VHKB-Q15-C11-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VHKB - Q15 - Chương 11

Toàn diệt

Sau khi Bá Vương cùng Triệu Anh Không biến mất, ba người Trình Khiếu cũng cảm thấy không thích hợp. Không phải là họ nhớ được các thành viên đã biến mất mà là theo tiềm thức cảm thấy không thích hợp, bởi vì chẳng lẽ Trung Châu đội chỉ có mấy người bọn họ?

Trừ đi một tân nhân, chẳng lẽ cả Trung Châu đội chỉ có bốn người Trịnh Xá, Sở Hiên, Trình Khiếu, Tề Đằng Nhất sao?

Nhưng quy tắc giấc mơ này cũng thật kỳ quái, không ngờ có thể tách rời trí nhớ của người ta ra. Phải biết rằng tất cả mọi người đã cùng nhau trải qua rất nhiều thế giới phim kinh dị, ký ức về nhau thật sự rất sâu sắc, vậy mà giấc mơ vẫn có thể khiến mọi người quên mất chiến hữu của mình, mỗi lần nghĩ tới đó đều khiến Trịnh Xá phải kinh sợ. Kể cả mấy người Trình Khiếu trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ, bởi vì Trung Châu đội hình như không phải chỉ có mấy người như hiện tại, suy nghĩ đó khiến họ nảy sinh nghi hoặc. Nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ thì thật sự đã quên mất các thành viên khác, cho dù là bộ phim kinh dị lần trước hoặc là xa hơn đi nữa cũng hoàn toàn không thể nhớ ra bóng dáng các thành viên đoàn đội.

- Chẳng lẽ đúng là có các thành thành viên khác? Chỉ cần họ biến mất là chúng ta sẽ quên mất họ?

Trình Khiếu hỏi vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

Trịnh Xá gật đầu khẳng định:

- Không sai, cho tới bây giờ, phần lớn các thành viên trong đội đều đã biến mất, chỉ còn lại có mấy người chúng ta mà thôi, hơn nữa đến cả tên tuổi bọn họ các ngươi cũng hoàn toàn quên lãng... Ngoài ta ra, các ngươi thật sự đã quên mất họ rồi.

Trình Khiếu gãi gãi đầu nói:

- Nhưng ta nhớ rõ trong đội không hề có các thành viên như vậy. Thế này đi, ngươi miêu tả đặc điểm họ một chút, có thể sẽ khiến bọn ta nhớ ra được chuyện gì đó.

Lúc này đã là chiều ngày thứ hai sau khi Bá Vương và Triệu Anh Không biến mất, sau một hồi tìm kiếm không kết quả, Trịnh Xá rút cuộc cũng hết hy vọng, chỉ còn tiếp tục chờ mọi việc phát triển. Trước mắt hắn còn đang suy nghĩ bước cuối cùng phải làm thế nào để kết thúc thế giới trong mơ này, mà mấy người Trình Khiếu thì là vì cảm thấy kỳ lạ nên mới tìm hắn hỏi về vấn đề các thành viên Trung Châu đội biến mất.

Trịnh Xá nghĩ ngợi một chút rồi nói:

- Ừm, có một người tên là Zero, hắn là một tay bắn tỉa, tính tình trầm ổn, tỉnh táo...

- Không nhớ được...

- Ừm, còn một người tên là Bá Vương, hắn là hỏa lực thủ trong đội...

- Không nhớ được...

- Ách, đúng rồi, còn có một cô bé tên là Triệu Anh Không, khoảng mười sáu tuổi, dáng người rất đẹp, ngươi luôn gọi cô ấy là...

- Đồng nhan cự nhũ!

Trình Khiếu đột nhiên hai mắt sáng bừng, hai tay thò ra làm động tác ve vuốt tởm lợm. Nếu không phải ánh mắt hắn coi như còn tỉnh táo, Trịnh Xá thật sự hoài nghi hắn có phải cũng rơi vào mộng ảo hay không nữa, ít nhất là rơi vào ảo tưởng sắc tình.

