Chương 113: Bỏ lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Hanh kéo Hiệu Tích vào lòng, Chính Quốc che cho Trí Mân. Dụ Hằng đứng bật dậy, đưa mắt tìm kiếm kẻ xâm nhập. Sự việc xảy ra quá nhanh, không đầy một cái chớp mắt, mũi tên đã xuyên qua người của Vĩ Kỳ. Vĩ Kỳ trợn tròn mắt nhìn về phía trước, máu từ miệng rỉ ra. Cho đến lúc cuối cùng vẫn chỉ nhìn người ấy.

Tuệ Anh nhảy xuống kiểm tra, rút mũi tên ra rồi lạnh lùng nói " Hắn chết rồi". Thắng Triệt không tin vào tai mình, lúc này mới quay lại nhìn " Chết rồi?". Tuệ Anh lặp lại " Chết rồi". Dù hắn có 9 cái mạng, thì cũng đã chết thật rồi. Thắng Triệt mím môi, gật đầu rồi bất động. Tịnh Hương vỗ vai sư huynh, vòng tay ôm cổ chàng. Nói không đau lòng thì là nói dối. Dù sao họ cũng đã rất thân, rất rất thân.

¨¨¨

Trí Mân tựa đầu bên cửa sổ, nhìn đám yêu ma cải trang thành con người phía dưới, thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù ở Thanh Lâu bao nhiêu năm, đám yêu quái kia còn gọi cậu là thiếu gia. Cậu vẫn luôn e sợ bọn họ, cái luật lệ không được phép lên lầu của Thanh Sắc được đặt ra là để bảo vệ cho cậu và mẫu thân. Luật lệ ấy, không chỉ dành cho khách quan, mà còn dành cho những yêu ma sống ở Thanh Lâu.

Lúc Thắng Triệt nói giữ cho Vĩ Kỳ mạng cuối, Trí Mân đã định phản đối. Trong lòng cậu vẫn luôn băn khoăn, về việc trả thù. Cho đến khi, hắn thực sự chết trước mặt, lại giống như Hiệu Tích đã từng nói, chẳng thoải mái như cậu đã nghĩ. Nhưng ít ra, giờ thì mọi chuyện, đã không còn vướng bận trong lòng nữa.

" Trí Mân, con còn chưa ngủ sao" Mẫu thân đứng ngoài cửa phòng, trìu mến nhìn cậu. Trí Mân chạy lại, đỡ người ngồi xuống giường " Mẫu thân chẳng phải cũng chưa ngủ". Khánh Chi để con trai nằm xuống chân mình, đưa tay vuốt ve mái tóc của cậu " Hài tử của ta lớn nhanh thật đấy". Trí Mân nói thầm " Xin lỗi mẫu thân, vì đã không luôn ở bên người.". Khánh Chi chỉ cười " Xin lỗi gì chứ".

Trí Mân nhắm mặt, cậu có thể nghe thấy tiếng gió vi vu thổi tới căn nhà nhỏ bên bìa rừng trước kia. Đóa Mơ Trân Châu mà phụ thân thường mang về để tặng mẫu thân. Trí Mân thấy mình trở về hồi còn nhỏ, những kí ức ùa về, nhanh chóng ngái ngủ. " Mẫu thân, lễ hội hoa đăng lần này, con đến cùng người nhé?" Trí Mân lẩm bẩm. Một hậu lễ sau bách quỷ dạ hành mà cậu không dám dự vì sự ám ảnh khi đến gần sông. Mẫu thân gật đầu, dỗ cậu ngủ " Tất nhiên rồi".

¨¨¨

Thắng Triệt cùng Tịnh Hương đã trở về Yên Xa vào sáng sớm hôm sau. Khiên Bách gia cũng định sau lễ hội hoa đăng sẽ dời đi. Thanh Lâu vẫn sẽ đóng cửa cho đến ngày cuối cùng ấy.

Hiệu Tích uống trà, nhìn Trí Mân đang ngồi làm hoa đăng cùng Hạ Vy và Chính Quốc. Thái Hanh ngồi xuống bên cạnh chàng, nằm dài xuống bàn. " Thấy đệ ấy cố gắng vui vẻ, che giấu đi nỗi buồn càng làm cho huynh thấy đau lòng hơn" Hiệu Tích mân mê li trà, hiếm khi thấy đôi môi luôn nở nụ cười của chàng lại buồn đến như vậy. Thái Hanh đưa tay sờ lên má chàng, vuốt ve dỗ dành " Huynh biết Trí Mân không muốn mọi người buồn theo cậu ấy mà.".

Một Trí Mân luôn vui vẻ, nghịch ngợm mới đúng là một Trí Mân thật sự. Vốn dĩ, ai trong Khiên Bách gia cũng thế, thà tự mình chịu đựng, còn hơn để người khác bị ảnh hưởng theo.

" Nhìn kìa, hai người họ lại tình tứ với nhau rồi đấy" Trí Mân giả bộ ngao ngán, liếc xéo hai người đang ngồi ở bàn trà. " Hai huynh mau lại đây, cùng làm hoa đăng đi" Hạ Vy vẫy tay gọi họ.

" Đến đây, đến đây" Hiệu Tích tươi cười trở lại, chính bản thân chàng, cũng không muốn người khác phải buồn theo mình. " Đệ rất chờ mong tác phẩm của Thái Hanh sư huynh đấy" Chính Quốc đưa hoa cho hai người " Mấy tác phẩm của huynh ấy cực kì thú vị. Đệ từng muốn trở thành huynh ấy để biết trong đầu huynh ấy nghĩ những gì".

" Cơ thể thì yếu ớt, ra ngoài này làm gì" Tuệ Anh cằn nhằn với Khánh Chi. Phác phu nhân nhìn ra bên ngoài, nơi những đứa trẻ đang chơi đùa " Trí Mân có những người bạn tốt như vậy, ta có ra đi cũng không còn gì hối tiếc". 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net