42: Hơi thở phả lên bờ môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù đã âm thầm luyện tập vô số lần, nhưng Kim Tại Hưởng vẫn không thể khống chế được nhịp tim đang đập rộn rã như tiếng sấm của mình, nó gần như lấn át hết lời tỏ tình của hắn.

Trịnh Hạo Thạc đứng tại chỗ, yên lặng nhìn hắn, nhất thời không thể hiểu được ý nghĩa của ba chữ "Tôi thích cậu".

Ánh đèn trong phòng vẽ tranh rất sáng, sáng đến mức không thể che giấu được bất cứ điều gì, bao gồm cả sự căng thẳng và bất an trên khuôn mặt đang cố gắng giữ bình tĩnh của hắn.

Thời gian chờ đợi lâu như đã trôi qua một thế kỷ, Trịnh Hạo Thạc chậm rãi chớp mắt: "Đừng đùa kiểu này."

"Đùng" một tiếng, thêm một đòn nặng nề giáng xuống.

Đáy mắt Kim Tại Hưởng thoáng qua một tia thất vọng, hắn nhanh chóng che giấu nó rồi nói bằng giọng dịu dàng và trịnh trọng: "Tôi không đùa. Sao có thể lấy chuyện tình cảm ra đùa giỡn được chứ?"

"Nhưng..." Trịnh Hạo Thạc sửng sốt, cậu thậm chí còn cảm thấy ánh đèn trước mắt không chân thực tí nào, "Nhưng rõ ràng cậu là trai thẳng mà, sao lại..."

Cậu đã từng nghe rất nhiều lời tỏ tình từ cả nam lẫn nữ, tuy cách tỏ tình của họ không giống nhau, nhưng lần nào cậu cũng có thể từ chối đối phương một cách lý trí và lạnh lùng.

Chỉ duy nhất lần này, đáy lòng cậu trào dâng một cảm giác hệt như tất cả mọi thứ đều trở nên vô lý.

Bởi vì người tỏ tình là Kim Tại Hưởng, hình tượng trai thẳng sắt thép của hắn đã ăn sâu bám chắc ở trong lòng cậu.

"Tôi biết sự đường đột của mình khiến cậu nhất thời khó có thể chấp nhận, tôi hoàn toàn có thể hiểu được." Kim Tại Hưởng cụp mi xuống, để tầm mắt rơi lên phần da trắng như tuyết lộ ra sau cổ áo của cậu: "Tôi không cần cậu phải trả lời ngay, dẫu sao thì cậu cũng vừa mới chia tay chưa bao lâu."

Cuối cùng Trịnh Hạo Thạc cũng tỉnh táo lại, do dự hỏi: "Vậy tại sao... bây giờ cậu lại nói với tôi chuyện này?"

Kim Tại Hưởng mỉm cười: "Tôi không muốn cậu phải vướng bận về chuyện tôi có phải là trai thẳng hay không nữa."

Dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì hôm nay cũng không phải là một ngày thích hợp để tỏ tình, chỉ là ban nãy Kim Tại Hưởng chợt nhận ra, ngày nào Tiểu Thạc còn nghĩ hắn là trai thẳng thì ngày đó cậu sẽ không coi hắn là một ứng cử viên cho vị trí bạn trai.

Vậy nên hắn không muốn dùng thân phận trai thẳng ở bên cạnh người trong lòng mình nữa, hắn đã làm hết các kiểu hành động thân mật rồi mà Tiểu Thạc vẫn chỉ xem hắn như một bạn tốt đơn thuần.

Trịnh Hạo Thạc cau mày, trong đầu dần dần xuất hiện một lời giải thích hợp lý.

Chẳng lẽ Kim Tại Hưởng cố ý nói mình cong là để khiến cậu an tâm hơn, không cần phải phiền não vì lời đồn đãi kia nữa?

Nếu không thì tại sao xu hướng tính dục của hắn lại có thể thay đổi một cách chóng mặt như vậy chứ?

"Cậu vẫn chưa vẽ xong à?" Kim Tại Hưởng đánh mắt về phía bức tranh sau lưng cậu: "Cậu vẽ tiếp đi, tôi không làm phiền cậu nữa."

Dứt lời, hắn tìm một chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống chờ cậu giống như thường lệ.

