Chương 90: Xưng hô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó hắn sẽ phải đối mặt với một trường hợp như này.

Hắn từng bước lên bục vinh quang nhất, dưới ánh đèn flash máy ảnh, bước lên thảm đỏ đáng ghen tị nhất với đủ sự ngưỡng mộ hoan hô của mọi người, xuất hiện trong những sự kiện quan trọng. Đời hắn đã trải qua muôn kiểu thế giới rộng lớn, cho đến tận bây giờ hắn vẫn nghĩ bất luận là nơi nào, người nào, hoàn cảnh nào cũng không thể khiến hắn trở nên luống cuống.

Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy mặt mình hơi sưng.

Tuy rằng chỉ là một chút mà thôi, nhưng cảm giác là cảm giác, không thể gạt người.

Nhưng Kim Thái Hanh vẫn trấn định lại một lần nữa khuynh hướng cảm xúc khẩn trương sau khi gặp mặt ba mẹ vợ lại, chứ không phải là hắn đang sợ hãi cái hoàn cảnh "thẩm vấn công khai, mài dao xét xử" như này.

Sau khi bình tĩnh lại, Kim Thái Hanh nhanh chóng khôi phục dáng vẻ, khí chất ban đầu - Hắn nở nụ cười tốt đẹp nhất nhìn cặp vợ chồng mỹ lệ đang ngồi kia: "Con chào ba mẹ vợ."

Sau khi nói xong Kim Thái Hanh mới phản ứng lại hình như mình nói hớ rồi!

Sự im lặng chết chóc bao trùm đại sảnh.

Vốn dĩ ba Trịnh và mẹ Trịnh còn đang cười cười thì lúc này đã cứng đờ trong chớp mắt.

Hai mươi người đàn ông cường tráng ngồi kia tuy chưa nói lời nào, nhưng đồng loạt trừng mắt nhìn về phía hắn, phát ra tiếng rít khẽ trong cổ họng.

Vốn dĩ tiếng rít kia rất nhỏ, nhưng cả hai mươi người cùng thực hiện một lúc nên âm thành này phóng đại vô cùng vang dội.

Nếu không phải Kim Thái Hanh có hơn hai mươi năm kinh nghiệm đóng phim, sợ là giờ khắc này hắn không thể duy trì nổi biểu tình của chính mình nữa.

Hiển nhiên ông chủ Trịnh bị tiếng rít khí của hai mươi thuộc hạ làm cho khó chịu, nhưng so với chuyện này thì lúc nãy ông còn nghe thấy một điều còn khó chịu hơn.

Ông chủ Trịnh lập tức đập mạnh vào tay vịn ghế, gương mặt trung niên anh tuấn lộ ra vẻ hung tàn:

"Thằng kia! Mày vừa gọi tao là gì? Có gan gọi lại lần nữa xem!?"

Sau đó hai mươi thuộc hạ cũng đồng loạt vỗ mạnh đùi, trợn mắt, gằn giọng hô: "Có gan gọi lại lần nữa xem!"

Da đầu Kim Thái Hanh như muốn nứt ra, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng hít thở sâu, liếc nhìn cái người đang nhởn nhơ gặm đào, hai má phùng ra như hamster - Trịnh Hạo Thạc, ánh mắt kiên định, thẳng lưng đáp: "Con vừa mới kêu chú là ba vợ, cô là mẹ vợ."

"Con vừa chào hỏi cô chú"

"Với cả, lần đầu ra mắt hai bác trong tình huống đặc thù như này nên con không mang theo lễ vật. Nhưng lần tới con nhất định sẽ mang đến lễ vật mà ba mẹ vợ thích. Tuy có chút vội vàng, nhưng nếu đã lỡ nói ra rồi, con nghĩ vẫn nên giải thích rõ ràng với cô chú."

