Chương 21: Viện Điều Dưỡng Cuộc Sống Hoàn Hảo (21)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngân Tô suy nghĩ một hồi, nói với Khang Mại tin đồn mà cô nghe được vào chiều nay: “Có một NPC tên Tiểu Miêu có thể biết điều gì đó. Y tá trưởng sẽ đưa tôi đến gặp cô ấy khi cô ta tan làm.”

“…”

Khang Mại không còn muốn hỏi y tá trưởng tại sao lại đưa cô đến đó nữa.

“Các manh mối trong phó bản này rất hạn chế, nhiều manh mối được giấu rất sâu. Những NPC đó ngay cả khi họ không biết gì cũng biết khen ngợi viện điều dưỡng. Mẹ kiếp … Rõ ràng không để cho người chơi dễ dàng có được manh mối.” Khang Mại nói đến đây, lại bắt đầu mắng trò chơi quá chó.

Hắn không hiểu sao một phó bản người mới có thể chó chết như vậy.

“Có lẽ là xui xẻo.” Ngân – kẻ xui xẻo – Tô rất tự giác, nhưng cô sẽ không thừa nhận mình làm ảnh hưởng đến người khác.

Vào được phó bản này chứng tỏ vận khí của bọn họ không tốt lắm, sao trách cô được?
  
Có việc tìm người khác…
Không, nguyên nhân, có thể sống thêm mười năm.

Khang Mại đồng ý với câu nói xui xẻo của Ngân Tô, tức giận kết thúc quá trình mắng chửi trò chơi, hít một hơi thật sâu, trở lại chủ đề chính: “Cô có cảm thấy viện trưởng viện điều dưỡng dường như đã biến mất.”

“Tôi hỏi y tá trưởng cô ta nói viện trưởng đã đi nước ngoài rồi.”

“…” Quen rồi, có gì mà cô không dám hỏi! Khang Mại thuyết phục bản thân ở trong lòng, “Cô tin?”

“Tôi không tin.”

Khang Mại cũng không tin, nhưng bọn họ thật sự không tìm được manh mối nào liên quan đến viện trưởng.

Ngân Tô đột nhiên hỏi: “Hôm nay anh đi kiểm tra ở tòa nhà đoa, ai kiểm tra anh?”

“Bác sĩ Chu. Đó là một bác sĩ khác được nhắc đến trong tờ quảng cáo của viện điều dưỡng.”

Ngân Tô mặc áo gió, đi ra ngoài.

“Cô định làm gì thế?”

“Đi khám bệnh.”

“??”

Cô có vẻ rất khỏe mạnh, cô bị bệnh gì? Bệnh thần kinh?
  

Nhưng Ngân Tô đã đi ra ngoài không ngoảnh lại, không cho Khang Mại cơ hội để hỏi.

Khang Mại không biết Ngân Tô đang làm gì, khi gặp lại cô, là ở trong nhà ăn.

Bữa tối không yên bình, nhưng may mắn thay, không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra. Tất cả mọi người đỡ cái bụng căng phồng của mình, an toàn rời khỏi đó dưới ánh mắt hằn học của nhân viên nhà ăn.

Ngân Tô tụt lại phía sau, Uông Hiểu Linh đi trước mặt cô.

Vì có một nguyên tắc cấm kỵ là ban ngày sẽ không có ai chết nên Uông Hiểu Linh không chết cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Uông Hiểu Linh không biết chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt tái nhợt, bước đi không vững, còn u ám hơn so với lúc trưa.

“Uông Hiểu Linh bị sao vậy?” Ngân Tô tò mò hỏi, “Anh bắt nạt cô ta à?”

Khang Mai dường như nghe được một câu nói đùa, “Tôi bắt nạt cô ta làm gì! Chúng tôi không ở cùng một chỗ.”

“Không ở cùng một chỗ?”

“Ừm. Cô ta đi vào trước tôi, nhưng sau khi tôi vào thì không thấy cô ta đâu.” Trước khi Uông Hiểu Linh đi theo hắn, cô ta chỉ muốn hắn giúp đỡ khi bọn họ bị bắt đi.

Nhưng cô ta cũng không nghĩ thử ở đây là ở đâu.

Tại sao hắn phải giúp một gánh nặng không thể mang lại lợi ích gì cho hắn?

Huống chi, bản thân hắn có thể sống sót hay không cũng chưa chắc, hắn cũng không có tình cảm thánh phụ muốn giúp đỡ người khác.

Uông Hiểu Linh ở phía trước không đi theo đám người Mạc Đông mà quay người bước vào hoa viên.

Ngân Tô bảo Khang Mại đi trước, cô tò mò đi theo xem.

Uông Hiểu Linh chỉ ngây người ngồi trên ghế trong hoa viên, toàn thân bất động, giống như một tác phẩm điêu khắc, như thể vẫn chưa hoàn hồn sau trải nghiệm kinh khủng lúc chiều.

Trời sắp tối, sắp đến giờ nhân viên y tế phải tan làm rồi.

Ngân Tô muốn gặp Tiểu Miêu, vì thế cô không tiếp tục nhìn chằm chằm mà quay trở lại khu nhà điều trị nội trú.