Trịnh Hạo Thạc xoay người lại đối diện với giá vẽ, lặng lẽ thở hắt ra một hơi, cầm cọ lên tiếp tục tô màu.

Kim Tại Hưởng ngồi trên ghế, yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu một cách chăm chú, dần dà, ánh mắt của hắn bị bức tranh thu hút.

Phủ lên tấm vải toan là một mảng màu đen xám với các sắc thái khác nhau, phải quan sát thật kỹ, phân biệt thật cẩn thận mới có thể phát hiện ra cậu đang vẽ cây khô. Nó trông giống như một khu rừng vừa trải qua trận cháy lớn, cành lá bị lửa thiêu rụi, thân cây cháy đen, tất cả đều toát ra sự chết chóc nặng nề.

Cảm nhận được áp lực dày đặc từ bức tranh, Kim Tại Hưởng có chút bồn chồn, bất giác đứng dậy.

Kim Tại Hưởng rất muốn nhắc nhở Trịnh Hạo Thạc, chủ đề của bức tranh này là hy vọng chứ không phải là tuyệt vọng, nhưng hắn lại cảm thấy, nếu Tiểu Thạc đã vẽ như vậy thì chắc chắn có dụng ý riêng, nên hắn chỉ đứng đằng sau lặng lẽ quan sát.

Cho đến khi Trịnh Hạo Thạc pha màu xanh lá, quẹt vài nét lên cành cây khô, sau đó đổi sang màu vàng rồi vẽ tiếp, thì bức tranh ảm đạm và buồn bã mới thoáng chốc trở nên căng tràn sức sống.

Một bông hoa nhỏ màu vàng nhô ra từ đầu cành cây khô, cánh hoa mềm mại căng ra đón gió, như thể ngập tràn sự tò mò về thế giới này.

Đáy lòng Kim Tại Hưởng khẽ lay động, phút chốc, hắn nhớ tới đóa hoa mà cả hai đã bắt gặp trên cây cầu vòm ở cổ trấn.

Trịnh Hạo Thạc không hề hay biết hắn đang nghĩ gì, cậu đổi sang cây cọ khác, vẽ thêm vài nét nữa, một chú chim nhỏ vô cùng sinh động xuất hiện ở đầu cành, đôi cánh màu xanh ngọc bích duỗi ra một bên, phủ lên đoá hoa nhỏ màu vàng.

Trịnh Hạo Thạc hơi ngả người ra sau, cẩn thận quan sát một lát rồi mới buông cọ vẽ xuống.

Cậu vừa quay người lại thì chợt phát hiện Kim Tại Hưởng đang đứng rất gần mình, tưởng hắn sốt ruột nên bèn bảo: "Hôm nay vẽ đến đây thôi, ngày mai tôi sẽ xử lý chi tiết sau."

Kim Tại Hưởng nhìn chằm chằm vào bức tranh không chớp mắt: "Tiểu Thạc, cậu vẽ bông hoa vàng trong ngày mưa hôm ấy đúng không?"

"Phải." Trịnh Hạo Thạc gật đầu thừa nhận: "Linh cảm của bức tranh này đến từ ngày hôm ấy."

Kim Tại Hưởng bất giác cong cong khoé môi: "Thế là... cậu vẽ luôn tôi vào à?"

Hắn có tài đức gì mà lại may mắn được trở thành một phần trong tác phẩm dự thi của Tiểu Thạc cơ chứ.

Bàn tay đang thu dọn dụng cụ vẽ tranh của Trịnh Hạo Thạc khựng lại, cậu nhướng mi nhìn hắn: "Sao cơ?"

"Con chim kia kìa." Kim Tại Hưởng chỉ vào con chim nhỏ trên bức tranh: "Con chim xanh kia chẳng phải là tôi sao?"

Trịnh Hạo Thạc: "..."

Cả hai rời khỏi phòng vẽ tranh, đi đến căng tin ăn tối.

Thím bán cơm ở cửa sổ tầng hai vừa trông thấy Trịnh Hạo Thạc đã kêu lên: "Ôi chao nhóc đẹp trai! Lâu lắm rồi thím không thấy con tới, có phải chán đồ ăn ở căng tin tầng hai rồi không?"