Trịnh Xá bất đắc dĩ gật đầu nói:

- Đúng thế, ngươi vẫn nhớ được cô ấy sao? Thật là kỳ lạ...

- Không nhớ.

Trình Khiếu lại dứt khoát nói:

- Nhưng là một cô bé mười sáu tuổi, lại có dáng người rất đẹp, người như vậy chính là cực phẩm, dù thế nào cũng phải gọi một câu đồng nhan cự nhũ mới là lịch sự! Chỉ có thiếu nữ như vậy mới xứng với cách gọi cực phẩm đó!

“Sao ta thế nào cũng không thấy kiểu xưng hô đó là lịch sự? Hay là trực giác của dê xồm đã vượt qua quy tắc trói buộc của giấc mơ? Đạt tới cảnh giới tối cao không gì kiềm hãm được sao?”

Trịnh Xá vừa tức vừa buồn cười, hắn vốn đang khổ não hết sức để tìm cách làm thế nào kết thúc bộ phim này, ai mà biết Trình Khiếu lại cứ khơi khơi lôi chuyện đồng nhan cự nhũ ra. Xem ra đúng là tính dê khó sửa, có trời mới biết đến lúc nào hắn mới có thể bỏ được cái tính háo sắc này... Hẳn là rất khó khắn, nếu như chờ đến lúc hắn không háo sức nữa, ngoài tự bản thân hắn thay đổi ra, sợ rằng chỉ có...

Trịnh Xá giật bắn người, trợn trừng mắt nhìn Trình Khiếu, bộ dạng có vẻ kinh sợ tới cực điểm. Trình Khiếu càng bị dọa khiếp, hắn còn tưởng có chuyện gì xảy ra, vội nhảy dựng dậy, dáo dác nhìn quanh, nhưng lại không thấy có gì khác lạ, nhất thời hắn liền tức giận nói:

- Ngươi muốn trêu người thì cũng phải lựa chọn đối tượng chứ, có còn là trẻ con nữa đâu, sao lại cứ thích chơi cái kiểu ấy?

Trịnh Xá bấy giờ mới kìm nén sự kinh hoàng trong lòng, lắc đầu đáp:

- Không, không phải định dọa gì ngươi, mà là ta rút cuộc cũng hiểu ý câu cuối cùng của Tiêu Hoành Luật... Khốn kiếp, đây đúng là bộ phim kinh dị không có lời giải. Không hiểu Chủ Thần nghĩ cái quái gì nữa, chẳng lẽ bộ phim kinh dị này còn có thâm ý khác sao?

Trình Khiếu lại kỳ quái hỏi:

- Tiêu Hoành Luật là ai? Nghe có vẻ không giống tên con gái.

Trịnh Xá lắc đầu, hắn vẫn nghiêm túc nói:

- Không cần biết thế nào, nếu đã hiểu rõ điểm mấu chốt cuối cùng này... Vậy thì ta kiểu gì cũng phải gánh chịu trách nhiệm.... Trình Khiếu, nếu như ngươi cũng bị Freddy tập kích, vậy thì nhất định phải giữ chặt lấy bản tâm, ngàn vạn lần không được lạc lối trong mộng cảnh, đã hiểu chưa?

Trịnh Xá hơi sửng sốt rồi bật cười ha hả nói:

- Yên tâm đi, ý chí ta kiên cường như thép, ai dám để ta nằm xuống? Ai có thể khiến ta ngoan ngoãn nằm xuống, ha ha ha...

“Ta xin ngươi, đừng nói những chuyện khiến người ta tưởng tượng lung tung như thế... Có điều, với tâm trí cùng cách cư xử của Trình Khiếu mà nói, có lẽ trong chúng ta, chính loại người có tính cách lạc quan như hắn là khó bị kéo vào giấc mơ tuyệt cảnh nhất.... Hắn thật sự biết hai chữ tuyệt cảnh viết thế nào ư?”

