2: "Trai Thẳng Đừng Hẹn"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn nhìn về hướng của Chu Phong, giọng điệu dò hỏi: “Bạn cùng phòng mới đây à?”
Thẩm Chiêu giơ tay cướp lời: “Không sai, đây là bạn cùng phòng mới của chúng ta! Anh Kim, có phải anh thấy cậu ấy quen quen không?”
Kim Tại Hưởng không trả lời quen hay không quen, chỉ nở một nụ cười tươi rói: “Chào mừng bạn cùng phòng mới.

Trịnh Hạo Thạc đứng tại chỗ rũ mi xuống, nhẹ giọng đáp: “Cảm ơn.”

“Không phải chứ anh Kim, anh thật sự không nhớ sao?” Thẩm Chiêu không nhận được hồi đáp, có hơi sốt ruột, “Ban nãy anh còn khen…”

“Tôi nhớ.” Kim Tại Hưởng cắt ngang hắn, ý cười trong mắt nhiều thêm vài phần, “Bạn học Trịnh.”

Kim Tại Hưởng biết cậu sao?
Trịnh Hạo Thạc vô thức nhấc mi lên, nào ngờ đập vào mắt là một cơ thể mạnh mẽ vô cùng rắn chắc.

Giáo thảo…

Có phải cái đó hơi to quá rồi không?
“A Hưởng, này là đồ của cậu sao?” Chu Phong định ôm thùng giấy cất chỗ khác, nhưng thùng này nặng quá nên mãi vẫn không bê xuống được.

Thấy thế, Kim Tại Hưởng sải đôi chân dài bước vài bước tới gần giường: “Để tôi.”

Hắn rướn người lên, duỗi đôi tay dễ dàng bê lấy thùng giấy, thuận tay nhét xuống dưới giường.

Trịnh Hạo Thạc nhìn thoáng qua, tầng giường dưới này có vẻ như là chỗ sạch nhất ký túc xá, tấm trải giường kẻ sọc cũng không phải loại rẻ tiền do trường học thống nhất phân phát, thoạt nhìn khá kỹ tính.

“Đây là giường của tôi.” Kim Tại Hưởng chú ý tới ánh mắt của cậu, tri kỷ chủ động đưa ra đề nghị, “Nếu cậu không muốn ngủ giường trên thì đổi với tôi cũng được.”

Không chờ Trịnh Hạo Thạc đáp lại, hắn đã nói thêm: “Nhưng mà tôi hơi nặng đấy, buổi tối trở mình có hơi ồn.”

“Ơ kìa! Anh Kim?” Thẩm Chiêu đứng ngoài quan sát đến trợn mắt há mồm, “Hồi trước em muốn đổi giường với anh, nói như nào anh cũng không chịu, sao giờ lại thế?”
“Qua một bên chơi đi.”

Kim Tại Hưởng nghiêng mặt cười hỏi, “Phải chăm sóc bạn cùng phòng mới, cậu có mới không?”
Trịnh Hạo Thạc mím môi, đôi tay đang cầm vali vô thức nắm chặt, ấn đường cũng nhíu lại đầy hoang mang.

Kim Tại Hưởng nhìn về phía cậu lần nữa: “Bạn học Trịnh, cậu muốn ngủ tầng trên hay tầng dưới?”
Thấy ánh mắt hỏi thăm của đối phương, Trịnh Hạo Thạc lắc đầu từ chối: “Không cần đổi, tôi ngủ giường trên được rồi."

Thẩm Chiêu nói tiếp: “Chuẩn chuẩn, lỡ hôm nào đó anh Kim ở tầng trên nhảy disco, làm sập giường xuống chỗ cậu thì không hay cho lắm ha ha ha!”

“Được, vậy cậu ngủ giường trên đi."

Kim Tại Hưởng nghe thấy câu trả lời thì không kiên trì nữa, “Cậu cất đồ đạc đi."

Trịnh Hạo Thạc gật đầu, đi tới trước bàn: “Cái nào là bàn của tôi?”
Kim Tại Hưởng nhìn lướt qua đống lộn xộn trên bàn, ra lệnh: “Thẩm Chiêu, mau vứt hết rác của cậu đi."

Thẩm Chiêu luống cuống tay chân dọn hết đồ bẩn vào thùng rác, trong miệng lẩm bẩm, “Xong rồi đây xong rồi đây!”
May có Chu Phong giúp nên hai người đã nhanh chóng thu dọn xong một chiếc bàn trống, còn dùng tay phủi phủi.

Trịnh Hạo Thạc lấy hết đồ trong balo ra xếp từng cái một lên bàn.

Mà ba vị bạn cùng phòng mới của cậu vẫn đứng vây xung quanh, thỉnh thoảng còn hỏi xem cậu cần giúp gì không.