"Thím à, mấy ngày vừa rồi cậu ấy phải ra ngoài vẽ ký hoạ." Kim Tại Hưởng trả lời thay cậu, sau đó cười bảo: "Đồ ăn ở căng tin tầng hai ngon như vậy, làm sao mà chán được cơ chứ?"

"Vẽ ký hoạ à? Bảo sao!" Thím bán cơm chợt hiểu ra, "Vậy tối nay hai đứa ăn gì?"

Trịnh Hạo Thạc nhìn lướt qua, cảm thấy không thèm ăn món gì lắm nên bèn hỏi ý kiến của Kim Tại Hưởng theo thói quen: "Cậu muốn ăn gì?"

Kim Tại Hưởng không do dự nói: "Để tôi chọn cho."

Cuối cùng Kim Tại Hưởng gọi một đĩa tôm hấp, hai đĩa rau xào và một tô canh.

Đồ ăn nóng hổi được đặt lên bàn, mùi thơm phưng phức.

Trịnh Hạo Thạc thích ăn rau, cậu gắp một đũa rau đặt lên cơm rồi ăn từng miếng từng miếng.

Kim Tại Hưởng đeo găng tay dùng một lần lên, bóc tôm một cách nhanh nhẹn và đẹp mắt, sau đó xếp lên một chiếc đĩa nhỏ, tiện thể nhìn cậu rồi mỉm cười: "Tiểu Thạc, cậu ăn rau trông như một chú thỏ con vậy."

Trịnh Hạo Thạc ngẩng đầu nhìn hắn: "Giống thỏ con chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng giống." Nụ cười của Kim Tại Hưởng sâu hơn, hắn nhẹ nhàng ngâm nga câu hát bằng chất giọng trầm thấp và cuốn hút của mình: "Thỏ con trắng muốt, hai tai dựng thẳng, vừa thơm vừa mềm thật đáng yêu..."

Trịnh Hạo Thạc chớp chớp mắt, thoáng cảm thấy lời bài hát có chút gì đó là lạ.

"Nào, ăn tôm đi." Kim Tại Hưởng đẩy đĩa tôm đã bóc vỏ qua, đặt thêm chén giấm trước mặt cậu: "Chấm giấm ăn đi."

"Cảm ơn." Trịnh Hạo Thạc đáp, đang định gắp một con tôm lên nếm thử thì đột nhiên bị ngăn lại.

"Khoan đã, Tiểu Thạc." Kim Tại Hưởng dựa lưng vào ghế: "Tôi xếp tôm có đẹp không?"

Đôi đũa khựng lại trên không, Trịnh Hạo Thạc nhìn mớ tôm đã bóc vỏ được xếp thành một hình tròn, tuy không biết là đẹp ở đâu nhưng cậu vẫn gật đầu.

"Trông có giống hình trái tim không?" Kim Tại Hưởng giơ tay lên tạo thành hình trái tim trước ngực.

Trịnh Hạo Thạc: "..."

Dĩ nhiên, trái tim kia vẫn bị cậu ăn sạch từng miếng một.

Sau khi ăn một đĩa tôm hấp nhỏ và húp nửa bát canh, Trịnh Hạo Thạc đặt đũa xuống, đẩy bát ra, ngồi chờ Kim Tại Hưởng ăn xong.

"Lại ăn có chút xíu như vậy à?" Kim Tại Hưởng khẽ nhíu mày.

Trịnh Hạo Thạc trả lời: "Tôi no rồi."

"Sẽ có một ngày tôi tìm ra cách khiến cậu ăn nhiều hơn." Kim Tại Hưởng nhìn cậu đầy ẩn ý, sau đó ​​ăn nốt phần đồ ăn còn lại.

"Đi thôi." Trịnh Hạo Thạc vừa đứng dậy thì giọng nói trầm thấp kia lại vang lên.

"Khoan đã..." Kim Tại Hưởng đứng ở đầu kia của bàn, rướn người qua, dùng ngón tay cái hơi thô ráp quẹt ngang khóe môi mềm mại của cậu.

Trịnh Hạo Thạc sững sờ tại chỗ, không hề nhúc nhích, cứ mặc cho hắn làm.

Kim Tại Hưởng nhìn chằm chằm khóe môi chỉ mới lau qua mà đã đỏ lên của cậu, ánh mắt tối sầm lại.

