Chương 66: Ăn mừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Hanh nhìn bàn tiệc mà Hạ Vy chuẩn bị, hình như nó còn hoành tráng hơn dịp lễ lần trước. Nàng ấy lúc nào cũng thích bày vẽ như vậy. Vừa nghĩ đến đây, Hạ Vy quay sang nhìn cậu một cái khiến cậu hơi chột dạ trong lòng.

Bữa tiệc tổ chức chỉ có 7 thành viên của Khiên Bách gia cùng Hạ Vy tham gia. Chủ yếu là để chúc mừng thành tích tại đại hội Tứ Sa và sự công nhận làm gia chủ của Trí Mân và Thái Hanh. Nam Tuấn đứng dậy, nâng chén chúc mọi người một lượt, bắt đầu buổi tiệc đầm ấm.

Thái Hanh ăn miếng cháo trắng, hơi nhạt nhẽo, có thêm một tẹo vị mặn của muối với mùi thơm của hành. Trong khi trước mặt người khác đủ loại sơn hào hải vị thì xung quanh cậu lại là mấy món đơn giản, dễ tiêu. Đây đều là chủ ý của sư tôn, à không, của tam sư huynh vì sợ cậu mới tỉnh lại, ăn uống không cẩn thận sẽ bị bệnh.

Điều buồn cười là, Thái Hanh tỏ tình với Hiệu Tích, Hiệu Tích là người trốn đi mất. Đến khi Hiệu Tích nói lời yêu với Thái Hanh, người lánh xa người còn lại cũng là Hiệu Tích. Sau ngày hôm ấy, Thái Hanh trở về phòng của mình, còn Hiệu Tích cứ cố gắng tránh mặt cậu. Ở bàn tiệc, ngồi đối diện cậu nhưng không hề nhìn cậu đến một cái.

Hóa ra Hiệu Tích cứ ngại ngùng, là lại có thói quen không dám đối mặt như vậy.

¨¨¨

Khiên Bách gia vẫn như mọi lần, vô cùng ồn ào náo nhiệt. Mọi người nói rất nhiều chuyện. Chuyện về lần đầu gặp nhau như thế nào, về ấn tượng đầu tiên rồi cảm giác thay đổi ra sao. Những chuyện xưa cũ cứ thế mà lần lượt hiện ra trước mắt. Có cả những chuyện vui, có cả những chuyện buồn. Tất cả đều là những viên gạch được đặt xuống để tạo nên con đường để họ cùng nắm tay nhau bước đi. Chỉ cần ở bên cạnh nhau, sa mạc cũng có thể hóa thành đại dương.

Không ai hỏi Thái Hanh về những chuyện đã xảy ra. Cũng không hề có ai thay đổi thái độ với cậu. Vẫn luôn vui vẻ, yêu quý cậu như vậy. Họ đều biết rằng nếu như cậu muốn nói thì khi đến lúc thích hợp cậu sẽ nói. Còn nếu như cậu đã không muốn nói thì có bắt ép như nào cũng sẽ không chịu nói ra.

Trời đã quá khuya rồi mà vẫn chưa hết chuyện để nói. Thái Hanh chăm chú lắng nghe quá, thay vì lấy nước thì lại cầm nhầm chén rượu. Vừa nhấp được một chút đã nhăn mặt vì cay. Sau đó cậu phát hiện ra, từ nãy đến giờ có một người không nói câu nào.

Hiệu Tích ngồi ngây người, lời nói cứ lảng vảng trong đầu không rõ bản thân có hiểu không. Khuôn mặt ửng hồng vì say rượu, đôi mắt mơ hồ không rõ đang nhìn đi đâu. Vì quá chú tâm vào câu chuyện nên cứ uống hết chén này đến chén kia mà không hay.

Hiệu Tích chống cằm, thỉnh thoảng lại lắc lắc đầu, không thì lại gà gật như buồn ngủ. Cảnh tượng này quá đáng yêu làm cho Thái Hanh không dời mắt khỏi được. Cho đến khi không chịu được nữa, Hiệu Tích trượt khỏi chỗ dựa là cánh tay thì Thái Hanh vội bật dậy, đỡ cho Hiệu Tích không đập mặt vào bàn.

" Đệ ấy đã không biết uống rượu mà lại còn uống nhiều như vậy" Thạc Trân ngồi bên cạnh cầm bình rượu lên, dốc xuống, không còn một giọt nào. Hiệu Tích mà đã đụng vô rượu, thì từ một người luôn hoạt bát náo động sẽ thành một người trầm lặng yên tĩnh.

Thái Hanh cẩn thận đi sang phía bên cạnh, rồi lại cẩn thận bế Hiệu Tích lên. Trước khi rời đi trước ánh mắt ngạc nhiên của những người còn lại, còn phân trần " Để đệ đưa sư huynh về phòng nghỉ ngơi".

Hạ Vy gõ gõ tay xuống bàn, thôi không sao, mới đầu còn lạ lẫm, thấy nhiều thì sẽ quen. Nàng lấy ra một bộ bài, nháy mắt với các sư huynh của mình " Có ai muốn chơi may rủi không?". 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net