Chương 116: Trấn Ô Thước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địa điểm mà nhóm Thạc Trân đến là một thị trấn vô cùng nổi tiếng, Trấn Ô Thước. Nghe tên thôi cũng đủ biết nơi này gắn với truyền thuyết gì. Thị trấn nằm dưới một ngọn thác lớn, hai bên thác có hai hòn đá lớn hình dạng con người, đưa tay về phía nhau. Dòng nước đổ từ trên thác xuống hòa cùng ánh nắng tạo thành chiếc cầu vồng tuyệt sắc.

Nghe nói, nếu cùng người mình yêu, thả chiếc đèn trời vào ngày mùng bảy tháng bảy thì chắc chắn sẽ nên duyên vợ chồng. Tiếc là thời điểm mà Khiên Bách gia đến thì đã qua ngày này mất rồi. Dù sao thì họ đến đây cũng không phải là để du lịch.

Thạc Trân vén mành che ở cửa nhìn ra bên ngoài, không hổ là thị trấn nổi tiếng, quả thực rất đẹp. Từ xa đã có thể nhìn thấy được hai hòn đá tượng trưng cho Ngưu Lang và Chức Nữ. Đại sư huynh Khiên Bách gia cực kì thích thú " Doãn Kì, mau lại đây xem". Ngược lại thì nhị sư huynh lại không có hứng thú, tảng lờ lời gọi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hiệu Tích ở vị trí đánh xe ngựa cạnh Thái Hanh nói góp vui " Vì có sự can thiệp của con người nên hai hòn đá ấy nhìn càng giống con người hơn". Thạc Trân vui vẻ gật đầu. Trong nhà, hai vị này phối hợp với nhau tạo trò vui là hoàn hảo nhất.

" Woa, soái quá đi mất" Có tiếng nói ở bên đường thu hút sự chú ý của Khiên Bách gia. Mấy cô nương đi trên đường đều đang nhìn chằm chằm vào xe ngựa của họ. " Nhìn kìa, vị công tử ở trong xe đang ngó ra ấy, đẹp trai quá trời luôn". " Cả hai vị công tử đang đánh xe nữa, sao có thể ngầu như vậy". Tiếng trầm trồ suốt đoạn đường đi, to đến mức khiến người khác nghĩ mấy cô nương đó cố tình nói vậy để khiến người ta ngoảnh lại.

Và không phụ sự mong chờ ấy, đại mĩ nam Thạc Trân bên trong cũng thản nhiên hôn gió tặng các nàng. Sau nghe thấy tiếng hét của các nàng thì hạ rèm, ngồi lại ngay ngắn. " Tai huynh đỏ hết lên rồi kìa, nếu xấu hổ thì đứng có làm" Doãn Kì mở hé mắt. " Không" Thạc Trân sờ lên tai mình " Huynh thích làm thế đấy".

Hiệu Tích nghe thấy liền bật cười, cái tính cách này, không nhầm đi đâu được. " Huynh ấy lúc nào cũng như vậy sao" Thái Hanh tò mò, từ lúc vào Khiên Bách gia, cậu chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc với huynh ấy. Hiệu Tích gật gật đầu " Đúng vậy".

¨¨¨

" Cảm ơn các vị đã nhận lời nhờ vả của Sa Tuyết gia nhà chúng ta" Đón họ là một vị cô nương đã từng gặp tại đại hội Tứ Sa, Đa Hiền. Vị cô nương có tính cách phóng khoáng và sự hài hước tạo cho bầu không khí thoải mái, dễ chịu. " Chắc các vị cũng đã biết sơ qua thông tin rồi. Đường xá xa xôi, đi lại vất vả, hôm nay mọi người cứ nghỉ ngơi đi đã, bàn chuyện thì để ngày mai".

Đồ đệ của Sa Tuyết đã chuẩn bị cho Khiên Bách gia hẳn một nhà trọ lớn để ở tạm. Nhưng tất nhiên là vẫn có một vị cảm thấy trong người không thoải mái, phải sang phòng vị khác mới ngủ được.

" Người trong trấn có vẻ không sợ hãi gì cả" Doãn Kì lười biếng nằm ra bàn bên cửa sổ, ngón tay gảy mấy dây đàn. " Bởi vì việc này cũng vẫn chỉ là dự đoán thôi" Thạc Trân vừa làm chút điểm tâm, mang cho các đệ đệ ăn cho đỡ buồn. Giờ họ chẳng có gì để làm ngoài ngồi nhìn nhau. Bên ngoài chắc chắn là có nhiều trò vui nhưng việc nghĩ họ đến đây làm nhiệm vụ khiến họ không ham vui nổi.

Hiệu Tích thả một lá thảo dược vào tách trà, nhìn nó xoay vòng vòng trong đó. Cho đến khi, nước trong chén đột nhiên sóng sánh rồi tràn ra. Chàng lập tức nhìn ba người còn lại, không nói gì mà  cùng nhau chạy ra bên ngoài.

Thạc Trân cùng Thái Hanh kéo nhiều người nhất có thể, kể cả những người đang ở trong nhà đến gần xung quanh họ. Khi không còn ai trong tầm mắt, Hiệu Tích cùng Doãn Kì tấu nhạc, dựng lên một màn bảo vệ lớn.

Vừa làm xong mọi chuyện cũng là lúc rung chấn xuất hiện. Mặt đất nứt ra thành những lỗ hổng lớn, những căn nhà đổ sụp xuống, vỡ ra thành từng mảnh. Dù chỉ trong vài phút, nó cũng đã xô đổ tất cả những gì có mặt trên đường nó đi. Hiệu Tích và Doãn Kì cũng vất vả lắm mới giữ được màn bảo vệ.

Rung chấn giống như là lời cảnh báo của đại yêu quái dành cho các tiên sư, những kẻ đang có ý định cản đường hắn.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net