Trịnh Xá thoáng nghĩ đầy ác ý, bất quá, nghĩ thì nghĩ, mặc dù trước mặt Trung Châu đội chỉ còn lại năm người, những việc cần làm vẫn phải tiến hành, ví dụ như ăn cơm, ví dụ như ngủ đêm...

Theo như suy nghĩ của Trịnh Xá, nếu sự việc đã phát triển tới mức này, hắn có cố gắng giãy giụa thế nào đi nữa cũng vô ích, chỉ cần giải đáp bí ẩn, sau đó dùng phương pháp thích hợp rời khỏi thế giới trong mơ này là được, còn trước đó... Hắn thật sự không có cách nào giúp đỡ thành viên đoàn đội, vì thế sau khi ăn xơm tối xong, hắn lại lên phòng ngủ trên tầng hai, ngồi trên giường yên lặng vận khí, tập trung hết sức chú ý lại.

“Nếu thật sự đúng như ta dự đoán, Freddy dùng ý thức ta làm cơ sở để tạo ra thế giới trong mơ này, vậy thì từ nội lực, năng lượng vampire, chân nguyện lực cho đến đâu suất bát quái lô, thậm chí cả kỹ năng tự sáng tạo của ta đều có thể sử dụng. Điều này hoàn toàn phù hợp với thực tế, ta quả thật có thể sử dụng những sức mạnh đó, nhưng bộ phim kinh dị này tuyệt không phải chỉ dựa vào sức mạnh là có thể giải quyết, vì thế cho dù những sức mạnh đó có thể sử dụng thì đối với tình cảnh trước mắt cũng gần như vô dụng.”

“Quay lại chuyện chính, nếu như thế giới này lấy ý thức ta làm cơ sở, vậy tình huống cũng rất đơn giản. Chấp niệm của ta là để các đồng đội cùng kề vai chiến đấu có thể cùng nhau sống sót, cho nên một phương pháp để đả kích ta chính là khiến đồng đội của ta biến mất, ngoài ra, La Lệ cùng Phục Chế Thể... cũng có thể phá hủy phòng ngự tâm linh của ta, kéo ta vào thế giới trong mơ tuyệt cảnh. Tuy nhiên, nếu lấy ý thức của ta làm cơ sở, vậy thì trước khi hạ được các thành viên khác trong đội, Freddy hẳn là sẽ không ra tay với ta, nếu không giấc mơ này sẽ không thể tiếp tục duy trì, mà những người còn lại cũng sẽ tỉnh dậy khỏi giấc mơ...”

“Vì thế tình huống rất đơn giản, đầu tiên ta biết quá khứ cùng nhược điểm của tất cả các thành viên trong đội, họ đều do ta hồi sinh lại. Cho nên, Freddy tại sao lại lấy ý thức của ta làm cơ sở để sáng tạo ra thế giới này? Chính là bởi vì chỉ có ta mới viết được tất cả quá khứ cùng sơ hở tâm linh của các thành viên trong đội. Điều này cũng có thể giải thích cho việc tại sao ba cô gái tân nhân đều chết trước mặt ta trong khi các thành viên khác trong đội lại chỉ biến mất. Bởi vì thế giới trong mơ này được thành lập dựa trên ý thức của ta, nếu như Freddy không dùng sơ hở tâm linh để kéo các thành viên trong đội vào thế giới trong mơ tuyệt cảnh, thì ở thế giới trong mơ an toàn, sức mạnh của những đội viên mà ta biết, so với Freddy chỉ có sức lực như người bình thường theo kịch bản phim gốc, thì mạnh hơn rất nhiều. Nếu như hắn không có kỹ năng đặc thù tiến vào giấc mơ cùng tìm kiếm sơ hở tâm linh, thì sợ rằng chỉ cần Tề Đằng Nhất cũng đủ một chọi một giết chết hắn.”

