Chương 10: Viện Điều Dưỡng Cuộc Sống Hoàn Hảo (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Sao cô còn có tâm trạng ngủ?” Hắn chưa từng thấy người chơi mới nào bình tĩnh như cô, hơn nữa cô đúng là một người chơi bị bệnh tâm thần.

Ngân Tô giơ tay vuốt tóc mình, “Hôm nay không ngủ thì khi nào ngủ?”

“…”

Đột nhiên không biết phản bác thế nào. Thật vậy, ban ngày hôm nay là an toàn nhất.

Khang Mai lại nhớ tới một chuyện: “Lúc trở về có mở nhầm cửa không?”

Ngân Tô đứng dậy cầm ấm nước trên tủ đầu giường rót một ly nước, uống hai ngụm nói: “Ban ngày hẳn là an toàn.”

Khi cô quay lại, cửa vẫn mở, không hề đóng.

Đối với quy tắc mở nhầm cửa, điều kiện giới hạn phải là vào ban đêm, ví dụ như…sau khi kiểm tra tối nay.

“Vậy cái chăn này và những thứ này cô lấy ở đâu ra?” Cái chăn ban đầu trong phòng hiển nhiên không giống với cái cô đang đắp trên giường bây giờ.

Ngân Tô coi như là đương nhiên: “Nói với y tá.”

Khang Mai: “…Con dao thì sao?”

Ngân Tô: “Đương nhiên là y tá đưa rồi.”

Khang Mại: “…”

Y tá là mẹ ruột của cô à? Muốn cái gì cũng cho! Ngay cả vũ khí cũng cho! !

Lúc này, Khang Mạch nghe thấy tiếng đám người Mạc Đông trở về.

Khang Mạch đi tới cửa nhìn ra ngoài, ngoại trừ Mạc Đông khá hơn một chút, những người còn lại đều tái nhợt, tinh thần hoảng hốt như bị vớt lên khỏi mặt nước.

Nhưng cũng không ít người.

Không ai chết cả.

Đám người Mạc Đông còn chưa trở về phòng, cô y tá mặc đồng phục màu hồng đã đi tới ngăn cản.

Cô y tá này…

Nếu hắn nhớ không lầm thì là người ngồi ở bàn y tá, lúc trước không phải cô ta mặc đồng phục y tá màu trắng sao?

Cô y tá mặc đồng phục màu hồng trong tờ quảng cáo bệnh viện mà hắn tìm thấy là y tá trưởng… Họ mới đi ra ngoài một lần sao cô y tá mặc áo trắng lại được thăng chức rồi?

Một tia cảm hứng lóe lên trong đầu Khang Mai, hắn bất ngờ nhìn Ngân Tô.

Ngân Tô chú ý tới ánh mắt, quay đầu lại nói: “Anh làm sao vậy?”

Khang Mại: “…”

Cô nói trước đó đã giúp y tá. Giúp đỡ việc gì?

Y tá trưởng mới được thăng chức ở bên ngoài đã bắt đầu lên tiếng, giọng nói không còn ngọt ngào như trước mà có phần nghiêm túc:

“Tôi vừa nhận được tin giữa các người trà trộn vào một phóng viên, các người cần phải tìm ra phóng viên đó.”

“Phóng viên… phóng viên?”

“Phóng viên gì? Làm sao tìm được?”

Người chơi mới bị hành hạ vừa cảnh giác lại ngây người, không hiểu y tá nói gì.

Y tá trưởng mới cũng không giải thích nhiều mà đưa cho bọn họ tám tờ giấy, yêu cầu bọn họ viết tên những nghi phạm lên tờ giấy, rồi nói với bọn họ:
“Trước bữa tối, đem tờ giấy đã viết đến bàn y tá. Đừng quá thời gian, nếu không chỉ đành đuổi tất cả các người đi.”

“…”

Bọn họ sẽ không ngây thơ cho rằng ‘đuổi đi’ là rời khỏi phó bản, nó phải là thứ gì đó đáng sợ hơn.

Ngân Tô cầm tờ giấy trong tay như có điều suy nghĩ, sao còn sắp xếp một người sói đến giết người?

Nói là tìm… Thực tế là bỏ phiếu.

Đây là trò chơi buổi chiều để giết thời gian à?

Đợi y tá trưởng mới rời đi, Uông Hiểu Linh lo lắng hỏi: “Ông Mạc, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Tưởng Lượng nghĩ đến đầu tiên: “Quy tắc chung thứ hai, Hãy chắc chắn rằng người đồng hành với bạn là người đồng hành với bạn … Sẽ không có NPC nào trà trộn giữa chúng ta, đúng không?”

Những lời này vừa nói ra, những người vừa rồi còn ở gần nhau đều vô thức lùi lại một bước, trong mắt cảnh giác càng nặng.

“Ai là phóng viên?”

“Không phải tôi.”

“Cũng chẳng phải tôi.”

“Đừng nhìn tôi, nhất định không phải tôi!”

“Tôi không phải phóng viên. . .”

Mọi người đều phủ nhận mình là phóng viên, vẻ hoảng sợ và hoang mang trên mặt họ dường như không phải là giả, đương nhiên bầu không khí giữa họ cũng thay đổi rõ ràng.

“Không tìm được phóng viên, có phải chúng ta đều phải gặp ra chuyện không?”

“Nhưng tìm bằng cách nào?”

“Đúng vậy, thật sự có phóng viên, cũng không có người thừa nhận, làm sao chúng ta biết phóng viên là ai?”

