12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"mày trốn tao?"

"bỏ ra, tao không trốn mày"

"mày tránh mặt tao, một tuần rồi"

"tao bận"

"vẫn nói dối kém như thế"

______________

chuxunu
nghe nói em ốm
có sao không em

hokimnguu
dạ em kh sao
hôm nay em kh đi được
chúc mừng sinh nhật anh ạ

chuxunu
ừm
xuống nhà đi

hokimnguu

dạ ?

chuxunu
anh tiện đường đi qua
mua ít đồ cho em

hokimnguu
ơ phiền anh quá
anh kh phải làm vậy đâu 😭

chuxunu
coi như quà thăm ốm đi
chóng khoẻ
xuống đi em

hokimnguu
dạ giờ em xuống 😭

_

hồ kim ngưu lật đật chạy xuống nhà, cậu cố gắng đi nhanh nhất để người ngoài kia không phải chờ đợi quá lâu.

chu xử nữ dựa người vào xe, tay cầm một túi đồ ăn và thuốc cảm, gã vẫn mặc bộ âu phục chưa thay ra, cúi người xem điện thoại.

nghe tiếng mở cửa, chu xử nữ ngẩng mặt lên ngay lập tức.

hồ kim ngưu mặc bộ đồ ngủ màu trắng, có phần lộn xộn vì vừa dậy, cậu ngó nghiêng một hồi rồi chạy đến chỗ chu xử nữ đang đứng.

đáng yêu quá, chu xử nữ thầm nghĩ. gã vẫn giữ vẻ mặt điềm đạm thường ngày.

"anh ơi, anh em chưa về ạ" hồ kim ngưu hỏi nhỏ.

"anh em uống quá chén, tỉnh rượu mới về. em ở nhà một mình được không?"

"không sao ạ" kim ngưu xua tay "nhà em có người mà, em không ở một mình đâu"

"ừm" chu xử nữ nhẹ giọng, đoạn gã đưa hai túi cầm trên tay cho hồ kim ngưu "của em"

hồ kim ngưu cúi người nhận lấy, miệng cảm ơn gã không ngớt: "anh tốt với em quá, anh hỏi thăm là em vui lắm rồi"

"nhớ giữ gìn sức khoẻ" chu xử nữ dặn dò "ốm thì nghỉ ngơi, đừng cố quá"

"dạ"

"thôi em vào nhà đi, ở ngoài lại bệnh thêm, anh về nhé" chu xử nữ xoa nhẹ đầu cậu nhóc.

"a chờ đã" hồ kim ngưu chợt nhớ ra gì đó, cậu lục trong túi quần ra một hộp quà nhỏ được gói cẩn thận. khi nãy chạy vội xuống, hồ kim ngưu có nhét tạm vào túi quần. "quà sinh nhật của anh nè, chúc mừng sinh nhật anh ạ. món quà nhỏ hi vọng anh không chê"

chu xử nữ vui muốn chết, nhưng gã vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng như nước.

"cảm ơn em"

"dạ anh về ạ" hồ kim ngưu vẫy tay chào chu xử nữ, chờ gã lên xe mới xoay người chạy vào nhà.

chu xử nữ mân mê hộp quà một hồi, đoạn gã đưa bàn tay vừa xoa tóc kim ngưu lên, khẽ hôn nhẹ.

hình như gã lại thích kim ngưu thêm một chút nữa rồi.

_______________

"xinh đẹp của em ơi"

hồ thiên yết trong men say lại càng táo bạo hơn cả, y đi tới ôm chầm lấy ngọc song ngư trong sự bất ngờ của anh và lưu cự giải.

may là hiện tại đã muộn nên không còn quá nhiều người ở lại, nếu không hồ thiếu gia thực sự không biết giấu mặt vào đâu.

ngọc song ngư ngỡ ngàng không kịp phản ứng, còn lưu cự giải chỉ kịp thốt lên một tiếng rồi đứng đơ ra đó.

không khí rơi vào trầm mặc trong phút chốc.

"ừm" mạc song tử khẽ lên tiếng "xin lỗi"

hắn kéo hồ thiên yết ra, nhưng y cứ một mực bám dính lấy ngọc song ngư, làm mạc song tử bó tay hết cách.

"em rất thích anh nha" hồ thiên yết lè nhè. lưu cự giải một bên bày ra vẻ mặt một lời khó nói.

"hay là, cậu chịu một lúc?" mạc song tử hỏi nhỏ. hắn cũng hơi quá chén, may là biết giới hạn của mình nên kiểm soát lại một chút. nhưng để đọ lại con ma men này thì không đủ sức.

ngọc song ngư cạn lời, đẩy hồ thiên yết nhưng y không chịu buông ra.

"tôi còn phải về"

"nhưng tôi không gỡ nó ra được"

"cậu dùng sức đi"

"tôi gỡ không ra mà"

lúc nghiêm ma kết đi đến, anh chỉ thấy một mạc song tử đang cố gắng phân bua với ngọc song ngư bị hồ thiên yết dính lấy đến mất kiên nhẫn.

anh nhìn mạc song tử, biết là hắn cũng ngà ngà rồi. mạc song tử khi say rất ngoan, cũng rất dễ nói chuyện.

nếu là mạc song tử thường ngày, sẽ không có chuyện hắn cố gắng phân bua với người khác. hắn chọn trực tiếp đấm hồ thiên yết đến lúc nào y chịu buông mới thôi.