“Nói một cách tương đối, nếu các thành viên trong đội có thực lực mạnh mẽ, Freddy có thể dựa vào sơ hở tâm linh, khéo léo đưa họ vào thế giới trong mơ tuyệt cảnh. Vậy thì thực lực của các tân nhân đối với hắn mà nói, chẳng có gì đáng sợ cả, đó cũng chính là nguyên nhân tại sao ta có thể thấy được thi thể ba tân nhân nhưng lại không hề thấy thi thể bất cứ đội viên nào, Freddy hóa ra chỉ là tên khốn khiếp khinh yếu sợ mạnh...”

Trịnh Xá lúc này đang mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba, nghĩ tới đây, hắn yên lặng thở dài. Mấy ngày nay hắn liều mạng sử dụng mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba, mặc dù do thời gian sử dụng quá dài mà đầu óc có chút đau đớn nhưng cũng khiến cho trình độ mô phỏng suy luận Tiêu Hoành Luật của hắn tăng lên không ít, vì thế có thể hoàn toàn hiểu rõ một số vấn đề, ví dụ như ý nghĩa bộ phim kinh dị lần này.

Tâm ma, hoặc có thể gọi là sơ hở tâm linh, đó là trở ngại lớn nhất đối với tiến bộ của mỗi người, thậm chí có thể vì thế mà khiến người ta chán nản, mất ý chí chiến đấu. Đối với Trịnh Xá mà nói, sơ hở tâm linh lại càng nghiêm trọng, trong giai đoạn tiến hóa từ cơ nhân tỏa tầng thứ tư sơ cấp lên trung cấp, tâm ma như vậy đủ khiến hắn tử vong.

Bộ phim A Nightmare on Elm streets 3 lần này rất có khả năng là một thế giới phim kinh dị Chủ Thần sắp xếp để hắn rèn luyện tâm linh. Nếu như thành công thì sẽ khắc phục được tâm ma, từ đó tiến tới thực lực tầng thứ tư trung cấp đủ để uy hiếp tới Phục Chế Thể, nếu như thất bại thì tất phải chết, kể cả Trung Châu đội đã bắt đầu trở nên mạnh mẽ cũng sẽ đoàn diệt, từ đó trở lại thành một đoàn đội tân nhân, còn bọn họ cũng không còn tồn tại nữa.

“Cho nên, nếu ta không cách nào vượt qua sơ hở tâm linh của mình thì chỉ có thể tiến hành theo gợi ý của Tiêu Hoành Luật... Đến bước cuối cùng, ngoài đánh thức người đang ngủ mơ ra, còn có một biên pháp duy nhất có thể khiến ác mộng của người đó biến mất... Chỉ cần giết người đang ngủ mơ, hoặc người đang mơ tự sát, vậy thì cơn ác mộng của hắn cũng sẽ biến mất... Tiêu Hoành Luật, bước cuối cùng mà ngươi nói, chính là để ta sau khi tiêu diệt Freddy thì tự sát phải không?”

Trịnh Xá đã nắm rõ được hành động của Freddy, đó là lấy ý thức của hắn làm cơ sở, không cần biết là thành lập thế giới này hay là tìm kiếm sơ hở tâm linh của các thành viên trong đội, tất cả đều lấy những gì hắn biết làm cơ sở. Nói cách khác, trong thế giới này có một kẽ hở trí mạng, cũng chỉ có dựa vào một đường sinh cơ này hắn mới có thể cứu được các đội viên trở về thế giới hiện thực. 

“Nói tóm lại, A Nightmare on Elm streets kỳ thật cũng có thể phá giải rất nhẹ nhàng, chỉ cần ngươi khắc phục sơ hở tâm linh của mình là được. Nhưng nói thì đơn giản, làm mới khó, ví dụ như khi ngươi đối mặt với người thân đã chết, đồng đội, hoặc là chuyện mà ngươi hối tiếc nhất, ngươi thật sự có thể dễ dàng không để ý tới chúng, sau đó khắc phục hoặc là vượt qua sao? Rất khó, rất khó...”

Trịnh Xá yên lặng suy nghĩ hành động tiếp theo, phần lớn công việc hắn đều đã tính kỹ, thậm chí cả bố cục cũng đã hoàn thành, hiện tại việc hắn cần làm chỉ còn có chờ đợi.

