Chương 17: Viện Điều Dưỡng Cuộc Sống Hoàn Hảo (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều kiện để có được kỹ năng thiên phú rất khắc nghiệt:

Thứ nhất, phải là người mới tham gia trò chơi lần đầu.

Thứ hai, phải là một phó bản chưa từng có ai vượt qua.

Khi đáp ứng được hai điều kiện đầu tiên, người chơi vượt qua phó bản đầu tiên mới có cơ hội rút được kỹ năng thiên phú.

Một khi vượt qua phó bản một lần, sau này sẽ không còn cơ hội đạt được kỹ năng thiên phú.

Ví dụ như phó bản này, điều kiện tiền đề là một phó bản chưa từng có người vượt qua, trong phó bản này, người chơi mới tham gia trò chơi lần đầu là người vượt qua phó bản đầu tiên, mới có thể có được cơ hội rút trúng kỹ năng thiên phú.

Một khi người chơi đầu tiên thông quan là người chơi cũ, những người chơi mới khác sẽ không có cơ hội rút được kỹ năng thiên phú, sau này cũng không còn cơ hội đạt được kỹ năng thiên phú.

Tin tức về kỹ njăng thiên phú những người chơi khác cũng biết một ít, nhưng làm thế nào để có được thì chưa được lưu truyền trong thế giới thực, hiển nhiên là trò chơi cấm kỵ không cho phép truyền bá.

“Ông Mạc. Ông có kỹ năng thiên phú không?”

Mạc Đông cười khổ lắc đầu, “Phó bản đầu tiên của tôi có người chơi cũ từng tham gia phó bản hai lần, kinh nghiệm của họ càng phong phú.”

Vì vậy, điều kiện để có được kỹ năng thiên phú vô cùng khắc nghiệt.

Mỗi phó bản cho người mới chỉ có một suất, dưới điều kiện nhiều người mới không hiểu rõ mà nghĩ đến đùi của người chơi dày dặn kinh nghiệm, từ đó bỏ lỡ cơ hội.

……

……

“Vẫn còn thời gian bỏ phiếu, chúng ta đi tìm Trần Húc trước.” Mạc Đông quyết định bỏ phiếu trước, còn mấy tiếng nữa mới đến bữa trưa.

Trần Húc không biết chết từ khi nào, nếu như chết không lâu, có lẽ bọn họ còn nhận được quy tắc cấm kỵ.

Tưởng Lượng và Phó Kỳ Kỳ không có phản đối, nhưng Uông Hiểu Linh đứng yên không nhúc nhích, không có ý định hành động chung với bọn họ.

Sắc mặt Uông Hiểu Linh rất khó coi, hiển nhiên cô không ngờ rằng hôm nay sẽ có cuộc bỏ phiếu.

Không thể bỏ phiếu cho Ngân Tô nữa, Trần Húc rất có thể cũng đã chết, chỉ còn lại năm người có thể bỏ phiếu.

Người đàn ông cao to nhất định sẽ chiếm một suất, vậy người còn lại sẽ bỏ phiếu cho ai?

Vừa nãy cô mới làm ầm ĩ, Đinh Thăng Chi thì đã chết, khả năng cao cô sẽ bị bỏ phiếu.

Uông Hiểu Linh càng run hơn, nhưng đầu óc vẫn vận hành rất nhanh. Cô nhanh chóng đưa ra quyết định đi về phía Khang Mại và Ngân Tô.

“Tôi biết một quy tắc cấm kỵ, tôi muốn làm một giao dịch với các người.”

Mạc Đông có ba người, nếu cô gia nhập với Ngân Tô và tên đàn ông cao to này, bọn họ cũng có ba người, chỉ cần bọn họ viết cùng một cái tên, vậy cuối cùng số phiếu hai bên sẽ bằng nhau.

Mặc dù không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu số phiếu bằng nhau, nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn so với việc một mình cô bị bỏ phiếu.

Uông Hiểu Linh nói ra suy nghĩ của mình, cuối cùng nhìn về phía Khang Mạch, “Việc này có lợi cho anh đúng không? Bọn họ nhất định sẽ bỏ phiếu cho anh.”

“Khi Đinh Hàn Chi chết, cô ở bên cạnh.” Khang Mạch dùng một câu khẳng định.

Uông Hiểu Linh muốn phủ nhận, nhưng nhìn ánh mắt châm chọc của Khang Mai đối với cô, cảm giác mình bị nhìn thấu.

“…”

Uông Hiểu Linh khó khăn nuốt xuống nước miếng, hai mắt đục ngầu, chua xót nói: “Tôi…Chỉ để sống, tôi có làm gì sai chứ?”

“Đúng vậy, nhưng tôi từ chối.” Khang Mạch lạnh lùng từ chối,, không có ý định giao dịch với Uông Hiểu Linh.

“Bọn họ nhất định sẽ bỏ phiếu cho anh!!” Uông Hiểu Linh không ngờ Khang Mai sẽ từ chối dứt khoát như vậy, cô không cam lòng hét lớn.

Khang Mại không thèm nói chuyện với cô, định đi nhà ăn ăn cơm trước, sau đó đi tìm thuốc.

