Chương 19: Viện Điều Dưỡng Cuộc Sống Hoàn Hảo (19)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y tá trưởng đánh dấu vào da, quay sang nhìn cô khó hiểu, “Cô có em họ thì sao?” Khoe mình có em họ?

“Cô ấy hình như cũng sống ở đây.” Ngân Tô mỉm cười, lễ phép yêu cầu: “Tôi muốn gặp cô ấy.”

“Vậy sao.” Y tá trưởng đi tới phòng bệnh bên cạnh, thuận miệng nói: “Vậy em họ của cô tên gì, tôi đưa cô đến đó.”

“Tiểu Miêu.”

“…”

Y tá trưởng quay sang nhìn Ngân Tô, khẽ cau mày kiểm nhìn cô.

Ngân Tô bắt gặp ánh mắt của cô ta, tiếp tục mỉm cười: “Sao vậy? Cô ấy chết rồi hả?”

Y tá trưởng căng khuôn mặt của mình, hiển nhiên là nghi ngờ: “Cô ấy thật sự là em họ của cô?”

Ngân Tô tự tin nói: “Đương nhiên, lẽ nào tôi lại lừa cô?”

“Vậy tên đầy đủ của em họ cô là gì?”

“…”

Ngân Tô dựa vào khung cửa, đột nhiên bắt đầu đe dọa: “Tôi có thể giúp cô làm y tá trưởng, tôi cũng có thể giúp người khác làm y tá trưởng. Nghĩ lại thì, có khá nhiều y tá trẻ ở đây muốn làm y tá trưởng đó.”

Y tá trưởng: “…”

Y tá trưởng hơi nhăn mặt.

Ngân Tô nhìn cô ta như lúc cô ta nhìn cô: “Tôi sợ rằng y tá trưởng trước đây bây giờ xương cốt cũng không còn. Cô không muốn kết cục như thế này chứ? Nhìn da thịt mềm mại này, tôi cũng không nỡ.”

Về phần Ngân Tô, người nắm giữ thông tin quan trọng về việc thăng chức của y tá trưởng, y tá trưởng không cách nào ngăn cản cô, hiện tại cũng không thể làm gì cô nên cô ta chỉ có thể chịu đựng.

Dù sao thì cô ta cũng không muốn bị giáng chức nên đã đi kiểm tra tòa nhà để làm nhiệm vụ…

“Tôi chỉ muốn gặp em họ đáng thương của tôi, một yêu cầu nhỏ như thế, cô thấy. . . . . .”

Đây là yêu cầu nhỏ à?

  
Vậy đó có thật là em họ của cô không?

Nhưng……

Y tá trưởng nghĩ tới điều gì, khóe miệng lại nhếch lên độ cong lạnh lùng: “Cơ thể Tiểu Miêu không khỏe, bị cách ly một mình, tôi không thể tùy tiện đưa cô đến đó, nếu cô thật sự muốn gặp cô ấy, cô phải đợi đến buổi tối khi tôi đã tan làm.”

Ngân Tô dường như không nhìn thấy nụ cười kỳ lạ của y tá trưởng, thoải mái gật đầu, “Được.”

“Cô còn việc gì không?”

“Không còn việc gì.”

Y tá trưởng nhìn cô chằm chằm, ra hiệu cô không có việc gì có thể rời đi, đừng cản trở công việc của cô ta.

Ngân Tô không có ý định rời đi mà ngược lại tự tin nói: “Tôi sẽ giám sát công việc của cô.”

Y tá trưởng: “…”

Ai cần cô giám sát! !

Cô có bị không đó? !

Bất chấp sự miễn cưỡng của y tá trưởng, Ngân Tô chủ động nhận trách nhiệm giám sát. Cô phát hiện dù ban ngày những bệnh nhân sống ở tầng này cũng đóng cửa kín mít.

Chỉ là ban ngày họ đều không có ở đây.

“Bệnh nhân ở tầng này đâu?”

Y tá trưởng không muốn nói chuyện với cô.

Ngân Tô chọc chọc vai cô ta, “Tôi hỏi cô một câu thì có sao? Sao cô không trả lời câu hỏi của tôi?”

Y tá trưởng: “…”

Y tá trưởng nghẹn họng, bực bội nói: “Đi kiểm tra.”

“Sao họ lại kiểm tra vào ban ngày? Sao không sắp xếp cho họ vào ban đêm? Tôi cũng muốn kiểm tra vào ban ngày.”

“Bác sĩ phụ trách của cô là bác sĩ Tề, bác sĩ Tề làm ca đêm, cho nên cô chỉ có thể khám vào ban đêm!” Y tá trưởng có hơi tức giận, giọng nói cũng lớn hơn rất nhiều.

“Vậy tôi phải đổi bác sĩ điều trị. Tôi thấy ông ta không có y đức, không xứng làm bác sĩ điều trị cho tôi.”

“Không được.”

“Tại sao không được?” Ngân Tô đột nhiên nghiêng người: “Nếu bác sĩ Tề chết, vậy thì được không?”

Y tá trưởng: “!!!”

Y tá trưởng quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đen láy của cô gái, bộ dạng khiếp sợ của cô ta phản chiếu trong con ngươi không một tia sáng nào, thật kỳ lạ lại buồn cười không thể diễn tả được.