"Thưa cô chú. Con đang theo đuổi Hạo Thạc, hy vọng em ấy có thể trở thành một nửa kia của con. Con cũng hy vọng cùng em ấy sống bên nhau đến già. Nếu em ấy trở thành một nửa kia của con, con nhất định sẽ dùng cả cuộc đời này đối tốt với em ấy."

"Tuy gọi một tiếng ba mẹ vợ có hơi sớm nhưng kỳ thật đó là điều mà con thực sự nghĩ đến, mong hai bác không cảm thấy phiền."

Sau lúc cứng đờ ban đầu, vẻ mặt Kim Thái Hanh đã trở nên kiên định, một khi hắn đã quyết định chuyện gì hắn sẽ nghiêm túc, cố gắng thực hiện điều đó bằng được. Vì vậy hắn càng nói càng chân thành, càng nói càng trôi chảy tự nhiên. Lời nói cuối cùng đầy trưởng thành, lôi cuốn dường như khiến cho bất cứ ai nghe thấy cũng có thể trở thành fan cuồng của hắn.

Ông chủ Trịnh nheo mắt đánh giá hắn, vị phu nhân có đôi mắt hoa đào ngồi cạnh nhìn Kim Thái Hanh với ánh mắt sáng rực.

Trịnh Hạo Thạc ngẩng đầu liếc nhìn vẻ mặt của ba mẹ mình, lại cắn một miếng đào giòn giòn, thơm ngọt.

Thể hiện tốt, + 10 điểm.

Ngay lúc Kim Thái Hanh cho rằng ông chủ Trịnh sẽ lại vỗ tay vịn ghế lần nữa, ra lệnh cho thuộc hạ đe dọa hắn lần nữa thì ông chủ Trịnh lại nhếch môi cười: "Thằng nhóc này cũng can đảm đấy."

Hai mươi thuộc hạ ngồi dưới cũng nở nụ cười nhẹ khoe hàm răng trắng bóng.

Kim Thái Hanh còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, ông chủ Trịnh lại đột nhiên lạnh giọng, tốc độ thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn "biến diện" trong kinh kịch Tứ Xuyên.

"Nhưng cậu có nhận thức được vị trí thực sự của mình hay không hả?!"

Kim Thái Hanh ngẩn ra, vị trí thực sự? Vị trí thật sự gì? Hắn đứng nhầm chỗ hả?

Sau đó hắn liền nghe thấy ông chủ Trịnh nói: "Cậu nên kêu tôi là bố chồng, vợ tôi là mẹ chồng!"

"Gọi xong tôi sẽ cho cậu bước chân qua cửa nhà họ Trịnh."

Nghe vậy, khóe miệng Kim Thái Hanh lập tức co giật.

Trăm triệu lần không nghĩ đến cửa ải cuối cùng ba mẹ người yêu mình lại là xưng hô.

Ba mẹ vợ với ba mẹ chồng thì khác nhau chỗ nào? Hai bọn họ đều là đàn ông nói nghiêm túc thì không nên gọi ba mẹ chồng cũng chẳng nên gọi ba mẹ vợ.

Nhưng Kim Thái Hanh khôn ngoan phát hiện ra lúc này không riêng gì hai vị trưởng bối đang ngồi trên ghế phủ da hổ nhìn chằm chằm hắn, mà hai mươi đại hán cũng quay qua nhìn hắn. Ngay cả Trịnh Hạo Thạc cũng ngừng gặm đào, hai mắt sáng như sao nhìn hắn.

Giống như chờ hắn gọi "ba mẹ chồng" để quyết định cái gì đó vậy.

Kim Thái Hanh hơi nhướn mày.

Ồ ~ Cho nên từ nãy đến giờ tất cả là ra oai phủ đầu để tranh vị trí à?

Thế nên từ lúc vào nhà đến giờ Trịnh Hạo Thạc chỉ chuyên tâm gặm đào, không nói lời nào.