Ngân Tô vẫn đứng bên lề quan sát, thấy cô chưa rời đi, Uông Hiểu Linh do dự nói: “Quy tắc cấm kỵ đó chắc chắn đúng, rất có ích, cô có thể giúp tôi…”

Quan hệ giữa cô và người đàn ông cao to cũng khá tốt, có lẽ cô có thể thuyết phục được hắn.

Ngân Tô cười ra tiếng, “Cô chắc là người đầu tiên đề xuất bỏ phiếu cho tôi ngày hôm qua. Tôi không quan tâm đến các quy tắc cấm kỵ, vậy tại sao tôi phải giúp cô?”

” …”

Sắc mặt Uông Hiểu Linh tái nhợt.

……

……

Khang Mại đến nhà ăn trước Ngân Tô, hắn vẫn ngồi ở vị trí cũ của bàn VIP, vừa đúng có thể nhìn thấy lối vào của nhà ăn.

Không biết Ngân Tô đang làm gì, còn đến trễ hơn mấy người chơi đi tìm tung tích Trần Húc.

Chưa kịp tới bàn thì chuông reo.

Năm phút trước khi bắt đầu bữa ăn, có một cuộc tranh giành chỗ ngồi.

Ngân Tô vẫn còn cách bàn ăn hai ba mét, nhưng cô không vội vã đi tới, ngược lại đứng tại chỗ nhìn xung quanh.

Khang Mại nhìn cô lấy con dao làm bếp ra, liếc nhìn xung quanh, đột nhiên chộp lấy một bệnh nhân đang bị người khác cắn, giơ con dao lên rồi chém xuống.

Bàn tay đang nắm bệnh nhân buông lỏng, bệnh nhân mềm nhũn ngã xuống, máu từ từ chảy ra.

Bệnh nhân bị cắn có vẻ hoảng sợ đứng sững tại chỗ, tròng mắt không cử động.

Ngân Tô cười ấn hắn xuống ghế trống, “Nói cảm ơn.”

“…… Cảm ơn, cảm ơn?”

Cô gái kéo lấy quần áo của bệnh nhân lau dao, chân thành khen ngợi anh ta: “Rất ngoan.”

Bệnh nhân: “…”

Ngân Tô cầm con dao ngồi xuống, dưới ánh mắt hoảng sợ của người chơi khác, đập dao lên bàn.

Cô gái vừa giết bệnh nhân khẽ nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt của bọn họ, giọng điệu lạnh lùng nói: “Xin lỗi, đã làm các người sợ.”

“…”

Ngoài miệng thì xin lỗi, nhưng giọng điệu rõ ràng đang muốn nói: Đúng đó, tôi cố ý hù dọa mấy người đấy.

Kể cả Khang Mại, mọi người đều vô thức cúi đầu, tránh tầm nhìn của cô.

Ánh mắt của cô rất bình tĩnh, nhưng không biết tại sao, bị cô nhìn chằm chằm, khiến người ta thấy lạnh sống lưng.

Cô có thể tùy tiện giết chết NPC, cũng có thể tùy tiện giết chết bọn họ đúng không?

Cô lấy con dao đó ở đâu vậy?

Sao lại sắc bén như thế!!

NPC không phản kháng??

Đủ mọi câu hỏi lởn vởn trong lòng, nhưng không ai dám hỏi.

Hoạt động cướp chỗ trong nhà ăn vẫn tiếp tục, so với hôm qua hôm nay còn nghiêm trọng hơn, thi thể nằm la liệt trên lối đi càng ngày càng nhiều.

Những bệnh nhân này đột nhiên phát điên vì chỗ ngồi trong nhà ăn ít hơn, ít nhất là ít hơn một phần ba.

Nhiều bệnh nhân không có chỗ ngồi nên họ chỉ có thể tham gia hoạt động giành ghế buổi sáng để giành lấy một chỗ ngồi cho mình.

Hơn nữa, ngày hôm qua những bệnh nhân này căn bản không thèm để ý đến bọn họ, nhưng hôm nay ánh mắt của một số bệnh nhân liên tục đổ dồn vào họ, tham lam điên cuồng.

Không biết là do Ngân Tô vừa ra tay đã khiến họ sợ hãi hay vì lý do nào khác, nhưng những bệnh nhân không có chỗ ngồi cũng không đến cướp chỗ của họ.

Nhưng ngày mai thì sao?

Cái bàn này còn an toàn không?

Ngày mai có ít bàn hơn không?

Nhiều người không có chỗ, vậy nhà ăn sẽ thành ra cái dạng gì?

Chậc chậc, nghĩ tới cũng có chút hưng phấn…

“Ha…”

Khang Mại ngước nhìn cô.

Hai tay cô gái bắt chéo che miệng, lộ ra một đôi mắt sáng ngời, nụ cười cố nén lại khiến người ta sởn gai ốc.

Những người khác cũng nghe thấy một tiếng cười khẽ vừa rồi của Ngân Tô, họ đều sợ chết khiếp, nhưng cô vẫn còn tâm trạng để cười…

“Khụ…” Ngân Tô dùng ngón tay kéo phẳng độ cong khóe môi, gật đầu với những người khác, hợp lý bình luận bữa sáng: “Bữa sáng hôm nay khá ngon.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net