Vừa rời hoa viên, chuẩn bị đi vào khu nội trú, cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía trong hoa viên.

Màn đêm dần bao trùm hoa viên, thấp thoáng một bóng mờ mờ, rồi bên ngoài là cánh cổng sắt của viện điều dưỡng, cánh cổng phủ đầy sương mù dày đặc.

Ngân Tô cau mày, hoa viên trông bình thường, nhưng nó luôn mang đến cho cô cảm giác khó chịu.

[Lạch cạch——]
  
Giày cao gót của y tá trưởng giẫm trên mặt đất, âm thanh thanh thúy trong hành lang yên tĩnh đặc biệt chói tai.

Ngân Tô đi theo sau cô ta, cảm thấy hơi phiền lòng, “Trong giờ làm việc không được đi giày cao gót đúng không?”

Y tá trưởng không quay đầu lại mà cứng rắn trả lời: “Hết giờ làm rồi.”

“Đi làm cô cũng mang.”

“…”

Y tá trưởng càng bước mạnh hơn, tiếng lạch cạch vang vọng trong hành lang, ngọn đèn trên cao nhấp nháy lung tung như thể điện áp không ổn định.

Y tá trưởng mặc kệ mọi người, thượng đế bắt đầu tỏ vẻ không hài lòng: “Trang thiết bị trong viện điều dưỡng của các cô có phải quá tệ không?”

Y tá trưởng: “…” Lúc trước không phải nói là ‘chúng ta’ sao? Bây giờ thì chỉ còn có ‘các cô’?
  
Truyện kinh dị nào mà không có đèn nhấp nháy! !
  
Đợi lát nữa cô sẽ khóc… Y tá trưởng âm trầm nghĩ tới cái chết của Ngân Tô trong chốc lát, càng nghĩ càng phấn khích, ước gì mình có thể đến đích ngay lập tức.

Nữ y tá trưởng chìm đắm trong tưởng tượng hoàn toàn không để ý rằng thượng đế đã rút dao từ phía sau, vẻ mặt từ ái nhìn bóng lưng của cô ta.

[Rầm rầm——]

Y tá trưởng mở một cánh cửa sắt, tiếng xích kêu rầm rầm.

“Căn phòng cuối hành lang là của Tiểu Miêu.” Y tá trưởng không có ý định đi vào, cô ta nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên một đường cong kỳ dị, “Cô tự đi tìm cô ấy đi, tôi sẽ đợi cô ở đây.”

Ngân Tô liếc nhìn bên trong cánh của sắt.

Ánh sáng bên ngoài của sắt tuy chập chờn thất thường nhưng dù sao nó vẫn hoạt động.

Bên trong cửa sắt thì rất tốt, trực tiếp đình công. Chỉ có ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài cánh cửa sắt hầu như không thể nhìn thấy bên trong.

Bên trong còn có một hành lang dài, hai bên có rất nhiều cửa.

Một chân Ngân Tô bước qua cửa sắt, vừa định nhấc chân kia lên, thì đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn y tá trưởng: “Tôi sợ, cô đi cùng tôi.”

Y tá trưởng đang nghĩ về tương lai tươi sáng, với niềm vui đen tối điên cuồng trào dâng trong mắt, thì cô ta đột nhiên nghe thấy lời của Ngân Tô, vẻ mặt đông cứng lại.

Ai thèm đi cùng cô chứ?

Một lúc sau, cô ta nhếch khóe môi nói: “Tôi chỉ có thể đưa cô… a!”

Y tá trưởng bị Ngân Tô kéo vào, cô ta vội vàng nắm lấy cánh cửa sắt không cho mình lọt hẳn vào bên trong, kinh hãi hét lên: “Buông tôi ra!!”

“Hình như cô rất sợ, không sao đâu, tôi sẽ ở bên cô.” Ngân Tô cười cười, chậm rãi bẻ ngón tay cô ta ra, “Chị y tá buông ra, nếu không chị sẽ đau lắm đấy.”

“……” Không! !

Y tá trưởng giữ chặt cánh cửa sắt, nhưng Ngân Tô mạnh đến nỗi các ngón tay của cô ta bị gãy từng cái một, âm thanh của đốt xương bị gãy vang vọng trong hành lang.

“Ầm”

Cánh cửa sắt bị hất ra sau, tiếng xích kêu lạch cạch, khi y tá trưởng định thần lại, Ngân Tô đã đút chìa khóa vào túi.

Ánh sáng lờ mờ bị cô lập bên ngoài cánh cửa sắt, toàn bộ hành lang chìm trong bóng tối.

Y tá trưởng: “…”

Cô ta là ai? Cô ta đang ở đâu? Cô ta đang làm gì! ?

Sau một hồi bối rối ngắn ngủi, lửa giận trong lòng y tá trưởng dâng trào, cô ta vươn bàn tay bị Ngân Tô bẻ gãy năm ngón ra, định dùng một góc độ kỳ lạ tóm lấy Ngân Tô.

Ngân Tô tránh sang một bên, nắm lấy cổ tay của y tá trưởng, ném cô ta vào tường.

“A…”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net