Chương 72: Trường Trung Học Lý Quang (25)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

So với sự không phản ứng của những người khác, lúc này có người nói chuyện với cô, dù lời nói đó lạnh lùng, nhưng cô vẫn cảm thấy một chút ấm áp.

Nhưng nỗi sợ hãi ập đến như sóng triều, nhấn chìm cô.

Chân tay cô gái buộc tóc bủn rủn, ngồi bệt xuống đất.

Giọng nói lạnh lùng của hiệu trưởng lại vang lên: “Sau đây mời các em học sinh này lên sân khấu.”

Trong đám đông có học sinh tự động tiến lên, đỡ cô gái buộc tóc đưa về phía sân khấu.

Họ bị đưa lên sân khấu, cố định trên ghế, tiếng khóc và hét sợ hãi chìm trong tiếng reo hò của đám đông.

Rất nhanh, Ngân Tô thấy mấy cây hương khổng lồ cô nhìn thấy ở hậu trường được khiêng lên, trên đó có dây thừng buông xuống, hương bị buộc lại và kéo lên không trung, phần đế nhọn chĩa thẳng vào những người trên sân khấu.

Tiếng reo hò càng lúc càng lớn.

“A...”

Tiếng hét thảm thiết dần át cả tiếng reo hò.

Tuy nhiên, tiếng hét trên sân khấu càng lớn, những người chưa bị chọn dưới sân khấu càng điên cuồng, họ dường như muốn tự mình ra tay.

Cảnh tượng đẫm máu trên sân khấu đâm vào mắt người chơi, khiến họ lại một lần nữa cảm nhận được sự tàn ác và kinh khủng của phó bản này.

“Quá... quá tàn nhẫn!”

“Sao họ có thể...”

“Ọe...”

Những người chơi khác mặt mày tái nhợt, có người không dám nhìn, quay đi chỗ khác, cảm xúc tàn nhẫn và sợ hãi kéo căng trái tim yếu ớt của họ.

...

...

Ngọn lửa bập bùng phản chiếu trong đôi mắt lạnh lùng của Ngân Tô, sân khấu bốc cháy cùng với đám học sinh reo hò bên dưới.

Trò chơi cấm kỵ...

Thật kinh tởm.

Ngân Tô không biểu cảm rút lui khỏi đám đông, trở lại hậu trường.

Cô đợi một lúc, mấy người bạn ăn mới đến, ban đầu họ hưng phấn bàn luận, nhưng vừa thấy gương mặt không cảm xúc của Ngân Tô, đều theo bản năng thu mình lại, dù họ cũng không biết tại sao...

Khi Ngân Tô rời khỏi hội trường, vẫn có thể nghe thấy âm thanh vọng ra từ bên trong.

Suốt đường đi Ngân Tô không nói gì, mấy người bạn ăn cũng không dám chào hỏi, càng không dám nhờ cô giúp chuyển rương, chỉ biết lầm lũi khiêng mấy cái rương chứa ba học sinh xuất sắc đến tòa nhà cũ.

“Phù... mệt chết đi được.”

“Sao bọn họ nặng thế chứ!!”

“Đúng vậy! Sao lại nặng như vậy...”

“Hì hì, lát nữa giảm cân cho bọn họ nhé.”

“Được đó!”

Ngân Tô quan sát xung quanh, đây là một lớp học cũ, bàn ghế xếp chồng lên nhau ở phía sau, tạo ra một không gian trống lớn.

Trên mặt đất không có nhiều bụi, ngược lại còn có không ít vết máu, mới cũ đan xen, nhìn như có người thường xuyên hoạt động ở đây.

Ngân Tô hỏi họ: “Chỗ này giáo viên tuần tra sẽ không đến chứ?”

“Tất nhiên là không, ở đây không có học sinh, hì hì... giáo viên tuần tra không đến đây đâu.”

Ngân Tô nhìn họ, giọng nói cao lên: “Vậy thì tốt quá rồi.”

“Đúng vậy! Giáo viên tuần tra...” Bạn ăn số một còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy cổ lạnh toát, cô chậm rãi đưa tay lên sờ cổ, kết quả là đầy tay máu.

“Bụp!”

Bạn ăn số một đột ngột ngã xuống đất, khiến những người khác kinh hãi nhìn lại.

Cô gái đứng trong bóng tối, ánh sáng từ cửa sổ rọi vào chia cô làm hai nửa.

Ánh trăng lạnh lẽo dát một lớp ánh sáng băng giá lên thanh sắt trong tay cô, máu tươi chảy dọc theo thanh sắt, từng giọt nhỏ xuống đất, tạo thành những đóa hoa đỏ trong bụi bặm.

Máu đó không phải của ai khác, chính là của bạn ăn số một đang nằm dưới chân cô, mắt trợn trừng, không hiểu tại sao mình lại chết.