Cảm giác tiếp xúc da thịt quá đỗi tuyệt vời, kìm nén xúc động muốn dùng ngón cái đẩy bờ môi ra, hắn thu tay về, thấp giọng giải thích rõ: "Khóe miệng cậu dính thức ăn."

Trịnh Hạo Thạc không nghi ngờ gì cả, giơ mu bàn tay lên lau miệng, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Cảm ơn..."

"Không có gì." Kim Tại Hưởng xoay người rời khỏi bàn ăn: "Bọn mình về thôi."

Cả hai cùng đi bộ về ký túc xá, bầu không khí suốt dọc đường vẫn không khác gì trước đây.

Thái độ của Kim Tại Hưởng tự nhiên đến mức khiến Trịnh Hạo Thạc không khỏi hoài nghi, cuộc trò chuyện trong phòng vẽ tranh ban nãy là ảo giác của một mình cậu.

Sau khi trở về, Kim Tại Hưởng từ chối lời mời chơi game của Thẩm Chiếu, cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh tắm rửa trước.

Trịnh Hạo Thạc cũng không có tâm trạng chơi game, cậu ngồi xuống bàn, cúi đầu nhắn tin cho Đông Đông.

Trịnh Hạo Thạc: [ Đông Đông ơi, tối nay đã xảy ra một chuyện rất khó tin. ]

Tề Đông Đông: [ Chuyện gì? ]

Tề Đông Đông: [ Có khó tin bằng chuyện nam thần come out trước mặt mọi người không? ]

Trịnh Hạo Thạc âm thầm thở dài một hơi, đổi chủ đề: [ Đông Đông, tớ có thể hỏi cậu một câu không? ]

Tề Đông Đông: [ Chuyện gì vậy? Cậu hỏi đi! ]

Trịnh Hạo Thạc suy nghĩ chốc lát rồi gõ chữ trả lời: [ Liệu trai thẳng có tự nhiên biến thành trai cong được không? ]

Tề Đông Đông: [ Về mặt lý thuyết thì trai thẳng không thể nào tự nhiên mà cong được, trừ khi anh ta vốn là người song tính*. ]

(*) Dùng để chỉ người có xu hướng tính dục đồng thời với 2 giới nam và nữ.

Trịnh Hạo Thạc: [ Song tính? ]

Tề Đông Đông: [ Ài, chuyện này không quan trọng! ]

Tề Đông Đông: [ Rốt cuộc là tên trai thẳng nào đột nhiên biến thành trai cong thế? Đừng nói là anh ta bị bé yêu nhà tớ bẻ cong nhé? ]

Trịnh Hạo Thạc giật thót, không khỏi ngẫm lại mọi hành động của mình.

Một lúc sau, cậu gõ chữ trả lời: [ Không ai cả, tớ thuận miệng hỏi thế thôi. ]

Tề Đông Đông: [ Được rồi. ]

Tề Đông Đông: [ Tớ đã nói với cậu rồi Tiểu Thạc, nếu như có thằng nào nói mình bị cậu bẻ cong, thì một, hắn là gay ngầm, hai, hắn chính là một gã 1 mưu mô, cậu tuyệt đối đừng để bị dụ! ]

Trịnh Hạo Thạc đọc tin nhắn Đông Đông gửi tới, nhất thời rơi vào trầm tư.

Gay ngầm, gã 1 mưu mô, hình như Kim Tại Hưởng chẳng dính dáng tới cái nào cả.

Vậy nên chắc chắn hắn là trai thẳng, hắn chỉ nói dối mình là cong để cho cậu yên tâm thôi.

"Anh Kim, anh tắm xong rồi à?" Lúc này Đinh Hồng Vũ nhảy xuống khỏi giường: "Vậy tới lượt em đi tắm."

"Ừ, đi đi." Kim Tại Hưởng bước ra khỏi phòng tắm.

Nghe thấy tiếng trò chuyện, Trịnh Hạo Thạc vô thức nhìn về phía phòng tắm, giây tiếp theo, một cơ thể bán khoả thân ướt sũng lọt vào tầm mắt cậu.

Kim Tại Hưởng không mặc áo, dửng dưng để lộ cơ ngực, cơ bụng và đường nhân ngư, bọt nước lấp lánh tuỳ ý lăn dài trên những khe rãnh.