“Phó bản cho người mới sao lại khó như vậy?”

“Mọi người đừng hoảng hốt.” Mạc Đông sửng sốt một lúc, sau đó nhanh chóng nảy ra một ý: “Chúng ta đừng nghi ngờ lẫn nhau. Nhưng để loại bỏ sự nghi ngờ, chúng ta có thể kiểm tra mọi thứ của nhau trước. Nếu thực sự có phóng viên, chắc hẳn phải có gì đó khác biệt trên người.”

Tại sao phó bản cho người mới lại khó như vậy?

Trong lòng Khang Mai cũng có suy nghĩ như vậy.

Tại sao trong phó bản người mới lại xuất hiện cốt truyện ‘nằm vùng’?

Người chơi mới không giỏi che giấu cảm xúc, nếu ‘nằm vùng’ rơi vào tay người chơi mới thì rất dễ bị phát hiện.

Nếu nó rơi vào tay ‘người chơi kỳ cựu(*)’ hoặc NPC đã vượt cấp hai lần, thì tỷ lệ vượt qua phó bản này xem như là không thể.

(*)Người chơi lâu năm

Cài đặt ‘nằm vùng’ nói chung là để tăng độ khó của phó bản, nhưng nó hoàn toàn không cần thiết đối với phó bản người mới.

Khang Mai nhíu mày thành chữ xuyên (川), khiến khuôn mặt hắn trông dữ dằn hơn, hắn chắc chắn rằng mình không phải là phóng viên.

Khang Mai liếc nhìn Ngân Tô, hỏi cô, “Cô nghĩ ai là phóng viên?”

Ngân Tô dùng đầu ngón tay búng tờ giấy, sau một tiếng ‘bụp’, cô chậm rãi nói: “Có thể là tôi, cũng có thể là anh.”

Khang Mai nhận thấy cách chọn từ của Ngân Tô hơi lạ, cô ấy nói ‘có thể’ chứ không phải ‘khả năng’. Nói cách khác, cuối cùng ai có nhiều tên nhất trên tám tờ giấy có thể là phóng viên.

Xét cho cùng, y tá vừa rồi không nói điều gì sẽ xảy ra nếu bầu sai hay bầu đúng, nên bầu đúng hay sai không quan trọng.

Điều quan trọng là họ chọn ‘phóng viên’.

Chia rẽ mối quan hệ giữa những người chơi là điều trò chơi cấm kỵ thích làm nhất.

Ngân Tô liếc nhìn những người bên ngoài, đưa ra kết luận: “Tỷ lệ được chia đều cho hai chúng ta.”

“…” Khang Mai hiểu tại sao mình có một nửa cơ hội, nhóm người chơi gắn bó với nhau, tất nhiên hai người chơi không tham gia nhóm là lựa chọn đầu tiên.

Chỉ là…

“Cô không lo lắng?”

Không ai biết điều gì sẽ xảy ra sau khi bị đuổi ra ngoài.

Ngân Tô lấy bút ra, viết tên mình lên giấy, sau đó đưa bút cho Khang Mai, đáy mắt mang theo ý cười: “anh thấy thế nào?”

Khang Mại: “…”

Được rồi, cô không lo lắng.

Sau khi Ngân Tô viết tên của mình xong, cô đưa mảnh giấy đến bàn của y tá, rồi trở về phòng đi ngủ.

Ba người đàn ông, Mạc Đông, Trần Húc và Tưởng Lượng lục soát lẫn nhau, trên người bọn họ ngoại trừ quần áo, không có gì cả.

Khi vào trò chơi, quần áo, túi xách trên người có thể theo người vào trò chơi, nhưng đồ đạc bên trong không thể mang vào.

Cũng giống như chiếc túi nhỏ mà Phó Kỳ Kỳ đang mang, nó chỉ là một chiếc túi rỗng không có gì bên trong.

“Ông Mạc, ông cho rằng phóng viên kia là ai?”

Mạc Đông cau mày lắc đầu, tỏ vẻ hiện tại ông cũng không có đầu mối gì.

Ba cô gái khác cũng kiểm tra xong, lại lần nữa đến phòng Mạc Đông họp mặt.

Rõ ràng, không ai có thu hoạch.

“Bọn họ…” Uông Hiểu Linh nhìn về phía cửa phòng đã đóng lại, “Có nên đi tìm bọn họ không?”

“Cô nghĩ bọn họ sẽ mở cửa không?” Phó Kỳ Kỳ và Uông Hiểu Linh không hòa thuận lắm, lên tiếng phản bác cô: “Cô muốn lục soát là có thể lục soát được à?”

Uông Hiểu Linh: “Bọn họ vốn rất kỳ quái, cô nói đỡ cho bọn họ, chẳng lẽ cô là phóng viên à?”

“Tôi nói cũng là nói thật, sao họ có thể để cho cô lục soát. Người ta cũng không chơi với chúng ta, cô cho rằng cô là ai…”

“Kỳ Kỳ…” Tưởng Lượng kéo bạn gái xuống, lắc đầu với cô, ra hiệu cô không nên xung đột với Uông Hiểu Linh.

Phó Kỳ Kỳ mím môi dưới, ôm cánh tay Tưởng Lượng, không nói gì nữa.

“Không cho lục soát là chột dạ, vậy chúng ta sẽ bỏ phiếu cho họ.” Uông Hiểu Linh khịt mũi với Phó Kỳ Kỳ, “Tôi cảm thấy áo khoác màu đen rất khả nghi.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net