cuộc sống mới.

-Thế cái "kiếp sau" đó có tốt đẹp hơn không?

-Em không biết nữa- cậu khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên một tia sáng- nhưng cũng có thể.

Yoongi yên lặng ngắm nhìn cậu. Anh tự hỏi liệu trong "kiếp sau" đó cậu và anh có gặp lại nhau không, liệu khi đó cậu và anh có ở trong cùng một thế giới không, liệu anh có được chạm vào cậu, ôm lấy cậu không,... Hàng loạt những câu hỏi cứ thế hiện ra trong tâm trí Yoongi. Không có một câu trả lời nào đáp lại anh nhưng sao anh lại cảm thấy có gì đó giống như tia sáng trong mắt Taehyung đang rọi khắp lòng mình."

-Hẹn gặp em kiếp sau, Kim Taehyung.

------------------------------------------------------
*lảm nhảm đôi lời*

Tự nhiên nhớ tới một câu nói rằng người tuyết không được phép yêu.

Đang hè nóng bức làm tí tuyết cho mát lạnh Q^Q

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net