Y tá trưởng không khỏi hoảng hốt, nắm chặt danh sách trong tay, cả người căng thẳng.

Ngân Tô mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô ta vài giây, sau đó chậm rãi cười ra, “Đùa thôi, nhìn cô căng thẳng kìa.”

“…”

Trông cô không giống như đang nói đùa.

“Nhắc mới nhớ, viện điều dưỡng của chúng ta không phải có viện trưởng sao?” Cô chẳng những không tìm được tin tức gì về viện trưởng, mà cũng không thấy phòng làm việc của viện trưởng.

Sao viện điều dưỡng lớn như vậy lại không có viện trưởng?

Chuyện này không bình thường!

“…” Ai làm ‘chúng ta’ với cô chứ? Y tá trưởng bất đắc dĩ lên tiếng: “Viện trưởng không có ở trong nước.”

“Ồ, vậy bình thường ai chịu trách nhiệm ở đây?”

“…” Y tá trưởng muốn nổi giận nhưng lại cố hết sức kìm nén: “Chuyện này cô không nên hỏi.”

“Nói chuyện phiếm đi…”

Y tá trưởng thực sự không muốn nói chuyện, nhưng Ngân Tô theo sát cô ta từng bước, khi những từ khóa được kích hoạt, cô ta chỉ có thể đau khổ trả lời.

Ngân Tô quấy rối y tá trưởng cho đến khi kết thúc công việc kiểm tra phòng bệnh, đưa phiếu bầu có viết tên của cô lên bàn của y tá, yêu cầu y tá trưởng cho một ấm đun nước mới, rồi trở về phòng ngủ.

Trong ấm đun nước trong phòng còn ngâm một vị khách không phải người, tuy rằng đã không còn ùng ục quay cuồng, nhưng nó vẫn rất ngoan ngoãn ngâm mình trong đó.

Rốt cuộc, nó đã tận mắt chứng kiến đồng loại của mình biến mất tro cốt cùng không còn một hạt…

Ngân Tô nằm trên giường, nhấp vào cung điện bụi gai.

[Cung điện bụi gai: Đây là một cung điện rộng lớn và trống trải, nó rất mong đợi những vị khách ghé thăm. Bạn có thể đặt những món đồ mà bạn thích hoặc không thích ở đây, nhưng cũng phải trả một mức phí nhỏ.]

[Hạn chế sử dụng: Cứ sau 48 giờ cần phải hoàn thành hiến tế, nếu không hoàn thành hiến tế, cung điện sẽ ở trạng thái đóng cửa, cung điện đóng cửa không thể sử dụng được. Trong trạng thái đóng cửa, nếu quá 48 giờ không có hiến tế, cung sẽ tự lấy đồ hiến tế. Xin đừng quên hiến tế.]

[Tình trạng hiện tại: Mở]

Ngân Tô: “…”

Đây là cái thứ quỷ quái gì thế! !

Không hiến tế cho nó thì nó sẽ phản chủ, nuốt luôn chủ nhân! !

Ngân Tô có thể cảm nhận được cung điện này rất rộng lớn, nhưng diện tích hiện tại có thể sử dụng chỉ có một mét khối…

Đạo cụ không gian rất hữu ích cho dù chúng ở đâu, nhưng việc sử dụng đạo cụ này có hơi không thân thiện không?

Hiến tế để kích hoạt thì thôi đi, nó còn bắt hiến tế để duy trì trạng thái mở!

Chỉ sợ muốn sử dụng diện tích mở rộng, cũng phải hiến tế.

Ngân Tô, cho rằng mình đã được mài giũa thành người có tính khí cực kỳ tốt, khó có thể kìm chế được, vì vậy cô chỉ có thể tẩy não bản thân bằng cách nói rằng có còn hơn không… Ít nhất cô có thể chứa được một con dao.

Ngân Tô tắt giao diện cá nhân, yên tâm nhắm mắt lại, không quên dặn dò những vị khách đang ngâm mình trong ấm nước: “Đừng để những vị khách khác xông vào, nếu không tao sẽ thay thế mày đấy.”

Khách không phải người: “…”

Thay thế có nghĩa là sẽ giống như đồng loại của nó, tro cốt cũng không còn?

Phía bên kia.

Khang Mai lấy được thuốc, để cho đùi mình không bị hủy hoại.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu, sau khi cẩn thận nghiên cứu thông tin nguyên tắc mà mình có được vào ngày đầu tiên, hắn quay đầu lại kiểm tra tòa nhà, lấy cho mình một dãy số.

Sau khi hắn ra khỏi tòa nhà kiểm tra, các triệu chứng của hắn giảm đi rất nhiều.

[Đương nhiên, nếu có chỗ nào không thoải mái thì phải đến kiểm tra kịp thời.]

Quy tắc này hoàn toàn đúng.

Thân thể bọn họ đều bị ô nhiễm, nếu không kịp thời loại bỏ, đêm nay có thể bọn họ sẽ ngủ rất sâu.

Cho dù sống qua đêm nay, đến ngày thứ ba thân thể cũng sẽ càng thêm tệ hơn. Đợi đến trận đại chiến cuối cùng diễn ra, sao có thể dùng thân thể tàn phế này chạy thoát NCP quái vật.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net