Quan hệ của cậu và bạn cùng phòng cũ không được tốt lắm, thậm chí có thể xem là cực tệ, cho nên cậu không hiểu sao mọi người lại nhiệt tình quá mức như vậy.

Trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy Kim Tại Hưởng khoe thân trước mặt mình, Trịnh Hạo Thạc cuối cùng cũng nhịn không nổi, giương mắt hỏi: “Cậu không lạnh à?”

Nhiệt độ điều hòa trong phòng rất thấp, mà người này đã bán khỏa thân cả nửa tiếng rồi.

Cho dù dáng có đẹp đi nữa cũng không cần phải…
“Hả?” Kim Tại Hưởng nhìn cậu, giọng điệu vô tội, “Không lạnh."

Trịnh Hạo Thạc: “…”

Cậu không nói được gì, tiếp tục vùi đầu vào sắp xếp.

Nói thì nói vậy thôi chứ Kim Tại Hưởng vẫn mặc thêm một chiếc áo thun trắng lên người, ngồi đại xuống mép bàn bên cạnh nghịch điện thoại.

Trịnh Hạo Thạc lén liếc mắt qua nhìn, đôi chân vươn dài kia đã chiếm hết lối đi nhỏ rồi.

“Anh Kim, xem nhóm chat đi!” Đúng lúc này, Thẩm Chiêu bỗng dưng hô lên, “Đêm nay lão tứ mời khách, kêu bọn mình đến!”
“Hả? Kêu bọn mình đến?” Chu Phong lấy điện thoại nhấn vào nhóm ký túc xá, “Này không hay lắm nhỉ, sinh nhật bạn gái cậu ta, bọn mình lại không có quà."

Kim Tại Hưởng tiện tay ấn mở voice chat, một giọng nam thô kệch truyền tới: “Nhóm nam thần 611! Mau đến điểm hẹn giữ thể diện cho tôi!”
Thẩm Chiêu: Có chuyện gì mà phải giữ?
Đinh Hồng Vũ: Đêm nay có rất nhiều gái xinh! Ai không đến đừng hối hận!”
Thẩm Chiêu phụt cười thành tiếng, voice chat trả lời: “Gái xinh tới mức nào? Giáo hoa có ở đấy không?”
Đinh Hồng Vũ: Cậu nghĩ ngon quá ha! Giáo hoa có ở đây cũng không tới phiên cậu!
Kim Tại Hưởng: Tôi không đi đâu, quà sinh nhật tôi sẽ nhờ lão đại đưa tới.

Đinh Hồng Vũ: Đm! Anh Kim anh không đến sao mà được?
Đinh Hồng Vũ: @Kim Tại Hưởng Anh Kim em van xin anh, về em sẽ làm trâu làm ngựa cho anh, đêm nay anh tới giữ mặt mũi cho người anh em này được không?
Thẩm Chiêu: ???
Thẩm Chiêu: Tức là tôi và lão đại đến cũng được mà không đến cũng được đúng không?


Mấy người ở ký túc xá trò chuyện sôi nổi trong nhóm, Thẩm Chiêu thì gọi video quay lại hiện trường vô cùng sinh động, nhưng Trịnh Hạo Thạc một chữ cũng không nghe lọt vào tai.

Cậu ngồi xổm dưới đất, đang tự hỏi có nên quay lại ký túc xá cũ lấy chăn ga tới không, thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Bạn học Trịnh, đi cùng không?”

Trịnh Hạo Thạc giật mình, mém tí nữa té lăn ra đất, may mà Kim Tại Hưởng tay lanh mắt lẹ đỡ lấy cậu, “Cẩn thận."

Bàn tay ấm áp chạm vào bả vai cậu, dù cách một lớp áo mỏng nhưng Trịnh Hạo Thạc vẫn bị bỏng tới mức co rúm người, cổ cũng ửng hồng cả lên.

“Xin lỗi cậu."

Kim Tại Hưởng thu tay lại, áy náy nhìn cậu, “Không cố ý dọa cậu đâu."

Tuy rằng trong lòng có hơi không thoải mái, nhưng đối phương lại giúp mình tận hai lần, Trịnh Hạo Thạc cũng không muốn nặng lời, ổn định thân mình xong bèn hỏi: “Cậu vừa nói gì cơ?”
“Là lão tứ trong ký túc xá bọn mình, nay sinh nhật bạn gái cậu ta, muốn mời bọn mình tới."

Kim Tại Hưởng giải thích rõ ràng trong ba câu.

“Đúng đúng đúng!” Thẩm Chiêu bước qua, theo thói quen khoác lên vai bạn cùng phòng mới, “Tới sớm không bằng đúng dịp, bạn cùng phòng mới đi với bọn tôi nhé!”
Trịnh Hạo Thạc nghiêng người, tránh kịp tay của đối phương: “Tôi không đi."