"thiên bình, kia là người cùng nhóm em đúng chứ?" nghiêm ma kết hỏi cậu em đang đứng bên cạnh.

"a đúng rồi, sao em ấy chưa về nhỉ"

"em về với cậu ấy đi, muộn rồi"

"dạ"

nghiêm thiên bình chạy đến bên lưu cự giải, nói nhỏ vào tai cậu. lưu cự giải khẽ gật đầu, cậu chào ngọc song ngư rồi rời đi cùng thiên bình ngay sau đó.

ngọc song ngư đứng trước 3 vị thiếu gia, không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

"ma kết" mạc song tử mếu máo "tao không gỡ được hồ thiên yết, nhưng cậu ta không tin tao"

ngọc song ngư khó hiểu nhìn mạc song tử, đúng là chưa thấy mạc thiếu gia như này bao giờ nha.

nghiêm ma kết không nhịn được bật cười, nhưng chỉ thoáng qua, nhanh đến mức ngọc song ngư cứ tưởng mình gặp ảo giác.

"hồ thiên yết, bỏ cậu ấy ra" nghiêm ma kết xách lấy cổ áo hồ thiên yết, kéo kéo y.

hồ thiên yết thấp giọng không hài lòng, y không muốn ai cướp ngọc song ngư đi, nên y ôm chặt hơn nữa.

ngọc song ngư giật giật khoé miệng, ai cứu anh với.

nghiêm ma kết không tốn mấy sức, chỉ một lúc sau đã gỡ được hồ thiên yết ra, anh khẽ chậc lưỡi. chưa thấy alpha nào một mực dính lấy omega nhà người ta như hồ thiếu gia.

"xin lỗi cậu" nghiêm ma kết nói "nó say chứ không có ý gì đâu"

không có mới là lạ, ngọc song ngư thầm nghĩ. nhưng ngoài mặt anh vẫn giữ nguyên nụ cười, từ nhỏ anh đã được dạy phải luôn giữ thái độ ôn hoà, nhất là với những gia tộc lớn có địa vị cao.

"vậy tôi xin phép" ngọc song ngư cúi chào rồi xoay người đi. lúc chu xử nữ về đến nhà, gã chỉ thấy bóng dáng ngọc thiếu gia chạy trối chết.

"gì vậy" chu xử nữ nghi hoặc "bọn mày doạ cậu ấy à"

"không mà" mạc song tử lẩm bẩm "thiên yết, bám cậu ấy"

"gì?" chu xử nữ giật mình "là kiểu bám dính đấy à?"

"ừm" mạc song tử gật gật "tao gỡ, nhưng mà không được, ma kết gỡ được"

chu xử nữ cười ha hả, một mặt này của hồ thiên yết đúng là hiếm có khó tìm. đoạn gã lại nhìn mạc song tử đang ngoan ngoãn ngồi cạnh nghiêm ma kết, nếu nhìn thoáng qua thì không ai nhận ra sự khác thường của hắn, nhưng qua lời nói, gã biết thằng bạn mình cũng say rồi.

"giờ sao đây" chu xử nữ nhìn hồ thiên yết đang xụ mặt ngồi một chỗ, từ chối tiếp xúc với cả thế giới. "kiểu này chắc không tự về được rồi"

"cho nó ở tạm đây một đêm đi, đường xá nguy hiểm" nghiêm ma kết nói "tao với song tử về"

"ừm, kim ngưu cũng không xuống đón được, khuya rồi"

"tao không về đâu" mạc song tử bĩu môi "tao ở đây cơ"

"sao lại không về" chu xử nữ hỏi. nghiêm ma kết chăm chú nhìn người bên cạnh.

"không về với ma kết đâu"

à, chu xử nữ ngầm hiểu. gã liếc nhìn nghiêm ma kết hỏi ý kiến.

"chú mạc nhờ tao đưa mày về" nghiêm ma kết khẽ chỉnh lại mái tóc không gọn gàng của mạc song tử.

"à" mạc song tử chẹp miệng "thế là không được ở lại hả"

"ừm" chu xử nữ nói "hôm nay thiên yết ở nhà tao rồi"

"òm"

chu xử nữ không biết nếu mạc song tử nhìn thấy bộ dạng lúc này của mình thì sẽ như thế nào.

"mày đưa nó về đi"

nghiêm ma kết thoáng gật đầu, anh đứng dậy đỡ mạc song tử.

"tao tự đi được mà" mạc song tử giương mắt đắc ý, hắn đứng một lúc như muốn nói với hai thằng bạn, tao không hề say nhé.

chu xử nữ thiếu chút nữa cười thành tiếng, gã thề nhìn mạc song tử ngốc kinh khủng. thật hiếm khi thấy mạc thiếu gia say, chu xử nữ cảm thán.

"đi thôi" nghiêm ma kết khẽ nói.

mạc song tử im lặng, nhấc chân đi theo nghiêm ma kết. hắn mơ màng nhìn bóng người phía trước, đoạn mạc song tử vươn tay, nắm lấy một góc áo của anh.

nghiêm ma kết nghi hoặc quay lại.

"để tụi mình không bị lạc mất nhau" mạc song tử cười tươi.

ngoan quá, nghiêm ma kết thầm nghĩ.

"vậy nắm chặt vào nhé"

______________

Tui có lời muốn nói:
8/3 vui vẻ nhíeee mng 😚 những bông hoa xinh đẹp của tui nhất định phải thật hạnh phúc nhee


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net