Đồng tử hơi co lại, Trịnh Hạo Thạc vội vàng quay mặt đi, cúi đầu nhìn trang sách chằm chằm.

"Đệch!" Thẩm Chiếu làm bộ bị cơ bắp của hắn chọc cho mù mắt: "Anh Kim, sao anh lại ra ngoài mà không mặc áo thế?"

Kim Tại Hưởng liếc hắn: "Chẳng phải cậu nói phòng bọn mình toàn là đàn ông con trai, không mặc áo cũng không sao à?"

Thẩm Chiếu vội vàng biện minh: "Lúc em nói câu đó đang là mùa hè, trời nóng gần chết, bây giờ đã vào thu rồi, anh cởi trần như vậy không lạnh hả?"

"Không lạnh." Kim Tại Hưởng đáp, sau đó giải thích thêm: "Hồi nãy tôi lấy nhầm áo."

Hắn quay trở lại bàn, vươn tay lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc áo thun, chuẩn bị mặc vào.

"Này..." Trịnh Hạo Thạc thoáng liếc thấy động tác của hắn thì không nhịn được mà nhỏ giọng nhắc nhở: "Cậu vẫn chưa lau khô người mà."

Động tác mặc áo của Kim Tại Hưởng khựng lại, hắn nghiêng đầu cười nói: "Không sao, lát nữa sẽ khô thôi."

Trịnh Hạo Thạc không tiện nói gì thêm, im lặng lấy iPad ra vẽ.

10 giờ rưỡi, cậu cắm sạc iPad rồi vào phòng tắm để tắm rửa.

Lúc trở ra, Trịnh Hạo Thạc trông thấy Kim Tại Hưởng đang gập bụng ở trên giường.

"Tiểu Thạc." Kim Tại Hưởng cũng nhìn thấy cậu, dừng lại gọi: "Cậu có thể giữ chân giúp tôi một xíu được không?"

Trịnh Hạo Thạc nhất thời chẳng hiểu gì: "Giữ chân là sao?"

Kim Tại Hưởng cong cong khóe môi: "Qua đây rồi biết."

Trịnh Hạo Thạc lại gần: "Giữ như thế nào?"

Kim Tại Hưởng ra hiệu: "Nào, lên giường đi."

"Hả?" Trịnh Hạo Thạc có chút nghi hoặc: "Tại sao phải lên giường?"

"Không lên giường thì sao mà giữ chân giúp tôi được?" Biểu cảm của Kim Tại Hưởng vô cùng đứng đắn: "Tôi thấy bản thân không đủ sức gập bụng một mình, hiệu quả tập luyện cũng giảm đi rất nhiều."

Trịnh Hạo Thạc còn chưa kịp trả lời, Kim Tại Hưởng đã nhìn cậu với ánh mắt tràn ngập chờ mong: "Tiểu Thạc sẽ không nhẫn tâm từ chối lời nhờ vả bé tí của tôi đâu, đúng chứ?"

Hắn đã nói tới nước này rồi, Trịnh Hạo Thạc chỉ có thể nhận lời: "Được."

Kim Tại Hưởng đã giúp cậu nhiều như vậy thì sao cậu có thể từ chối một chuyện bé như con kiến thế này được chứ?

Đôi chân trắng nõn nhẵn nhụi rời khỏi dép lê, Trịnh Hạo Thạc khom người leo lên giường.

Chỉ mới nghĩ đến việc Tiểu Thạc đang ở trên giường của mình thôi cũng đã đủ khiến Kim Tại Hưởng nhộn nhạo hết cả lên rồi.

Nhưng ngoài mặt, hắn vẫn bình tĩnh hướng dẫn: "Tiểu Thạc, bây giờ cậu hãy giữ chặt bắp chân của tôi đi, đừng để tôi cử động."

Trịnh Hạo Thạc từng thi môn Giáo Dục Thể Chất rồi nên cũng biết động tác gập bụng tiêu chuẩn là như thế nào, cậu ngoan ngoãn bò đến cuối giường, do dự vài giây rồi dùng hai tay nắm lấy bắp chân thon dài và rắn chắc của hắn.

Lòng bàn tay mềm mại mịn màng chạm vào làn da ấm nóng, máu trong người Kim Tại Hưởng như sôi trào, hắn cố ý dùng sức nâng nửa người trên lên.

