Chương 3: Viện Điều Dưỡng Cuộc Sống Hoàn Hảo (03)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay thời khắc này, có ánh sáng ở phía xa xuyên qua sương mù dày đặc, một chiếc xe buýt từ từ đi đến.

Xe buýt xuyên qua sương mù dày đặc, vững vàng dừng lại ở trạm xe buýt, cửa xe ọp ẹp mở ra.

Tất cả những người nói chuyện đều im lặng, kể cả Ngân Tô cũng ngước mắt nhìn về phía chiếc xe buýt đó.

Toàn thân xe buýt màu đỏ sậm, giống như được bôi máu, tỏa ra mùi lạ khó chịu.

Bên trong xe là ánh đèn màu xanh lá cây kỳ lạ, người lái xe ngồi ngay tại buồng lái với gương mặt thất thần, giống như một con rối không có linh hồn.

"Mọi người lên xe đi." Mạc Đông gọi mọi người, làm gương lên xe trước.

Sau khi 'trao đổi kỹ càng' vừa rồi, rõ ràng những người còn lại đều coi Mộ Đồng là trụ cột, tuy rất sợ hãi nhưng thấy Mộ Đồng đã đi lên, họ cũng lần lượt lên xe

Vừa lên xe, ai nấy đều cảm thấy ớn lạnh, trang trí trong xe càng khiến người ta kinh tởm.

Ghế ngồi được làm bằng xương trắng, mặt đất phủ một thứ gì đó màu đen, mềm... giống như tóc

Nóc xe treo vô số tròng mắt, những tròng mắt kia như thể còn sống, chúng nó đang xoay tròn, nhìn những người chơi trên xe, tham lam đến điên cuồng.

Ngay cả cửa sổ xe nhìn giống như thủy tinh bình thường ở bên ngoài cũng cũng có kết cấu kỳ lạ giống da người.

Xe buýt ma quái khiến người ta khó chịu.

Da đầu Phó Kỳ Kỳ tê dại, cô ôm chặt lấy bạn trai Tưởng Lượng, đau khổ nói: " Chúng ta phải lên chiếc xe buýt này sao? Nó ... Nó quá đáng sợ..."

"Bây giờ mọi người đều là người chơi mới, xe buýt này an toàn, chúng không thể làm hại chúng tôi." Mạc Đông giàu kinh nghiệm trả lời.

Ngân Tô vừa lên xe nghe thấy lời của Mạc Đông.

Cô ngẩng đầu nhìn lướt qua hoàn cảnh trong xe, chiếc xe buýt quái dị không hề khiến cô cảm thấy khó chịu, cô bình tĩnh như thường ngày lên xe..

Có tổng cộng tám người trong phó bản này.

Bốn nam và bốn nữ.

Ngoại trừ đôi người yêu, những người còn lại có lẽ không biết nhau.

Dưới sự trấn an của Mạc Đông, bọn họ lo lắng sợ hãi ngồi xuống xung quanh chỗ của Mạc Đông.

So với Mạc Đông được mọi người 'chúng tinh phủng nguyệt' Ngân Tô và người đàn ông áo vest đơn độc ngồi một mình.

Một người ngồi ở phía sau cùng, một người ngồi phía sau tài xế.

Chiến binh ngồi phía sau tài xế đương nhiên là Ngân Tô.

Xe buýt bắt đầu suôn sẻ đi vào trong sương mù.

"Đồ trang trí" trên xe tuy có hơi đáng sợ, nhưng dọc đường rất yên bình, hiển nhiên không thể làm hại những người chơi mới còn đang được bảo vệ trong thời kỳ đầu như bọn họ.

Sau khi xác định không có nguy hiểm, họ bắt đầu nói chuyện với Mạc Đông.

Ngân Tô không quan tâm đến cuộc thảo luận của bọn họ, cô nhìn chằm chằm tài xế, thỉnh thoảng còn tiến đến gần, như thể cố gắng kéo tài xế ra khỏi buồng lái.

Cô muốn coi thử, trong thời gian bảo vệ người mới, kéo tài xế này ra sẽ kích hoạt cái gì... Nếu được, cô có thể lái xe không.

Ngân Tô quay đầu nhìn đám người Mạc Đông đang nói chuyện với nhau.

Cực khổ lắm mới gặp được người, phải trân trọng những người bạn đồng hành.

Mang tâm trạng phải biết trân trọng những người bạn đồng hành, Ngân Tô chỉ có thể tiếc nuối dập tắt ý tưởng táo bạo này.
......

......

Xe buýt chạy khoảng nửa tiếng, tốc độ dần dần chậm lại, cuối cùng dừng lại.

Nó vẫn dừng lại trong sương mù, có thể nhìn thấy một cánh cửa sắt ở bên phải.

Ngân Tô là người đầu tiên xuống xe, chiếc áo gió màu đen xuyên qua lớp sương mù mỏng, sương mù xung quanh cảm nhận được người chơi đi vào, bắt đầu rút đi, dần dần lộ ra hình dáng thực sự của cửa sắt và tòa nhà phía sau cửa sắt.

Cô hơi ngẩng đầu, bầu trời đầy sương mù rơi vào trong mắt cô, tạo thành một đám mây lớn, nhưng lại không ngăn được niềm vui sắp tràn ra khỏi mắt.

Ha...

