Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tui tính chiều sẽ ra chap nhưng nhớ lại chiều tui bận nên ko thể ra đc nên tui ra giờ này luôn nha...Buổi trưa vui vẻ nha các cô 🤗👇

                   
                          Vào truyện thôi👇

Lúc sáng sớm Hoseok còn chưa quan sát cẩn thận, giờ được giao nhiệm vụ, cậu liền chăm chú ngắm nhìn.

Nơi này có rất nhiều loại cây cậu thường thấy, cũng có vài loại cậu chưa từng gặp bao giờ, còn có vài loại hoa, nhìn như được người có chuyên môn thiết kế. Nhiều loại như vậy đặt cùng một chỗ tạo nên một quang cảnh rất bắt mắt.

“Bên cạnh ban công, trong phòng khách vẫn còn mấy bồn hoa.” Taehyung  nhìn Hoseok: “Giờ tôi bắt đầu nói, em ghi vào điện thoại hay nhớ luôn vào đầu?”

Hoseok nghĩ nghĩ, có vẻ phải nhớ khá nhiều thứ, nên là: “Ghi lại đi.”

Nói xong, cậu lấy điện thoại di động ra, mở phần Ghi chú.

“Bên này,” Taehyung chỉ vào một chỗ: “Hai đến ba ngày tưới một lần.”

Hoseok chụp ảnh rồi lưu vào phần Ghi chú, viết thêm “hai đến ba ngày một lần”.

Hoseok: “Tưới bao nhiêu nước?”

Taehyung trả lời cậu: “Một lượng vừa phải.”

Hoseok: “… Dạ.”

Văn phòng Hoseok cũng có vài chậu cây cỏ, nhưng phần lớn đều do Jisoo chăm sóc. Phòng riêng của cậu cũng có một cây do Jisoo chọn, cô bảo đây là loại cây dù không tưới nước cũng sẽ không chết, rất tiện.

Hoseok viết thêm “một lượng vừa phải”, định chốc nữa nếu rảnh sẽ hỏi Jisoo một chút.

“Bên này,” Taehyung tiếp tục: “Nửa tháng một lần.”

Hoseok gật đầu, lần này cậu không hỏi nữa, tự chụp ảnh rồi tự ghi vào Ghi chú, lượng nước vừa phải.

“Bên này,” Taehyung lại đổi sang một bên khác: “Theo mùa, nhìn đất trồng, bề mặt đất khô nghĩa là cần tưới nước, thường là nửa năm hoặc hơn.”

Hoseok gật đầu, ghi nhớ vô cùng nghiêm túc.

“Cuối cùng là bên này,” Taehyung chỉ vào mấy cây: “Không cần tưới nước.”

Hoseok ậm ừ, lấy di động chụp lại.

Vừa đi vừa nói một lượt, Hoseok đã di chuyển một quãng khá xa, sau khi Taehyung tuyên bố nhiệm vụ xong, cậu liền giơ điện thoại chụp một loạt ảnh, xác định không bỏ sót cái gì mới lưu vào.

“Tôi đều nhớ kỹ rồi, sau này nếu anh không rảnh, mấy cái cây này cứ giao cho tôi.”

Taehyung ừ một tiếng, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì, anh hỏi: “Em biết phải tưới bao nhiêu nước không?”

Hoseok nở nụ cười.

Hỏi rất hay đấy ngài Kim!

Hoseok: “Không biết.”

Giọng Taehyung có chút bất đắc dĩ: “Không biết sao không hỏi tôi?”

Hoseok cười cười: “Sẽ biết thôi mà.”

Taehyung hơi nghiêng đầu: “Em định hỏi người khác à?”

Hoseok kinh ngạc, Taehyung à, khả năng liên tưởng của anh quá tốt rồi.

Cậu thành thật trả lời: “Nhân viên của tôi, mẹ cô ấy mở cửa hàng hoa.”

Taehyung thoáng nhíu mày: “Người nào? Nam hay nữ?”