“So với những đồng đội mà ta đã biết chấp niệm, những tân nhân gia nhập đội lần này mới đúng là đáng tiếc, họ đến cả tư cách mặt đối mặt đánh một trận với Freddy cũng không có, thực lực bản thân quá yếu, dù gặp phải cũng chỉ có bị giết mà thôi. Bên cạnh đó, ta cũng không biết sơ hở tâm linh của họ, vì thế Freddy cũng không nghĩ tới chuyện dùng sơ hở để bắt họ, ai, cái chết của họ mới thật sự đáng tiếc...”

Đúng lúc này, trong lòng Trịnh Xá bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ dị, cảm giác đó hắn đã trải qua vài lần trong bộ phim kinh dị này, mỗi lần xuất hiện đều có một hoặc vài thành viên trong đội biến mất. Đó hẳn là cảm giác khi ác ma Freddy xuất hiện, dù sao thì nơi đây cũng là giấc mơ của hắn, khi Freddy tiến vào giấc mơ, hắn tự nhiên cũng có thể cảm ứng được...

Lúc này, mấy người ở dưới tầng một đang rảnh rỗi nhàm chán, Trình Khiếu, Tề Đằng Nhất, Lưu Úc nói chuyện câu được câu chăng, cách đó không xa, Sở Hiên ngồi trên salon đọc sách. Thời gian mấy ngày này quả thực là khiến người ta rảnh đến phát điên, đến cuối cùng Trình Khiếu rút cuộc cũng không chịu nổi nữa, nói:

- Mẹ nó, chịu hết nổi rồi. Ta ra siêu thị mua bộ bài về, cứ ngồi đây mãi cũng chán, không bằng mọi người cùng làm mấy ván cho vui.

Nói đoạn, hắn bước thẳng ra phía cửa.

Tề Đằng Nhất cùng Lưu Úc nhìn nhau, họ đều muốn ngăn Trình Khiếu lại, dù sao thì một người hành động đơn độc cũng quá nguy hiểm. Đến bây giờ Trung Châu đội chỉ còn lại mấy người bọn họ, chuyện này nhìn thế nào cũng khiến họ cảm thấy hoài nghi, chẳng lẽ thật sự đúng như Trịnh Xá nói, Trung Châu đội kỳ thực có rất nhiều thành viên nhưng tất cả đều biến mất trong bộ phim kinh dị này? Vậy thì Trình Khiếu một mình bỏ đi chẳng phải cũng sẽ rất nguy hiểm sao?

Có điều tốc độ của Trình Khiếu rất nhanh, trước khi hai người bọn họ lên tiếng đã chạy tới trước cửa, sau đó trực tiếp đi ra ngoài, hai người kia chỉ kịp thấy cảnh cửa đóng sầm lại, tiếp theo Tề Đằng Nhất cùng Lưu Úc chỉ có thể kỳ quái nhìn nhau.

Trình Khiếu rời khỏi biệt thự lập tức hít sâu một hơi rồi gào lên:

- Ha ha, cuối cùng cũng được tự do. Thế giới phim kinh dị lần này đúng là quá quỷ dị, lại buồn bực muốn chết. Nếu thật sự có ma quỷ gì đó thì còn tốt, ít nhất cũng có thể đao thật súng thật đánh một trận, nhưng mà mỗi ngày đều chỉ biết ngồi trong biệt thự chờ đợi, cái gì cũng chẳng thấy, mọi người đã sắp buồn đến phát điên rồi.... Vậy bây giờ đi tìm người đẹp Âu Mỹ bốc lửa chứ nhỉ? Hay là phát huy mị lực của của ta, tới quán rượu gần đây xem xem có cô gái một đêm nào không?