Kim Thái Hanh nhìn cả phòng toàn những người đàn ông cường tráng, hung dữ tự dưng muốn cười, mà quả thực hắn cũng cười khẽ: "Vậy cũng được. Thưa ba mẹ chồng, về sau mong ba mẹ chiếu cố con nhiều hơn. Con và Hạo Thạc sẽ cùng nhau hiếu thuận với ba mẹ."

Hắn xuống nước nhanh quá đến mức ông chủ Trịnh cũng chẳng kịp phản ứng.

Nhưng Tô Khuynh Thành (mẹ Trịnh) ngồi cạnh lập tức nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, rạng rỡ, câu đầu tiên mà bà bói lại là: "Ôi chao ~ Coi kìa! Không ngờ con dâu cô lại là Tiểu Kim nha. Mau qua đây cho cô nhìn coi! Cái gương mặt này là gương mặt đầu tiên gặp gỡ đã khiến Tiểu Thạc nhà cô chảy máu mũi đến ngất xỉu đây mà!"

Sau đó Tô Khuynh Thành dùng khuỷu tay chọc eo ba Trịnh nghiêm túc: "Thôi được rồi! Thằng bé cũng gọi "ba mẹ chồng" rồi ông còn giả vờ cái gì nữa? Không phải trước ông nói Tiểu Kim đẹp trai, nếu gặp được nhất định phải chụp ảnh chung hay sao? Giờ ông tha hồ chụp nhé, người ta cũng không dám thu tiền ông."

Ông chủ Trịnh bị vợ vạch trần, vẻ hung dữ trên mặt không kìm được nữa, vẻ hung dữ trên mặt biến thành nụ cười đặc biệt sáng lạn: "Ha ha ha! Thằng nhóc này! Chú thích nha! Co được dãn được, mấu chốt là bước chân vào nhà chú thấy nhiều người như vậy mà không hề luống cuống. Nhà họ Trịnh nhận cháu là con dâu!"

"Ơ hay! Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Nhanh qua đây cùng ba mẹ chồng chụp một bức ảnh nhanh. Ha ha ha! Đợi chừng nào đi leo núi, câu cá, săn thú với đám già kia chú còn lôi ra khoe."

"Còn con nữa Hạo Thạc, con ăn xong đào chưa? Ăn xong rồi thì nhanh qua đây cho ba xem xem. Con xúi quẩy như nào mà dây vào những chuyện rắc rối như vậy hả? À, phải rồi! Thằng Mười Chín, đi làm BBQ ngoài vườn đi! Hôm nay có chuyện vui, tối nay cùng nhau uống vài chén chúc mừng!"

Vì thế hai mươi người đàn ông lực lưỡng nhìn Kim Thái Hanh với ánh mắt "người một nhà", cười rộ lên rồi xếp hàng đi qua Kim Thái Hanh. Từng người lần lượt vỗ "thụp" lên bả vai của Kim Thái Hanh rồi ra vườn chuẩn bị BBQ suốt đêm.

Lúc này Trịnh Hạo Thạc mới ném hột đào đi, đến cạnh Kim Thái Hanh nhịn không được thì thầm bên tai hắn: "Nếu ba mẹ chồng cũng gọi rồi, vậy sau này anh chính là người nhà họ Trịnh. Sau này anh phải biết rõ vị trí của mình biết chưa? Nhất là vị trí trong phòng ngủ ấy, hiểu không?"

Kim Thái Hanh lúc này đã có chút cạn lời, thích ứng với tác phong của ông chủ Trịnh. Có lẽ ở trong hoàn cảnh xung quanh toàn "đất đá, bùn lầy" như này có thanh khiết đến mấy cũng bị đồng hóa thôi. Kim Thái Hanh nghe được mấy lời này chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười kẽ nhỏ giọng thì thầm với Trịnh Hạo Thạc: "Anh là người nhà họ Trịnh, em cũng là người nhà họ Kim. Chúng ta ngang nhau, có gì khác biệt chứ?"