Hoseok: “Nữ, Jisoo.”

Taehyung đột nhiên có vẻ không vui: “Vì sao không hỏi tôi?”

Hoseok ngừng lại một chút.

“Bởi vì,” Hoseok cảm thấy bản thân không trả lời được, đành phải lặp lại: “Bởi vì mẹ của cô ấy mở cửa hàng hoa.”

Giọng điệu của Taehyung rất thản nhiên: “Nhìn đất trồng, đất không khô, nước không tràn ra ngoài là được.”

Hoseok ngay lập tức gật đầu: “Vâng.”

Sao cậu cứ có cảm giác là Taehyung đang giận?

Tuy rằng anh đã nói, trong cuộc hôn nhân này, nếu có bất cứ vấn đề gì đều có thể hỏi anh.

Nhưng…

Không đến mức nghiêm khắc như vậy chứ?

Hoseok khụ khụ hai tiếng, đành cười ngây ngô với Taehyung.

Taehyung đứng đối diện cửa ban công, cúi đầu nhìn cậu, cả hai người bất ngờ không kịp chuẩn bị, mắt đối mắt với nhau.

Đã nhiều ngày trôi qua, bọn họ chưa từng đối diện trực tiếp như vậy.

Hoseok cũng cảm thấy rất kỳ lạ, đáng ra bọn họ phải ngày càng thân thiết hơn mới đúng, nhưng càng đối diện, cậu càng cảm thấy thẹn thùng hơn là sao?

Cậu lại khụ khụ, định nói gì đó, ánh mắt chợt nhìn thoáng qua ban công.

Hoseok ngẩng đầu, chỉ lên trên: “Trên đây cũng có cây, vậy có cần tưới nước không?”

Vị trí Taehyung đang đứng không tiện lắm, để có thể thấy rõ chỗ Hoseok chỉ, anh đi một bước về phía cậu rồi ngước nhìn theo hướng ngón tay cậu.

Rất nhanh, Taehyung liền thu ánh mắt về, anh nhìn Hoseok, câu “không cần” không thể cất thành lời.

Chàng trai trước mặt đang đứng rất gần anh, hai người chưa từng gần nhau như vậy lúc ban ngày.

Hoseok hơi ngẩng đầu, ánh mắt vẫn còn dừng trên mấy chậu cậu, lông mi cậu không dài nhưng rất dày, khiến đôi mắt cậu tròn, đẹp như ánh mắt của một chú sóc con hiếu kỳ.

Yết hầu Taehyung chuyển động một cách mất tự nhiên, sau đó Hoseok cúi đầu tới gần hơn.

“Sao thế?” Chắc do thấy Taehyung chưa trả lời, Hoseok lại hỏi: “Có cần tưới nước không?”

Lúc Hoseok nói chuyện, đôi môi chuyển động lên xuống, Taehyung không hề nghe rõ cậu đang nói gì, chỉ nhìn thấy hai cánh môi đang khép rồi mở của cậu.

Môi Hoseok hồng nhạt, khóe môi cong lên tự nhiên, cứ như luôn mỉm cười. Lúc này, bởi vì đang nói chuyện, hàm răng xinh đẹp của cậu thấp thoáng lộ ra giữa làn môi.

Taehyung chớp mắt.

Dường như Hoseok đã nhận ra có gì đó không thích hợp, cậu thu lại ánh mắt, phát hiện Taehyung đang chăm chú nhìn mình.

Trong khoảnh khắc hai người đối diện lần nữa, Hoseok không nhịn được liếm liếm môi.

Cánh môi ngay lập tức trở nên ướt át, khiến yết hầu Taehyung lại vô thức chuyển động.

Sau đó anh cúi đầu, hôn Hoseok.

____________

Mấy cô đang rất mong chờ đoạn sau đúng ko, hehe tui biết hết đó, muốn biết thế nào thì nhớ đón xem chap sau đi nha 🤭🤭


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net