“Làm phiền mấy người rồi.” Cô gái vẩy máu trên thanh sắt, hơi nghiêng đầu, ánh trăng rọi lên gương mặt xinh đẹp của cô, nở một nụ cười.

Cô như một yêu ma dưới ánh trăng, vừa có vẻ đẹp mê hoặc lòng người, vừa có sự kinh dị rợn tóc gáy.

Yêu ma xinh đẹp cười khẽ nói: “Nhưng tiếp theo tôi không cần sự giúp đỡ của các người nữa, cho nên đành phải mời các người đi chết.”

Mấy người bạn ăn đồng loạt trợn mắt, “Cô...”

...

...

Hứa Đỉnh Đỉnh bị đánh tỉnh, mở mắt ra liền thấy một bóng đen bao trùm trước mặt, không biết gió lạnh từ đâu thổi đến làm cậu ta rùng mình, nhưng mặt lại đau rát.

Bóng đen đó lên tiếng: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh, đánh đau cả tay tôi.”

Là giọng nữ.

Hứa Đỉnh Đỉnh chỉ cử động miệng đã cảm thấy đau đớn, mãi mới nặn ra được vài chữ: “Cậu muốn làm gì?”

Bóng đen phủ lên cậu ta dịch sang một bên, ánh trăng từ cửa sổ vỡ nát phủ đầy mạng nhện chiếu vào, Hứa Đỉnh Đỉnh nhìn rõ vị trí của mình.

Đây là...

Tòa nhà cũ!

Cậu ta không phải ở hậu trường hội trường... Ký ức của Hứa Đỉnh Đỉnh bắt đầu khôi phục.

Lúc đó cậu ta cùng hai bạn học khác đang chuẩn bị trong phòng nghỉ, cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, vài học sinh khác xông vào... Họ còn chưa kịp hỏi có chuyện gì thì mấy người kia đã xông lên.

Họ đưa mình đến tòa nhà cũ!

Tại sao mình không cử động được?

Hứa Đỉnh Đỉnh khó khăn ngẩng đầu nhìn cơ thể mình, phát hiện bị buộc bằng dây làm từ quần áo xé nhỏ.

Không thể cử động, Hứa Đỉnh Đỉnh xoay đầu nhìn quanh, sao chỉ có mình, còn mấy người kia đâu...

“Tìm gì vậy?” Ngân Tô cúi xuống, cười hỏi: “Là tìm bạn học của cậu, hay tìm bạn của tôi?”

Hứa Đỉnh Đỉnh: “......”

“Đừng vội, cậu sẽ gặp họ thôi.”

Hứa Đỉnh Đỉnh bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, cậu ta có cảm giác như đối diện với giáo viên... không, còn đáng sợ hơn giáo viên nữa.

Cô vẫn cười!!

Cười gì chứ!!

Hứa Đỉnh Đỉnh: “Cậu muốn làm gì?”

Ngân Tô ngồi xổm trước mặt cậu ta, “Cậu là người hạ độc lớp 4044?”

4044... hạ độc...

Cô hỏi việc này làm gì?
“Không phải...”

Cô gái đột nhiên nắm cằm cậu ta, nhét vào một viên nhỏ như hạt đậu, ép cậu ta nuốt xuống.

“Cô cho tôi ăn cái gì?”

Ngân Tô chỉ quan sát cậu ta, không trả lời.

Hứa Đỉnh Đỉnh không cảm thấy cơ thể có biến đổi gì, nhưng ánh mắt của Ngân Tô khiến cậu ta lạnh sống lưng, hoảng loạn, cô cho mình ăn gì vậy?

Thuốc độc sao?

“Hiệu quả không rõ ràng lắm...” Ngân Tô lẩm bẩm, lại nắm cằm cậu ta, một hơi nhét thêm vài viên.

【Thuốc gầy: Bạn béo cần một viên thuốc gầy, nhưng đừng ăn nhiều nhé.】

【Hạn chế sử dụng: Không hạn chế】

Nếu có người chơi ở đây, sẽ nghĩ cô điên rồi, tiêu điểm mua loại đạo cụ vô dụng này.

Nhưng Ngân Tô không chỉ mua, còn một hơi mua 10 viên - mỗi lần chỉ có thể mua 10 viên.

Vài viên thuốc gầy vào bụng, cơ thể Hứa Đỉnh Đỉnh bắt đầu có biến đổi rõ rệt. Ban đầu còn chậm, nhưng theo thời gian, mỡ và thịt trong cơ thể cậu ta như bị máy rút đi, mắt thường có thể thấy được teo tóp lại.

Hứa Đỉnh Đỉnh không biết mình ăn phải gì, cũng không cảm thấy đau.

Nhưng rất nhanh, cậu ta cảm thấy dây trói mình bắt đầu lỏng ra, cơ thể như... đang nhỏ lại?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net