“Hả?” Thẩm Chiêu khoác phải không khí, thu tay lại sờ mũi khó hiểu hỏi, “Sao vậy? Không cần tặng quà đâu."

Bầu không khí nhất thời hơi lúng túng, Chu Phong vội vàng hòa giải: “Tiểu Trịnh mới chuyển phòng tới chắc mệt lắm rồi, tối nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, bọn mình đừng có lôi kéo cậu ấy nữa."

Thẩm Chiêu thầm thì: “Vậy cũng phải ăn tối chứ…”
Kim Tại Hưởng không khuyên nữa, cất điện thoại, đứng thẳng mình: “Được, sửa soạn đơn giản thôi, 6h30 đi, không được tới trễ."

“Được thôi!” Thẩm Chiêu nhanh chóng quên đi sự xấu hổ, “Em đi tắm phát rồi xịt thêm tí nước hoa nữa, hoàn mỹ luôn!”
Chu Phong cười mắng hắn: “Bớt bảnh tỏn đi, nay có A Hưởng ở đây mà cậu đòi khoe mẽ cái gì?”
Thẩm Chiêu túm lấy cổ áo lão đại, khóa cổ anh lại: “Em làm sao? Em cũng là nhân vật phong vân của đại học A có được không hả?”
Hai người cãi nhau ầm ĩ, Kim Tại Hưởng lắc đầu, mở tủ đồ tiện tay lấy một chiếc sơ mi màu xám.

Trịnh Hạo Thạc nhìn theo động tác của hắn, muốn nói rồi lại thôi: “Tôi…”
“Sao cơ?” Kim Tại Hưởng bắt được thanh âm của cậu, quay đầu hỏi, “Sao thế? Tôi nghe không rõ."

“Tôi không thích nơi đông người."

Trịnh Hạo Thạc thử nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nói, “Không phải do chuyển phòng mệt đâu."

Kim Tại Hưởng hơi sửng sốt, bỗng nhiên bật cười: “Không sao mà.

Thật ra tôi cũng đâu có muốn tham gia, nhưng lão tứ đồng ý làm trâu làm ngựa cho tôi, cái này không tiện từ chối rồi."

“Ừm."

Trịnh Hạo Thạc lên tiếng trả lời, sau đó mở tròn hai mắt, nghĩ ngợi một lúc bèn nói thêm, “Chúc mọi người đi chơi vui vẻ."

Kim Tại Hưởng mở tủ quần áo ra, khiêm tốn xin ý kiến: “Cậu thấy tôi mặc gì xấu nhất?”

Trịnh Hạo Thạc cũng không phát hiện lời này có gì không đúng, ánh mắt dừng trên một loạt quần áo, sau khi quét vài vòng, vẻ mặt khó có khi hiện lên vẻ xoắn xuýt.

Cặp mày thanh tú nhếch lên, mũi hơi nhăn lại, đôi môi hồng hào căng mọng mím chặt, thoạt nhìn vừa nghiêm túc vừa phiền não.

Biểu cảm này thật sự rất đáng yêu, Kim Tại Hưởng cũng không thúc giục cậu, kiên nhẫn chờ đợi ý kiến.

“Cái này đi."

Một lúc lâu sau, Trịnh Hạo Thạc giơ ngón tay chỉ vào, “Cái màu sọc xanh."

Tầm mắt Kim Tại Hưởng rơi xuống ngón tay đang duỗi ra, hai mắt híp lại.

Đó là một ngón tay cực kỳ cực kỳ xinh xắn, thon dài như búp măng, nõn nà như ngọc, chỗ đầu ngón tay và khớp xương phủ lên một lớp phấn hồng, tựa như tác phẩm nghệ thuật đắt giá nhất được tạc từ đá Saphir, nên được trưng bày trong một phòng triển lãm.

“Áo cộc tay màu sọc xanh."

Trịnh Hạo Thạc tưởng là hắn nghe không rõ, bèn lặp lại một lần nữa, “Có thể phối với quần đen."

Kim Tại Hưởng khôi phục tinh thần: “Được, để tôi thử."

Hắn lấy chiếc áo sơ mi màu sọc xanh ra khoác ngoài áo thun, xoay người chuẩn bị cởi quần đùi.

Trịnh Hạo Thạc nhận ra hắn định thay quần, phản xạ có điều kiện quay lưng lại.

“Bên trong mặc quần nhỏ."

Sau lưng vang lên tiếng cười nhẹ, “Mặc dù đang ở ký túc xá nhưng tôi cũng không có sở thích thả rông đâu."

Trịnh Hạo Thạc: “…”

Ban nãy là ai bán khỏa thân cả nửa tiếng đồng hồ vậy?
“Mặc xong rồi."

