Chương 173: Tuyên bố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng Thái Hanh vừa trầm vừa ấm, vang vọng khắp nơi. Điệu bộ khiêu khích người khác không ngờ lại có thể quyến rũ đến mức này.

Các cô nương nghe xong lời này lập tức ngẩng đầu, có người còn ngơ ngác ngã khụy xuống. Tất cả đều bị kinh ngạc bởi lời Thái Hanh nói. Kể cả Hiệu Tích.

Hiệu Tích là người duy nhất bất động, vì chàng không biết phải phản ứng thế nào cho phải. Từ má, giờ cả mặt chàng đã đỏ bừng vì ngượng. Không ngờ Thái Hanh lại dám trước mặt bàn dân thiên hạ gọi chàng bằng từ ngữ ấy. Nói thế kia chẳng khác nào khẳng định mối quan hệ của hai người. Vấn đề nghiêm trọng hơn là, chàng lại đang cảm thấy hạnh phúc.

Thái Hanh nhìn hình tròn bị sụp đổ, chỉ còn giữ lại có một người thì mỉm cười. Cậu thản nhiên nhảy xuống dưới, đi thẳng đến trước mặt Hiệu Tích. Sau đó thì quỳ xuống, qua một lớp vải mỏng cầm lấy tay chàng, đặt lên đó một nụ hôn " Tìm thấy rồi".

Không khí bị đóng băng vài phút rồi bùng nổ. Các cô nương xung quanh ồ lên, phấn khích dồn lại với nhau, nói gì đó mà Hiệu Tích nghe không tiếp thu được. Chàng còn đang bận run run người, đợi Thái Hanh bỏ tấm vải chùm người mình ra.

Lần này họ đến Sa Tuyết, còn tưởng sẽ đỡ hơn ở Yên Xa. Không ngờ, lại còn loạn hơn.

Khung cảnh thơ mộng, hai nam nhân đẹp lại gần gũi, thân mật với nhau. Thật giống như được họa từ trong tranh ra vậy. Lãng mạn như thế, không muốn rung động cũng không được.

¨¨¨

Hiệu Tích đổ mồ hôi hột khi mọi sự chú ý đều dồn về phía mình và Thái Hanh. Chàng lúng túng, cố rút tay mình khỏi tay Thái Hanh nhưng không nổi " Hai người chúng ta..."

" Đúng là to gan lớn mật" Từ dưới hồ, một bóng người xuất hiện.

Hiệu Tích bị dọa sợ, ôm chặt lấy Thái Hanh " Thủy quái kìa".

Người kia nghe xong lời này thì tức giận " Thủy quái gì chứ. Ta là mỹ nhân ngư".

Đa Hiền đứng đằng sau Hiệu Tích ôm bụng cười, hôm nay nàng đã được chiêm ngưỡng rất nhiều cảnh thú vị. Na Liễn xuống đến nơi cũng phải mất một lúc nhịn cười mới vỗ tay tập hợp mọi người lại.

" Chào mừng ngài đã trở về, đại gia chủ" Các đồ đệ đồng loạt cúi đầu trước người vừa xuất hiện, cung kính nói.

Mỹ Lâm – đại gia chủ Sa Tuyết không dời mắt khỏi Hiệu Tích và Thái Hanh, bĩu môi nói với giọng khàn khàn " Ta về rồi đây".

¨¨¨

Trong căn phòng lớn tràn ngập mùi hương liệu, Mỹ Lâm ngồi nghiêng trên ghế tựa, hút tẩu. Cơ thể đầy đặn lộ rõ trong lớp y phục bó sát. Đôi chân vừa dài vừa trắng gác trên tấm đệm khẽ đung đưa. Môi tô son đỏ thắm, mi mắt đen dài nhắm chặt, thư thái không màng thế sự. Tuy nhiên, dù có giống nữ nhân thế nào thì nam nhân vẫn là nam nhân mà thôi.

Hiệu Tích cúi đầu hối lỗi " Thật ngại quá, vừa nãy đã nói những lời vô lễ với ngài". Mỹ Lâm nhả thuốc, khiến khói bay vào mặt chàng " Bỏ đi, ta cũng không để tâm tới chuyện đó".

Thái Hanh một tay vòng qua eo Hiệu Tích, kéo chàng lại gần mình. Tay còn lại thì xua khói đi. Từ đầu đến cuối vẫn một mực đề phòng vị đại gia chủ kia. Khí chất của Mỹ Lâm tạo cho cậu cảm giác kì lạ, vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm. Thấy rờn rợn ở trong người, giống như lần đầu cậu đối mặt với yêu ma vậy.

Mỹ Lâm đưa tẩu cho Trí Hiếu, để nàng đi châm thêm thuốc. Còn ông thì nói tiếp chuyện vừa nãy đang nói dở " Không biết lời ngươi nói là thật hay chỉ là diễn để thắng được trò chơi, ta vẫn đánh giá cao việc đó. Còn dám nói ở nơi chuyên lan truyền lời đồn đại như ở đây. Cũng tính là có bản lĩnh, có vẻ là không sợ lời ra tiếng vào."

Thái Hanh cười, nghiêng đầu lấy ngón tay quấn lấy tóc Hiệu Tích rồi hôn nhẹ lên chúng " Đại gia chủ quá khen. Những việc ta làm, những lời ta nói, đều là đã suy nghĩ cẩn trọng rồi mới làm. Và tất cả, cũng đều là thật lòng muốn làm". 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net