Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Hạo Thạc mỗi khi nhớ lại lần đi suối nước nóng đó đều không tự chủ được mà tim đập chân run. Kim Tại Hưởng hắn hẳn là đã nén nhịn quá lâu rồi, nên lần ấy giống như bộc phát, đem cậu làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần. Từ suối, đến vào phòng thay đồ, rồi lại kéo lê ra sàn gạch đen trơn bóng. Trịnh Hạo Thạc bị xỏ xuyên đến độ không cả thở được, cuối cùng không chịu nổi mà ngất xỉu.

Mẹ kiếp..Tên đó lấy đâu ra sức khoẻ kinh người như vậy chứ. May mắn ông đây là đàn ông, nếu là nữ tử hẳn sẽ chết khô trên người hắn mất.

Sau chuyến đi suối nước nóng là đến kì nghỉ Tết. Kì thực nói tới tập đoàn quản lý trung tâm thương mại thì làm gì có nghỉ Tết. Nhưng Kim Đại Phát lại là ngoại lệ, tất cả các trung tâm thương mại đều đóng cửa 3 ngày để cho nhân viên có thể giành ngày đầu năm mới bên gia đình. Dân tình mặc dù phản đối ầm ầm, nói hiếm được mấy ngày nghỉ mà chỗ ăn chơi lại đóng cửa, thực sự rất lãng phí thời gian. Nhưng Kim Đại Phát quyết không thay đổi, vẫn luôn giữ chính sách này trong suốt rất nhiều năm.

_Đóng cửa mấy ngày như vậy không sợ doanh thu bị tụt giảm sao??

_Chuyện doanh thu đó em không cần lo. Dù đóng cửa một tuần hay thậm chí một tháng vẫn không có vấn đề gì.

Trịnh Hạo Thac gật gật đầu, tiếp tục lựa trái lựa phải chọn vỏ sủi cảo. Ngày mai là ngày cuối của năm cũ rồi, tất sẽ phải gói sủi cảo để chào đón giao thừa. Kim Tại Hưởng tên đó hoá ra là gà mờ đến vậy, nói đến gói sủi cảo thì mặt ngơ ra như tên ngốc. Hắn nói năm mới cũng có ăn sủi cảo, nhưng đều là mua từ bên ngoài, chưa bao giờ gói cả.

Buổi sáng lúc Kim Tại Hưởng tỉnh dậy nhìn đồng hồ đã hơn 9h. Tối hôm qua Trịnh Hạo Thạc nhất quyết dọn chăn gối sang bên phòng kia ngủ, hại hắn cả đêm giường đệm lạnh lẽo mãi mới có thể nhắm mắt.

_Ấy, cậu đừng mạnh tay như vậy, vỏ rách mất.

_Đắp nhiều nhân như vậy sẽ bị bục đó.

_Mẹ nó Kim Nam Tuấn, cậu gói dài như cục phân vậy ai ăn được chứ.

Kim Nam Tuấn toát mồ hôi chân tay luống cuống ngồi xổm gói sủi cảo. Hắn từ trước đến nay hùng hổ quen rồi, toàn làm việc nặng chứ có bao giờ đụng vào mấy việc bếp núc này đâu chứ. Bảo hắn thay bóng đèn hay sửa chữa gì hắn cũng làm được, chứ bảo hắn ngồi gói sủi cảo,nhìn thế nào cũng phi logic không chịu được.

Kim Tại Hưởng đứng dính ở cầu thang, nhìn quản gia nhà mình lần đầu tiên bị chỉnh thảm đến vậy thì không nén được, khoé miệng cong lên thành đường cung hoàn hảo.

_Cậu dậy rồi thì xuống đây phụ tôi một tay đi, đừng đứng đó cười nữa.

Trịnh Hạo Thạc nói trong khi mắt vẫn chăm chăm mấy viên sủi cảo. Kim Tại Hưởng đi xuống, nhìn thấy 3 mâm chất đầy sủi cảo đã gói xong. Một mâm méo mó dài ngắn nhìn thảm không thể thảm hơn, chắc chắn là tác phẩm của Kim Nam Tuấn.

Còn hai mâm còn lại..Ừm, nói sao bây giờ. Kim Tại Hưởng cảm thấy mình thực sự đã nhặt được báu vật rồi.

_Vậy tôi làm gì??

Kim Nam Tuấn giật nảy người ngẩng đầu lên. Cậu chủ không định thực sự ngồi xuống gói sủi cảo đấy chứ?? Hắn cùng Kim Tại Hưởng đã 6 7 năm trời, chưa từng thấy qua a.

_Cậu á..Giúp tôi thoa nước làm mềm vỏ đi (cái này mình chém chứ mình cũng chẳng biết gói sủi cảo như nào)

Kim Tại Hưởng ngồi xổm nhanh chóng hoàn thành công việc được giao. Hắn đưa mắt nhìn chằm chằm người bên cạnh. Bàn tay thon dài khéo léo cuộn vỏ sủi cảo tròn vo. Khi nặn xong một chiếc, cậu sẽ ngắm chúng rồi mỉm cười, giống như có hàng ngàn tia nắng xuân ấm áp len lỏi vào nơi sâu nhất trong trái tim hắn.

Toàn bộ một màn tình nồng ý đậm này lọt vào mắt Kim quản gia, và Nam Tuấn bỗng nhiên thấy nhớ Thạc Trấn nhà hắn da diết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net