Chương 14: Say ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi cuộc thi được tổ chức, Bạch gia có mở một buổi lễ. Buổi lễ này thực chất được tổ chức để những người tham gia có thể chiêm ngưỡng sắc đẹp của Tuyết Nga. Điều đáng nói là, thay vì được ngắm nhìn nó một cách bình thường. Người đến chỉ được xem nàng ấy lúc ngủ mà thôi.

Thái Hanh nhìn lên bầu trời đầy sao, hôm nay là một đêm đẹp. Cậu mặc y phục màu đỏ, ở trên có thêu hình một con hổ dũng mãnh. Những hoa văn đều được làm bằng tay vô cùng cẩn thận. Y phục bó sát người làm lộ rõ những đường nét tuyệt hảo của cơ thể. Không những thế vì sư tôn chưa đến nên cậu chỉ biết ngồi lặng lẽ ở khóc phòng. Nhưng tất nhiên khí chất ấy lại càng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Thái Hanh liếm môi, hôm nay cậu mặc y phục có màu mà sư tôn thích. Bình thường ở Khiên Bách gia, họ đều mặc y phục thoải mái để luyện tập, chủ yếu là chất lượng vải. Lâu lắm mới đổi sang kiểu y phục mới, thật có chút chờ mong sự xuất hiện của sư tôn. Trong lúc đợi, Thái Hanh ngồi vẽ ra mấy bông hoa mặt trời.

Có tiếng ồn ào vang lên, Thái Hanh ngẩng đầu, trái tim lại lỡ mất nhịp đập vốn có.

Hiệu Tích đêm nay mặc y phục màu lục có thêu hình những bông hoa cẩm chướng. Dáng vải thướt tha làm cho cơ thể trở nên mềm mại, nhưng không hề yếu đuối. Bên hông có đeo thêm một chiếc đai để lộ rõ vòng eo nhỏ gọn, thanh mảnh. Trên tay là chiếc sáo Vĩnh An với nét khắc hình mặt trời. Nụ cười tỏa sáng còn hơn cả những chiếc đèn lồng đang được treo lên.

Đến khi Hiệu Tích đến trước mặt Thái Hanh, gọi tên cậu thì cậu mới giật mình, bối rối mà lỡ lời " Người đẹp thật đấy".

Hiệu Tích tròn xoe mắt nhìn lại, Thái Hanh giật mình, vớ vội những bông hoa hướng dương vừa làm tặng sư tôn, cậu tránh ánh mắt của người, gò má đã bắt đầu ửng hồng " Giống như những bông hoa này vậy".

Hiệu Tích phì cười, thỉnh thoảng thay đổi y phục cũng được đấy, chàng đón lấy những bông hoa xinh đẹp " Cảm ơn".

Thật ra nếu nói ai giống hoa hướng dương hơn, thì Thái Hanh lại nghĩ đó là mình. Vì hướng dương là loài hoa luôn nhìn về phía mặt trời.

¨¨¨

" Đã để mọi người chờ lâu rồi." Bạch gia chủ nói lớn, ngăn đám đông đang nói chuyện " Sau đây, tiểu nữ xinh đẹp của nhà chúng ta, sẽ ra mắt mọi người".

Ở giữa phòng, một lỗ hổng xuất hiện. Từ trong lỗ hổng ấy, một chiếc giường từ từ xuất hiện. Tuyết Nga đang ngủ ở đó, xung quanh được rải đầy những đóa hoa hồng đỏ. Ở trên là một chiếc lồng kính để không ai chạm được vào nàng.

Làn da trắng tinh khiết như thủy tinh, có cảm giác động vào liền vỡ tan. Đôi môi ửng đỏ như màu hoa hồng bên cạnh. Mái tóc đen dài phủ qua vai kết hợp cùng y phục trắng. Quả thật là vô cùng xinh đẹp.

Nhưng đối với Hiệu Tích và Thái Hanh, thật giống như một xác chết. Phần bụng của nàng ấy không hề nhấp nhô. Kính cũng không bị phủ một lớp nước. Đồng nghĩa với việc nàng ta không thở. Điều này vô cùng quái lạ.

Mọi người xung quanh trầm trồ, tất cả đều đang khen ngợi sắc đẹp của Tuyết Nga. Vì trước đây nàng ấy không hay ra ngoài, kể cả có đi thì cũng dùng mạn để che mặt. Lần đầu được tận mắt thấy, không khỏi yêu thích. Những người ban đầu còn do dự thì lập tức chắc chắn với quyết định của mình. Vừa được người đẹp, vừa được gia tài đồ sộ, ai mà lại không muốn chứ.

" Đúng là kiều diễm" lẫn trong đám đông, có một giọng nói thu hút sự chú ý của Thái Hanh. Cậu cũng nhận ra phu nhân không hề tham dự buổi lễ.

Một tràng pháo đột nhiên xuất hiện làm Hiệu Tích giật mình tóm lấy tay Thái Hanh. Thái Hanh liền vỗ vai người trấn an, sư tôn của cậu rất dễ bị giật mình. 

" Ta tuyên bố cuộc kén rể chính thức bắt đầu". 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net