Trình Khiếu vừa đi vừa lẩm bẩm, nhìn hắn giống như con chuột vừa trốn khỏi lồng, bắt đầu chạy tới chỗ mà hắn cảm thấy hứng thú nhất, không lâu sau đã tới con đường chính của thị trấn. Mặc dù hắn hoàn toàn không thông thuộc đường lối trong thị trấn này, nhưng dựa vào trực giác háo sắc nhạy cảm gần như là thiên phú, chỉ trong một thời gian ngắn hắn đã tìm được một quán bar, tiếp đó đẩy cửa bước vào.

Lúc này cũng còn khá sớm, tối đa chỉ vừa mới hoàng hôn, nên người trong quán cũng không đông, cả quán chỉ có mấy cô gái xinh đẹp cùng vài người đàn ông mặc quần áo bình thường, ngoài ra cũng chỉ có nhân viên phục vụ của quán. Quán bar nhìn qua cũng có vẻ thanh lịch, yên ắng, bên trong có bật một điệu nhạc trữ tình, khiến Trình Khiếu vừa bước vào đã cảm thấy thoải mái.

Trình Khiếu nhìn ngó quanh quất nhưng không hề tìm thấy cô gái đơn lẻ nào, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể bước tới chỗ quầy bar, gọi bartender mang một cốc rượu mạnh. Tiếp theo hắn quay người nhìn sang phía cửa vào, mỗi cô gái tiến vào là lại hớn hớn hở hở, nhưng mỗi cô gái bước vào đều đi cùng một người đàn ông, hắn lập tức lại bắt đầu cau cau có có. Bất tri bất giác, hắn đã ở trong quán được hơn nửa tiếng đồng hồ, thấy sắc trời đã tối, hắn cũng chỉ có thể đặt cốc xuống, chuẩn bị rời đi, trong lòng thì tính toán trước tiên cứ quay về ăn cơm tối, sau đó lại tiếp tục đi săn mỹ nữ nước ngoài, đến tối quán bar này hẳn là sẽ đông người hơn? Tóm lại là không thể có chuyện tất cả đều là nam nữ đã có đôi, hắn tuyệt đối không tin sinh hoạt về đêm ở nước Mỹ lại thuần khiết như vậy.

Đang lúc Trình Khiếu chuẩn bị rời đi thì bỗng có ba bốn cô gái bước vào trong quán. Mặc dù họ cũng không phải cực kỳ quyến rũ nhưng nhìn qua cũng không tệ lắm, trong đó thiếu nữ kém nhất cũng thanh tú đáng yêu, hơn nữa điểm mấu chốt là cô ta còn là người châu Á, tóc đen. Trình Khiếu nhìn thấy mấy cô gái này lập tức hai mắt sáng bừng, nhưng đến khi hắn trông rõ dung mạo cô gái châu Á kia, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch, hai tay bắt đầu run rẩy.

Bartender đứng trong quầy sau lưng hắn bỗng nói với một người đàn ông ngoại quốc khác:

- Mấy con điếm này đúng là quá trơ trẽn, trời chưa tối đã chạy đến đây… Nếu không phải bọn nó đóng phí cho ông chủ hàng tháng thì thật phải gọi bảo vệ đuổi hết ra…

Trình Khiếu lặng lẽ quay lại, cầm lấy cốc rượu nốc cạn, tiếp đó nhìn tay phục vụ kia hỏi:

- Là gái à? Tất cả bọn họ đều là... gái sao?

Bartender tựa hồ cũng không nhận thấy có gì khác thường, vẫn bình thản đáp:

- Đúng thế, bọn nó đều là gái, đến từ mấy nước nội chiến Đông Âu hoặc là một số nước châu Á nghèo đói. Tóm lại đều là loại phụ nữ đê tiện, nước mình thì không ở, lại chạy tới nước Mỹ chúng ta là gái điếm...

Tay phục vụ còn chưa dứt lời, đầu hắn đã vặn vẹo một cách kỳ quái, nhìn giống như là tượng gỗ bị người ta dùng sức bẻ mạnh. Đôi tay Trình Khiếu đã dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi vặn ngược đầu gã kia, tiếp đó tóm lấy cổ hắn dựng ngược lên, nói:

- Bớt nói nhảm đi... Mà miệng ngươi đúng là thối quá!

