Chương 127: Đáp án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trấn Ô Thước là nơi được chọn.

7 nam và 9 nữ, đó là gợi ý mà đại yêu quái Thiên Tai đưa ra.

Như Hiệu Tích đã nói, có những loài động vật khi xuất hiện sẽ mang đến điềm báo cho con người. Ví dụ như rắn bò vào nhà là may mắn, báo hiệu gia chủ sẽ có thăng tiến, tiền bạc. Còn rùa thì là lời chúc cho gia chủ sự bình yên, hạnh phúc. Ngược lại, cũng có những loài lại mang tới điều xấu. Như mèo nhảy qua xác chết thì xác chết sẽ sống dậy. Và chắc chắn rồi, sẽ có loài thông báo cái chết.

Một con vật mang đến điềm gở, báo hiệu vận hạn. Khi chúng cất tiếng kêu 7 lần gần nhà ai thì nhà đó sẽ có nam giới mất mạng. Còn nếu là kêu 9 tiếng thì nữ giới sẽ gặp tai ương, nguy hiểm. Không gì khác, chính là loài quạ đen.

Nghĩ được ra đến quạ đen, thì mọi việc trở nên dễ dàng và thông suốt hơn. Nơi này là trấn Ô Thước, nơi gắn liền với truyền thuyết thất tịch. Vì cây cầu nối giữa hai người ở đây là hình ảnh của cầu vồng nên dễ gây nhầm lẫn. Thực chất ra, phải nhớ rằng, cây cầu để Ngưu Lang gặp được Chức Nữ được làm từ những thợ mộc bị hóa thành quạ. Ngay cả chữ " ô" trong Ô Thước cũng có nghĩa là quạ.

¨¨¨

Thạc Trân cụng tay với Hiệu Tích, khen ngợi "Đúng là tam gia chủ nhà chúng ta. Quá giỏi".

Hiệu Tích cười ngại " Không đâu. Chẳng phải Nam Tuấn đã đoán ra được trước đệ rồi hay sao".

Lá thư mà Đa Hiền đi lấy chính là của Nam Tuấn gửi đến. Chàng đã giải xong câu đố này trước, sau đó gửi cho các địa điểm khác đáp án. Hiện tại tất cả đều đang trên đường tới đây.

" Chúng ta vẫn chưa biết khi nào đại yêu quái sẽ tấn công. Giờ đã biết được địa điểm, phải khẩn trương triển khai kế hoạch phòng thủ" Đa Hiền thay mặt cho Sa Tuyết nhanh chóng ra lệnh.

Người dân cố gắng vượt qua mất mát mà di tản đến nơi an toàn. Đồ đệ được cử quan sát tình hình càng cảnh giác hơn. Tay ai nấy đều cầm chặt vũ khí, phòng khi có trường xấu ập tới bất ngờ.

" Nhìn họ nghiêm trọng thật đấy" Doãn Kì nhấp một ngụm trà.

" Không phải, phải nói là do chúng ta quá thản nhiên" Thạc Trân chán quá, vừa vào bếp làm điểm tâm mang cho các sư đệ.

" Biết là phải làm gì đấy nhưng lại không biết phải làm gì" Hiệu Tích cười.

Thái Hanh không nói gì cả, chỉ chăm chú nhìn lên bầu trời không một gợn mây ở trên cao. Nhìn thì có vẻ là yên bình, thực chất thì không phải. " Đệ nghĩ mai trời sẽ có mưa " Cậu quay sang nói với Hiệu Tích. Chàng nhìn theo ánh mắt cậu, môi mím lại " Vậy sao?".

¨¨¨

Nửa đêm, Thái Hanh bị đánh thức bởi tiềng ồn ào từ bên ngoài truyền tới. Cậu uể oải rời giường, cố gắng không đánh thức Hiệu Tích đang ngủ. Đến bên cửa sổ, mở cửa ngó ra. Sau khi định hình được chuyện gì đang xảy ra thì đóng cửa lại, quay trở về giường.

Nhưng vừa mới leo được lên giường thì cửa phòng bị mở ra, Chính Quốc cầm theo gối của mình, nhìn Thái Hanh một cái rồi đi vào trong, thản nhiên chiếm chỗ của Thái Hanh là nằm bên cạnh Hiệu Tích. Hiệu Tích cử động, nhận ra ai vừa xuất hiện, chàng không lấy làm ngạc nhiên, cứ để cho đứa em út ôm mình, giọng ngái ngủ hỏi " Mọi người đến rồi sao?".

" Vâng" Chính Quốc rúc vào lòng Hiệu Tích, mặc kệ Thái Hanh vẫn đang lườm mình " Dạo này đệ khó ngủ, hôm nay cho đệ mượn huynh ấy một chút đi".

Tất nhiên là còn lâu mới có chuyện Thái Hanh nhường, cậu cũng không kém cạnh, chen vào, ôm Hiệu Tích từ đằng sau, đáp gọn lỏn một tiếng " Không".

Cửa phòng lại được mở ra một lần nữa, Trí Mân dựa vào cạnh cửa, khó hiểu nhìn về phía giường ngủ. Ba người kia đang làm trò gì vậy?

Cái giường vốn chỉ dành cho một người nằm, hai người đã đủ chặt chội rồi, bây giờ còn đòi nằm ba. Trí Mân có thể cảm nhận rõ Hiệu Tích đang chật vật thế nào vì bị hai đệ đệ bám dính lấy, nhưng lại chẳng nỡ đẩy ai ra.

" 10 ... 9 ... 8" Trí Mân chầm chậm phe phẩy quạt, cũng bước vào phòng. Đến khi thu hút được sự chú ý của ba người kia thì đã đến bên cạnh giường. " 3...2...1...0" Rồi sau đỏ, trước ba cặp mắt tròn xoe đang nhìn mình, nhảy đè lên họ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net