Chương 7: Đôi mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Hanh hôm nay mặc y phục màu lam, còn Hiệu Tích vẫn như mọi khi là y phục màu đỏ. Dáng vẻ thanh thoát, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, không những thế họ còn đi với nhau. Ngay lập tức thu hút được sự chú ý của những người xung quanh.

Thái Hanh tung tăng đi đằng trước, Hiệu Tích bình tĩnh đi đằng sau. Nhìn một phát liền nhận ra mối quan hệ giữa hai người họ là gì. Thái Hanh nhìn lại những ánh mắt kia, thật là nhiều người. Cậu không còn sợ như ngày đầu tiên nữa, giờ đang quan sát xem ngôi làng này là như nào.

Người ở ngôi làng này có một điều lạ, chính là rất hay bị lơ đãng, không chú tâm vào việc gì. Một người đang mua hàng có thể quên ngay mình định mua gì. Hay người bán quên mất giá của hàng hóa. Hay như việc trưởng làng gọi cháu gái của mình là Diệu Linh thay vì Diệu Nhi như hôm trước. Điều đáng nói là họ không hề quan ngại về việc này.

" Giống như họ quên mất là họ đã quên vậy" Thái Hanh đưa tay lên cằm, khuôn mặt đăm chiêu.

" Nghe có vẻ hay đấy" Hiệu Tích cười. Đôi mắt chàng nhìn lướt qua từng người trước mặt. Đột nhiên hỏi Thái Hanh " Đồ đệ ngoan đã từng nghe câu chuyện Ông lão và con cá vàng chưa?".

Thái Hanh không hiểu nhưng vẫn trả lời " Đó có phải là câu chuyện con cá có thể ban cho ông lão điều ước?"

Hiệu Tích gật đầu, nụ cười của chàng nhạt đi " Không phải tự nhiên mà có được điều mình mong muốn, cái gì cũng có giá của nó. Vốn dĩ ngay từ đầu, cá vàng sống ở biển đã là điều vô lí".

¨¨¨

Thái Hanh hiểu rõ, từ lúc Hiệu Tích đến đây đã nhận ra được sự bất thường. Chỉ là sư tôn muốn giúp đồ đệ là cậu tự mình hiểu ra nên mới không nói luôn mà từ từ dẫn dắt để cậu có thể trưởng thành.

" Chúng tôi có thể đến con sông bằng đường nào" Thái Hanh hỏi người qua đường. Vì đã đi hết làng, bây giờ nơi đáng đi nhất chính là nơi này – điểm mấu chốt của câu chuyện.

Người đó tỏ ra sợ hãi khi nhắc đến chuyện này, cố tình lảng tránh " Nếu các vị muốn đến đó, nên hỏi qua Diệu Nhi cô nương thì hơn".

Thái Hanh định nói gì đó thì bị Hiệu Tích ngăn lại, chàng cúi đầu cảm ơn người đó, rồi rút cây sáo của mình. Chàng đặt môi lên nó, những âm thanh ngọt ngào xuất hiện. Thái Hanh tực giác liếm môi mình, cậu nhìn theo những nốt nhạc đang điều khiển lá dưới đất, vẽ ra cho họ một con đường.

" Đi thôi"

¨¨¨

Nơi mà những nốt nhạc dẫn họ đến, là một cái hang rất lớn. Hiệu Tích tự động đi sát Thái Hanh. Điều này khiến Thái Hanh tưởng sư tôn lo cho mình nên nhìn vào mắt người trấn an. Nhưng sau khi nhìn đôi mắt đấy, cậu phì cười, hóa ra người sợ lại là sư tôn.

" Dù có diệt yêu quái, cũng đâu có nghĩa là không sợ chúng chứ. Ta sợ mấy thứ không có hình dạng nhất định" Hiệu Tích đưa mắt đi chỗ khác, có chút xấu hổ. Sau đó cùng đồ đệ vẫn đang cười đi vào bên trong.

Hang động khá lớn và đẹp, có những vỏ sò được khắc trên các bức tường để chiếu sáng. Chỉ là những vỏ sỏ này lại ánh lên ánh vàng thay vì ánh bạc. Nếu nhìn tổng thể sẽ thấy được, những vỏ sỏ ấy được xếp thành hình cá vàng. Thái Hanh chợt nhớ đến câu hỏi của sư tôn lúc nãy, liệu có phải cá vàng là điểm mấu chốt?

Họ đi một lúc khá lâu mới đến được điểm cuối cùng. Ở đó có một hốc đá lớn có đựng một chiếc hộp gỗ màu xanh lam. Trên hộp có vẽ hình hai cô bé đang nắm tay nhau đứng trước một cái hồ. Ở dưới hồ là một đàn cá trên dưới trăm con đang tụ lại đớp mồi.

Thái Hanh vẽ vài chữ lên nắp hộp, chiếc hộp liền mở ra.

Ở bên trong đó, có một đôi mắt màu lục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net