- Freddy, ta biết ngươi đang tấn công ta... Là sơ hở tâm linh phải không? Mặc dù ta có thể hiểu được câu bất chấp thủ đoạn để đả kích đối thủ...

Trình Khiếu nhấc gã người Mỹ kia lên, tung quyền đánh một tràng. Tốc độ ra đòn thật sự quá nhanh, người bình thường căn bản chỉ có thể thấy một loạt tàn ảnh, tiếp theo gã kia đã bị đánh nát xương cốt toàn thân, đổ phịch xuống đất giống như một bao thịt vụn.

Trình Khiếu hét lên điên cuồng, hắn quay người nhìn về phía cô gái châu Á thanh tú kia, dung mạo cô giống như đúc người bạn thanh mai trúc mã của hắn. Trình Khiếu vừa nghĩ đến nàng biến thành cái bộ dạng này... Vừa nghĩ đến nàng bị người ta vũ nhục, khinh bỉ như vậy, hắn thật sự hận không thể giết sạch tất cả mọi người trong quán bar này.

Nhưng khi hắn quay người lại, chỉ thấy một người đội mũ đen, mặc áo kẻ đen trắng đang kéo cô gái kia ra ngoài. Trình Khiếu đơn giản là tức giận đến cực điểm, lập tức không chút nghĩ ngợi lao ra khỏi quán bar, chỉ là hắn không nhìn thấy, gã đàn ông đang kéo cô gái đi, khuôn mặt đã bị thiêu nát bét...

- Trình Khiếu biến mất...

Trịnh Xá ngồi bên bàn ăn cơm, thở dài nói. Hắn vừa nói vừa nhìn những người xung quanh, lúc này, Trung châu đội đã chỉ còn lại bốn người cuối cùng, hắn, Sở Hiên, Tề Đằng Nhất, Lưu Úc, chỉ còn lại bốn người bọn họ ngồi cùng ăn cơm, tên dê xồm vui tính kia đã biến mất.

“Ai, cái gì phải tới cuối cùng cũng sẽ tới, hiện tại người cuối cùng mà ta biết sơ hở tâm linh cũng đã biến mất, như vậy tiếp theo hẳn là... Cũng không biết thời điểm bắt đầu là lúc nào, hơn nữa Tề Đằng Nhất, hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ này không?”

Trịnh Xá ngồi yên lặng ăn cơm, đang ăn hắn đột nhiên hỏi:

- Sở Hiên, thức ăn này có ngon không?

- ...Ăn không ngon.

- Vậy à? Ăn không ngon.

Trịnh Xá khẽ gật đầu, cũng không nói gì nhiều, chỉ quay sang Tề Đằng Nhất, nói:

- Tề Đằng Nhất... Nhớ kỹ, ngàn vạn lần phải bảo vệ mình cho tốt, dù gặp tình huống nào cũng không được từ bỏ hy vọng, ác ma Freddy... Nếu như hắn không thể tiến vào thế giới trong mơ thì thực chất, thân thể hắn so với ngươi còn yếu hơn nhiều. Phải biết rằng ngươi dù sao cũng đã được dùng long huyết, lại là người đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ nhất, cho dù đối mặt với võ sỹ trong đời thực ngươi cũng có thể nhẹ nhàng đánh bại họ, vì thế tin tưởng vào sức mạnh của mình nhé...

Tề Đằng Nhất hơi ngẩn người, hắn vốn không phải người quen nói chuyện nên sau khi sửng sốt cũng chỉ yên lăng gật đầu, rồi lại cúi đầu ăn cơm. Giờ phút này, trên bàn ăn tựa hồ quanh quẩn một không khí quỷ dị, khiến cho thằng nhóc Lưu Úcc cảm thấy có chút không thể hiểu nối, mà sau khi ăn xong, Trịnh Xá không ngờ lại rút phắt Hổ hồn đao ra, tiếp đó vung thanh trường đao đỏ rực chỉ thẳng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net