Quả nhiên, Trịnh Hạo Thạc vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, suýt chút nữa đã bị lực ngồi dậy của hắn đẩy về phía trước.

"Tiểu Thạc, cậu không sao chứ?" Kim Tại Hưởng quan tâm hỏi, sau đó đề nghị: "Hay là thế này đi, cậu quỳ gối lên chân tôi, đè cả người xuống, vậy thì tôi sẽ không dễ dàng thoát ra nữa."

Trịnh Hạo Thạc cảm thấy có lý nên bèn duỗi thẳng thắt lưng, quỳ lên mu bàn chân của hắn, lòng bàn tay đè trên đầu gối, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nếu tôi lỡ làm cậu đau thì nhớ phải nói cho tôi biết đó."

"Sao có thể chứ?" Kim Tại Hưởng bật cười, nâng người dậy: "Cậu nhẹ lắm, sao mà làm tôi đau được?"

Sau đó hắn bắt đầu thực hiện động tác gập bụng ở trên giường.

Mới đầu, Trịnh Hạo Thạc còn có thể tập trung đếm số lần giúp Kim Tại Hưởng, nhưng dần dà, cậu phát hiện Kim Tại Hưởng ngồi dậy cách cậu ngày càng gần.

Mồ hôi toát ra từ gương mặt góc cạnh và sắc nét, mỗi lần dùng sức ngồi dậy, hắn đều phát ra tiếng thở dốc đầy khêu gợi, khi cả hai ở khoảng cách gần nhất, gương mặt tuấn tú ấy suýt nữa đã ghé sát và cụng trán vào trán cậu.

Đáng sợ hơn chính là đôi mắt sâu không thấy đáy kia, lúc nào cũng dán chặt vào mặt cậu, như thể hắn chỉ ngồi dậy là để ngắm rõ từng đường nét trên khuôn mặt cậu vậy.

Vành tai của Trịnh Hạo Thạc lặng lẽ đỏ lên, cậu ngoảnh mặt liếc mắt qua chỗ khác.

Sợi tóc hơi ướt cọ qua bên má khiến cậu bất giác quay mặt về.

Ngay sau đó, bốn mắt chạm nhau, chóp mũi áp vào chóp mũi, hơi thở nóng hổi phả lên bờ môi, mang đến cảm giác ngứa ngáy tê dại. Toàn thân Trịnh Hạo Thạc run lên, cậu bỗng quên mất sau lưng mình là đuôi giường, nên đã buông tay lùi về sau như bị điện giật.

"Cẩn thận!" Kim Tại Hưởng vội vàng túm lấy cậu, đồng thời tách hai chân ra, kéo cậu vào lòng.

Trịnh Hạo Thạc vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nhịn không được kêu lên một tiếng nhỏ: "A..."

"Sao tự nhiên lại lùi về phía sau vậy?" Hai tay Kim Tại Hưởng ôm lấy cậu, đôi chân thon dài quấn quanh người cậu, biết thừa mà còn cố hỏi: "Nguy hiểm lắm đấy, nhỡ ngã xuống giường thì làm sao bây giờ?"

"Tôi..." Trịnh Hạo Thạc hệt như một bé thỏ con sợ hãi nép vào lòng hắn, cậu cố gắng ổn định lại nhịp tim đang đập rất nhanh của mình.

Vài giây sau, đột nhiên ý thức được tư thế hiện tại của hai người quá thân mật, cậu hoảng sợ giãy dụa: "Cậu, cậu buông tôi ra trước đã!"

Kim Tại Hưởng siết chặt bàn tay đang đặt trên bờ vai gầy guộc của cậu, sau đó ngoan ngoãn buông cậu ra.

Trịnh Hạo Thạc sốt ruột vỗ vỗ chân hắn: "Chân nữa..."

Kim Tại Hưởng co đầu gối lại, nhấc chân qua bên cạnh, vẻ mặt có chút vô tội: "Tại tôi sợ cậu bị ngã lần nữa thôi mà."

Trịnh Hạo Thạc không nói gì, chỉ đỏ bừng mặt, cậu vội vã bước xuống giường, sau đó xoay người tiếp tục leo lên giường tầng trên.