Kim Tại Hưởng đi đến trước gương soi lên soi xuống, “Xấu không?”
Trịnh Hạo Thạc lúc này mới nhìn hắn, “Không xấu."

Kim Tại Hưởng liếc nhìn bản thân trên tấm gương, cố ý cười nói: “Vậy cậu chọn sai rồi, không phù hợp với yêu cầu."

Trịnh Hạo Thạc giọng điệu nghiêm túc trả lời: “Vóc người cậu đẹp, không biết mặc gì mới xấu."

Thật ra vừa rồi cậu xoắn xuýt là vì trong đầu đang lấy hết toàn bộ quần áo ướm thử lên người Kim Tại Hưởng, mãi mới miễn cưỡng chọn ra được bộ này.

Hơi thở của Kim Tại Hưởng hơi nghẹn lại, một nỗi thẹn thùng không thể giải thích đột nhiên lan tới sau tai hắn, đành phải chuyển tầm nhìn lên người mình lần nữa, né tránh ánh mắt của đối phương.

Từ nhỏ đến lớn, hắn đã nghe không biết bao nhiêu lời khen ngợi đầy si mê, nhận không biết bao nhiêu lời tỏ tình tràn ngập nóng bỏng, nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị người ta khen mà mắc cỡ.

Có lẽ vì, ngữ khí của bạn học Trịnh quá đứng đắn, như chỉ đang trần thuật lại một chuyện có thật.

Hắn đang sắp xếp lại ngôn từ, thì tiếng kinh la của Thẩm Chiêu vang lên trong ký túc xá: “Oa! Anh Kim sao anh có thể ăn mặc phóng đãng như vậy?”

Kim Tại Hưởng: “…”

Phóng đãng sao?

Hắn đưa mắt nhìn đồng hồ: “Đến giờ rồi, đi thôi."

“Đợi chút đợi chút!” Thẩm Chiêu một bước vọt tới trước bàn, “Em tìm đồng hồ đeo vào đã!”
Kim Tại Hưởng cầm điện thoại, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, xin hỏi: “Bạn học Trịnh, thêm WeChat được không?”
Nói xong lại tự mình giải thích: “Tôi sẽ thêm cậu vào nhóm ký túc xá, sau này có chuyện gì, mọi người giúp đỡ lẫn nhau cũng dễ."

Lần này Trịnh Hạo Thạc không hề lần lữa từ chối nữa, lấy điện thoại trong túi quần ra, mở WeChat: “Tôi không thường xuyên dùng cái này lắm."

“Đây đây đây! Chúng ta thêm nhau đi!” Thẩm Chiêu cũng đưa tới, “Tôi muốn làm người thứ hai!”
Chờ bọn họ quét mã QR xong, Trịnh Hạo Thạc mới lần lượt nhấn đồng ý, đổi ghi chú của bạn cùng phòng thành tên thật.

Lúc sửa đến Kim Tại Hưởng, cậu không cẩn thận nhấn nhầm vào vòng bạn bè, dòng chữ ký nhỏ dưới avatar lập tức đập vào mắt.

“Trai thẳng, đừng hẹn."

Đầu ngón tay Trịnh Hạo Thạc hơi dừng lại, đáy lòng có chút vi diệu.

Thẩm Chiêu cũng nhìn thấy, không khỏi cười ha hả: “Ai từng thêm anh Kim đều sẽ nhìn thấy chữ ký này đầu tiên, thật là ha ha ha!”
Chu Phong cũng cười, tốt bụng thay bạn cùng phòng giải thích: “Thật ra do trước đây A Hưởng từng bị gay quấy rối rất kinh khủng, sau khi đổi chữ ký thì có đỡ hơn, nhưng mà vẫn không chặn được hoàn toàn."

Trịnh Hạo Thạc nét mặt như thường rời khỏi giao diện vòng bạn bè, không phát biểu ý kiến gì với chuyện này.

Thẩm Chiêu cười no nê mới nghiêm túc nói: “Nhưng nói thật, nếu cậu biết trước kia anh Kim từng gặp phải chuyện hiếm lạ gì thì nhất định sẽ có thể thông cảm cho lý do tại sao anh ấy kì thị đồng tính."

*Nguyên văn là homophobic: Ghê sợ đồng tính luyến ái, có chỗ mình sẽ dùng nguyên văn, có chỗ mình sẽ chuyển thuần Việt.

Nghe vậy, đuôi mắt Trịnh Hạo Thạc hếch lên, bộ dáng thoạt nhìn có vẻ hứng thú.

Thẩm Chiêu đang chuẩn bị phổ cập kiến thức cho cậu thì bị cắt ngang.

“Kì thị đồng tính?” Kim Tại Hưởng hơi nhíu mày rồi lại giãn ra, nửa đùa nửa thật, “Không hẳn là kì thị, chỉ cần đừng nghĩ đến việc đè tôi là được.”.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net