"Nhưng vị trí trong phòng ngủ vẫn phải coi năng lực. Chuyện này anh sẽ không thỏa hiệp đâu. Hay anh cho rằng em không đọ được anh?"

Trịnh Hạo Thạc trợn mắt, cho dù cậu biết lực cánh tay cũng như thể lực của người nào đó mạnh kinh hồn đến mức nào nhưng tôn nghiêm đàn ông tuyệt không cho cậu nhân thua ngay lúc này.

Cho nên Trịnh Hạo Thạc hừ lạnh: "Chỉ dựa vào năng lực anh cho rằng anh sẽ thắng à?"

Kim Thái Hanh mỉm cười.

Cho nên mới nói có gọi ba mẹ vợ hay ba mẹ chồng cũng như nhau mà thôi.

Thắng trên giường mới thực sự là thắng.

Bộ dạng hai người châu đầu ghé tai thì thầm to nhỏ đều lọt hết vào mắt ông chủ Trịnh và Tô Khuynh Thành, ý cười trên mặt bà càng đậm thêm vài phần: "Lâu rồi không nhìn thấy Hạo Thạc có một người thân thiết, yêu mến đến vậy. Anh nói coi hai đứa nhỏ có giống chúng ta năm ấy không? Chỉ thích nhau, ánh mắt lúc nào cũng sáng lấp lánh."

Ông chủ Trịnh - Trịnh Hoàng Kim hừ lạnh: "Hai đứa nó sao có thể so với chúng ra được? Năm ấy chúng ta vừa gặp đã thương, gặp lại lại càng rung động. Còn lần đầu tiên chúng gặp nhau là máu chảy thành sông."

Tô Khuynh Thành bật cười, nụ cười đó lại càng khiến căn phòng như bừng sức sống.

Sau đó Kim Thái Hanh nhận được sự hỏi thăm và chăm sóc ân cần từ cha mẹ Trịnh, có lẽ vì cái mác "con dâu" nên ba Trịnh không làm khó Kim Thái Hanh nữa.

Nhìn dáng vẻ của cha mẹ Trịnh, Kim Thái Hanh liền biết tại sao Trịnh Hạo Thạc lại có gương mặt họa thủy như vậy. Không nói đến tích cách, thì cha mẹ Trịnh đúng là trai tài, gái sắc, Trịnh Hạo Thạc tổng hợp tất cả vẻ đẹp của cả hai người.

Nhưng càng nhìn Kim Thái Hanh càng cảm thấy gương mặt của Tô Khuynh Thành càng quen hình như hắn đã nhìn thấy ở đâu đó ròi. Hắn nhìn lâu đến độ nhận được ánh mắt cảnh giác đến từ vị trí của " ba chồng".

Kim Thái Hanh vội càng sờ mũi giải thích: "Con cảm thấy cô nhà rất quen."

Gọi ba mẹ chồng thì hơi xấu hổ thôi thì cứ gọi là cô chú vậy.

Tô Khuynh Thành nghe lại nở nụ cười càng dịu dàng diễm lệ hơn, Kim Thái Hanh ngẩn ra vài giây mới nhỏ giọng a một tiếng:

"Cô là Tô Khuynh Thành, Tô ảnh hậu ạ?"

Hắn sống ở nước ngoài quanh năm cũng không rõ chuyện trong nước lắm, chứ đừng nói là ngôi sao điện ảnh hơn hai mươi năm trước.

Nhưng Tô Khuynh Thành là ngoại lệ. Bởi vì cha mẹ hắn từng vì "Bình hoa ảnh hậu Tô Khuynh Thành" mà cãi nhau. Đương nhiên không phải là cãi vã tình cảm, mà hai người đang thảo luận xem mắt hay mũi của Tô Khuynh Thành đẹp hơn. Hơn hết ba hắn từng nói rất nhiều lần tỷ lệ gương mặt của Tô Khuynh Thành là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất, cho nên muốn hắn không nhớ kỹ Tô Khuynh Thành cũng không được.