"Tôi vẫn chưa gập bụng xong mà, Tiểu Thạc." Kim Tại Hưởng ló đầu ra gọi.

"Tôi mệt rồi, không giúp nữa đâu." Trịnh Hạo Thạc chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, giọng điệu cũng trở nên khác lạ: "Nhờ... nhờ Thẩm Chiếu giữ chân giúp cậu đi."

"Sao cơ sao cơ? Chân vịt á?" Thẩm Chiếu chỉ nghe thấy hai chữ cuối cùng: "Nửa đêm rồi mà vẫn có chân vịt để ăn à?"

(*) Giữ chân và chân vịt đều phát âm là yā tuǐ.

Kim Tại Hưởng cực kỳ cạn lời: "Đi ngủ đi rồi mơ cho thoải mái."

Trịnh Hạo Thạc nằm sấp xuống, mãi một lúc sau, cậu vẫn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng hơi nóng chưa phai ở bên má mình.

Ban nãy, Kim Tại Hưởng đã cố ý xáp lại gần cậu đúng không?

Nhưng mà trước đây hắn cũng hay vận động ở ký túc xá, chắc là cậu nghĩ nhiều quá rồi nhỉ?

Tất cả là tại Kim Tại Hưởng cứ nhất quyết nói mình là trai cong, đã thế còn tuỳ tiện tỏ tình với cậu...

Đêm hôm ấy, hai người ở giường trên lẫn giường dưới đều mất ngủ.

Sáng sớm, Trịnh Hạo Thạc thức dậy trong tiếng gọi trầm thấp.

Cậu mơ màng mở mắt ra, trong tầm nhìn xuất hiện một gương mặt tuấn tú đang mỉm cười dịu dàng với cậu: "Buổi sáng tốt lành, Tiểu Thạc."

Vì từng ngủ chung giường hồi còn đi vẽ ký hoạ nên cậu không bị giật mình tí nào, chỉ là có chút ngơ ngác: "Mấy giờ rồi?"

"7 giờ 20 phút." Kim Tại Hưởng trả lời: "Đồng hồ báo thức của cậu không kêu nên tôi gọi cậu dậy."

Trịnh Hạo Thạc tỉnh táo lại ngay tức khắc, ngồi dậy và leo xuống cầu thang.

Kim Tại Hưởng đi theo cậu về phía phòng tắm: "Đừng lo, tôi mua bữa sáng rồi, cậu đánh răng rửa mặt xong rồi ra ăn đi nhé."

Trịnh Hạo Thạc bước vào phòng tắm, đang định đánh răng thì phát hiện bàn chải của mình đã được bóp sẵn kem và đặt trên cốc súc miệng.

Kim Tại Hưởng dựa vào khung cửa: "Dịch vụ trọn gói, chu đáo không?"

Trịnh Hạo Thạc ngoái đầu nhìn hắn, sau đó lập tức quay đầu lại, nhét bàn chải đánh răng vào miệng, ậm ờ nói: "Cảm ơn."

Đêm qua, giường dưới thỉnh thoảng lại vang lên tiếng trở mình, chứng tỏ Kim Tại Hưởng cũng bị mất ngủ giống cậu, vậy thì tại sao sáng nay hắn có thể dậy sớm hơn cậu được cơ chứ, đã thế còn trông cực kỳ phấn chấn?

Quả nhiên, tinh lực* của hai người rất khác nhau.

(*) tinh thần và sức lực

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Trịnh Hạo Thạc vội vàng ăn sáng mấy miếng rồi chuẩn bị ra ngoài.

"Đừng vội, mang sữa tới lớp uống đi." Kim Tại Hưởng nhét hộp sữa vào tay cậu, "Tôi đạp xe chở cậu tới khu giảng dạy."

Trịnh Hạo Thạc nhận lấy hộp sữa: "Nhỡ cậu bị trễ học thì sao?"

"Không sao, tôi đạp nhanh lắm, không trễ được đâu." Kim Tại Hưởng khẽ mỉm cười, đeo balo lên vai rồi bước ra khỏi phòng trước.

Tiết học buổi sáng nhanh chóng kết thúc, Trịnh Hạo Thạc xuôi theo dòng người ra khỏi toà nhà giảng dạy, bên tai bỗng vang lên tiếng la hét khe khẽ của đám

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net