Không khí trong phó bản mới thật trong lành.

Mỗi bông hoa, mỗi ngọn cỏ đều đáng yêu động lòng người.

Nghĩ tới đây, Ngân Tô không thể nhịn cười.

Khi Mạc Đồng và những người khác đi xuống, thứ mà ông ta nhìn thấy là cô gái mặc áo gió màu đen đang cười như bị bệnh thần kinh.

Thật sự rất kỳ lạ!

Họ lặng lẽ dãn dài khoảng cách.

Người đàn ông áo vest xuống xe cuối cùng, chân trước vừa xuống, chân sau xe buýt đã biến mất trong sương mù, như thể nếu đi muộn sẽ bị bắt ở lại đây.

Người đàn ông áo vest thô bạo va vào người chơi đang chắn đường trước mặt anh ta, người chơi bị va phải đối mặt với người đàn ông mặc vest như ngọn núi, không dám kêu ca, yên lặng để anh ta đi qua.

Người đàn ông mặc vest bước ra khỏi đám đông, khi anh ta nhìn lên thì thấy Ngân Tô đang đứng một mình ở một bên, vẻ mặt anh ta thay đổi kỳ lạ, cuối cùng anh ta chỉ đứng ở phía bên kia.

Người mới không có kiến thức cơ bản... Đầu óc hình như không bình thường.

"Két--"

Cánh cửa sắt rỉ sét được kéo ra, một cô y tá mặc đồng phục màu hồng từ trong cửa sắt bước ra, cô mỉm cười liếc nhìn mọi người.

Cô y tá trông xinh xắn, nước da hồng hào, nhìn không khác gì người thường.

Sau khi nhìn mọi người xong, cô y tá mỉm cười đi lên, giọng nói ngọt ngào, "Hoan nghênh mọi người đến viện điều dưỡng Cuộc Sống Hoàn Hảo, bệnh viện này sẽ cung cấp dịch vụ tốt nhất cho mọi người, hy vọng mọi người sẽ sống thoải mái trong bệnh viện này, với trạng thái tốt nhất chào đón cuộc sống mới."

Cánh cửa sắt biến dạng hoen gỉ, lung lay sắp đổ, chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay, chấm dứt sứ mệnh của nó.

Phía trên cánh cửa sắt có dòng chữ lớn 'Viện điều dưỡng Cuộc Sống Hoàn Hảo.

Không ai trả lời.

Hiển nhiên y tá không thèm quan tâm có ai trả lời hay không, lấy một tờ giấy sau đó mở ra, ánh mắt lướt qua bọn họ một lượt, cuối cùng nhét tờ giấy trở lại trong túi, "Nếu tất cả mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta đi vào thôi."

Y tá nói xong đi vào bên trong.

Những người chơi khác không dám hấp tấp đi theo, theo bản năng nhìn vô thức nhìn Mạc Đồng, hiển nhiên là lấy ông ta làm trụ cột chờ ông ta ra lệnh

Ngân Tô liếc nhìn người đó một cái, nụ cười trên môi chậm rãi biến mất, khôi phục dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt, mặt không cảm xúc.

Giao phó mạng sống của mình cho người khác là một suy nghĩ ngu ngốc

Ngân Tô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, khép áo gió đuổi theo y tá.

Người đàn ông áo vest thấy thế, là người thứ hai đuổi theo.

Mạc Đông trấn an vài câu rồi kêu mọi người cùng đi vào, "Mọi người vào trước đi."

Bọn họ đã đến đây, bây giờ chỉ có một con đường đi vào.

Sau khi mọi người bước vào, sương mù đã tản đi lại tràn ra không dừng lại cho đến chỗ cửa sắt.

Sương mù bị ngăn ở ngoài cửa sắt của viện điều dưỡng, ba tòa nhà và cửa sắt tạo thành hình chữ hồi (影), ở giữa là một khu vườn rộng lớn.

Ba tòa nhà không có nhiều tầng, phủ đầy dấu vết của thời gian

Trong hoa viên ở giữa, có một số bệnh nhân mặc áo sọc xanh trắng, có người đang đi dạo, có người đang ngồi ngẩn ngơ, có người đang trò chuyện.

Khu vườn yên tĩnh và thanh bình trông không khác gì một viện điều dưỡng bình thường.

Khi đến tòa nhà đầu tiên bên trái, cô y tá dừng lại đợi mọi người đến gần rồi giới thiệu:

"Đây là tòa kiểm tra của chúng tôi, sau này tất cả mọi người sẽ làm kiểm tra ở đây. Đương nhiên, nếu cảm thấy không khỏe, nhất định phải đến kiểm tra kịp thời."

Y tá chỉ vào phía tòa nhà đối diện với cửa sắt, "Phía trước là khu nội trú, mọi người sẽ ở."

Sau đó là tòa nhà chỉ có ba tầng bên phải, "Bên kia là căng tin, nhưng sau mười giờ tối không được vào."

Y tá nói xong dẫn bọn họ đến khu nội trú.

Không biết Ngân Tô đi đến bên cạnh y tá khi nào, hỏi cô: "Tại sao buổi tối không được đi vào?"

Y tá trả lời cô một cách tận tâm: "Bởi vì buổi tối tôi phải nghỉ ngơi."

"Nhưng tôi muốn ăn khuya."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net