Trước đây hắn cũng từng coi qua phim và ảnh chụp của Tô Khuynh Thành, cảm thấy bà đúng là mỹ nữ nhưng chưa cảm thấy nó hoàn hảo đến mức nào. Cho đến tận hôm nay khi nhìn thấy người thật, cho dù năm tháng đã ghi đè lên khuôn mặt mỹ nhân này, hắn vẫn phải kinh ngạc thừa nhận vẻ đẹp của bà như cũ.

Mỹ nhân khuynh thành, đơn giản vậy thôi.

Bị Kim Thái Hanh nhận ra Tô Khuynh Thành lại cười: "Ôi chao ~Đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, thế mà con còn biết được. Nhưng đừng có lôi cái danh ảnh hậu gì đó ra nữa. Cả bộ phim kia cô đóng vai bình hoa, cô chẳng có tý kỹ năng diễn xuất nào cả. Lấy được danh ảnh hậu khiến cô ngại lắm luôn ý!"

"Nhưng nói thật chứ, hồi đó chẳng ai có thể so bì với cô. Cứ nhìn vào gương mặt mà nói chuyện thôi."

Nghe mấy lời này Kim Thái Hanh cũng cười, Tô ảnh hậu quả nhiên là ngay thẳng tùy hứng như lời đồn.

Hắn quay đầu nhìn về phía về cái người sau khi về đến nhà như miệng cống được mở - Trịnh Hạo Thạc, cuối cùng cũng hiểu được tại sao cậu lại có tính cách như vậy.

Sau đó, hắn cảm thấy như vậy cũng tốt.

Bởi vì nơi này đã nuôi dưỡng ra một Tiểu Trịnh độc nhất vô nhị của hắn, hắn thích nơi này, cũng thích hai bậc phụ huynh rộng rãi trước mặt.

Đương nhiên hắn sẽ thích nơi này thêm một chút, nếu lúc ăn khuya ba Trịnh không dẫn anh em luân phiên chuốc rượu hắn.

Lúc Kim Thái Hanh bị Trịnh Hạo Thạc lôi lên giường chư lợn chết, dường như trong lúc mơ màng hắn nghe được vài câu đối thoại.

"Con trai à! Rượu cũng chuốc say rồi, cậu ta không khóc la, quậy phá, ngoan ngoãn ngủ như vậy chứng tỏ nhân phẩm khá tốt."

"Bây giờ.... Ha ha ha! Cậu ta nằm ngay đơ trên giường như thế rồi, chuyện kế tiếp nên làm như nào không cần ông già này dạy con nữa chứ?" "

"Nấu gạo sống thành cơm chín thì con ổn rồi!"

Chờ sau khi cha mình rời đi, Trịnh Hạo Thạc quay sang nhìn cái người mặt đỏ phừng phừng đang nằm trên giường, nhếch miệng cười.

"Há há há!."

"Dựa vào bản lĩnh à?!"

"Tên ngốc Tịch Mịch này! Lần này anh thoát không khỏi tay em rồi!"

Sau đó lúc Trịnh Hạo Thạc đang chuẩn bị gạo nấu thành cơm nhào đến Kim Thái Hanh, thì Kim Thái Hanh trở mình, dùng hết tia lý trí và chút sức lực cuối cùng ôm chặt lấy Trịnh Hạo Thạc, ngủ cả đêm.

Trịnh Hạo Thạc dùng hết sức bình sinh cũng không bẻ nổi cách tay và đôi chân Kim Thái Hanh đang quặp chặt lấy mình ra, thậm chí chiêu dùng răng cắn của cậu cũng vô dụng. Chỉ có thể trơ mắt nhìn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng uất ức cuộn tròn trong lòng Kim Thái Hanh thiếp đi.

Hứ!

Lần sau cậu phải mua dây dừng với còng tay!!!

Thể nào cậu cũng nấu cơm thành công!

- -------------------------------------------

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.:3

*** 89 ***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net