Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Nhung cùng hai người bạn của cô ta mỉm cười nham hiểm đứng nhìn, cô ta cầm điện thoại lên quay lại, mục đích duy nhất chính là hủy hoại thanh danh của cô, khiến cô trở nên dơ bẩn để Hạo Kỳ bỏ cô mà chọn cô ta.

Lê Hòa bước ra nhìn thấy Bắc Vy nằm trên giường, cả người hắn vô cùng phấn khởi liền nhào lên người cô, gấp gáp cởi quần áo của cô ra.

Nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị một lực mạnh nắm lấy cổ hắn, hung hăng ném ngược hắn ra phía sau làm hắn đập vào bức tường rồi lăn xuống sàn.

Hạo Kỳ nhanh chóng mặc lại quần áo cho Bắc Vy, cởi áo vest của mình đắp lên người cô rồi kéo chăn phủ lên cẩn thân sau đó quay lại giải quyết bọn chúng.

Bạch Vỹ cùng với hai người đàn ông mặc vest đen ở bên ngoài sau khi có lệnh Hạo Kỳ mới bước vào phòng.

Lê Hòa bị một cú ném của anh mà cả người hắn rã rời như bị rút hết xương, không còn sức đứng dậy.

Hạo Kỳ từ từ đi lại chỗ hắn, đưa tay bóp lấy cổ hắn rồi đưa hắn lên cao. Càng ngày lực siết càng mạnh, làm mặt hắn trở nên xanh xao trắng bệch không còn giọt máu.

Hạo Kỳ lúc này đang cực kỳ tức giận, ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí lướt qua làm cho Hạ Nhung và hai cô bạn của cô ta sợ đến run rẩy, không dám cử dộng.

Bạch Vỹ đi đến chỗ Hạ Nhung, giựt lấy chiếc điện thoại trong tay cô ta sau đó bước đến bên chỗ anh “Thiếu gia, cô ta đã quay clip lại.”

Hạo Kỳ nghe xong càng giận dữ hơn, khí lạnh âm hàn tỏa ra khắp người anh làm nhiệt độ hạ xuống đột ngột, căn phòng lạnh đến nỗi như sắp bị đóng băng. Hai người đàn ông mặc vest đen cũng không chịu được mà rùng mình sợ hãi.

Hạo Kỳ nhìn Lê Hòa đang không ngừng giãy giụa trong tay anh, lại nhớ đến cảnh tượng khí này làm anh muốn lập tức bẻ gãy cố hắn để trút giận.

Lê Hòa giãy giụa không ngừng đến khi không còn sức nữa thì mới dừng lại, hai tay hắn xụi lơ thả xuống. Hạo Kỳ gầm giọng tức giận nói: “Mày chuẩn bị xuống địa ngục đi!”.

Nói xong anh ném hắn xuống sàn nhà. Lê Hòa vừa đưa tay ôm cổ vừa ho sặc sụa, hắn còn tưởng mình đã bị anh bẻ gãy cổ rồi. Cảm giác lạnh lẽo đáng sợ đó làm hắn thấy còn sợ hơn cả cái chết.

Bạch Vỹ đưa chiếc điện thoại của Hạ Nhung cho Hạo Kỳ, trong đó là đoạn phim cô ta vừa mới quay lại. Hạo Kỳ xóa đi đoạn video đó, rồi từ từ đi lại chỗ cô ta.

Ba người bọn họ cảm nhận được sát khi lạnh lẽo thì sợ đến mức xanh mặt, nhưng họ không bỏ chạy được vì hai người vệ sĩ kia đã đứng chắn ngay cửa phòng.

Hạo Kỳ đi đến trước mặt của Hạ Nhung, cô ta cúi đầu không dám nhìn anh. So với lúc ở nhà, thì bây giờ anh như một con quỷ đang khát máu, muốn hủy diệt mọi thứ xung quanh mình.

Giọng nói lạnh lẽo thấu xương vang lên làm cô ta tê rần da đầu, sau đó cả người run cầm cập “Trước đó tôi đã cảnh cáo cô rồi, nhưng có vẻ như nhị tiểu thư không biết sợ là gì nên mới dám làm ra chuyện lớn mật thế này nhỉ?”.

Hạ Nhung toàn thân run rẩy không thể mở miệng được, cô ta không ngờ anh lại xuất hiện ở đây còn nhanh đến mức độ này. Rõ ràng cô ta cùng với bọn họ đã quan sát rất kỹ, cũng tính toán chu đáo rồi mới hành động, sao lại bị anh phát hiện được?

Câu hỏi còn chưa có câu trả lời thì lời nói của anh đã làm cô ta sợ hãi khóc lóc cầu xin anh: “Nếu cô muốn như thế thì tôi sẽ giúp cô!”.

Cô ta đương nhiên hiểu ý anh là gì, cho nên vội vàng nắm lấy chân anh cầu xin: “Hạo Kỳ, em biết lỗi rồi, xin anh tha cho em lần này, em xin anh đừng hủy hoại em, chỉ vì em quá yêu anh nên mới làm liều, em xin anh mà!”.

Hạo Kỳ cười lạnh một tiếng, sau đó hất cô ta ngã ra sau, anh quay người lại, ra lệnh cho Bạch Vỹ đang đứng bên cạnh: “Xử lý cô ta và hắn cho gọn gàng, những người còn lại đánh một trận để cảnh cáo rồi trả về nhà bọn chúng!”.

Bạch Vỹ nhận lệnh “Vâng, thưa thiếu gia!”.

Hạo Kỳ cúi người bế Bắc Vy lên, lúc này cô đã lờ mờ tình lại, nheo nheo mắt mình, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh lập tức rút cả người vào ngực anh “Hạo Kỳ, em lạnh.”

Hạo Kỳ cúi xuống hôn lên trán cô, rồi dịu dàng nói: “Xin lỗi em, bảo bối, anh đưa em về nhà.”

Anh vừa ra khỏi phòng, Bạch Vỹ đã gọi người đến xử lý theo ý anh. Hai cô bạn của cô ta bị đánh đến mặt đầy vết thương, còn Lê Hòa và cô ta thì bị ép uống thuốc sau đó làm ra loại chuyện ghê tởm và bị quay lại toàn bộ từ đầu đến cuối.

Mọi việc xong xuôi, bọn chúng được người của anh cho vào bao, sau đó ném trước cổng nhà của từng người. Phía ngoài bao ghi thêm dòng chữ: “Đây là cảnh cáo!”.

Bắc Vy sau khi được anh bế ra xe, cô cố mở mắt ra nhìn anh: “Sao anh lại ở đây, không phải anh còn họp sao?”.

Anh đưa tay sờ lên má cô “Em ngủ một lát đi, đến nơi anh gọi em dậy.”

Bắc Vy gật đầu ngoãn ngoãn ngủ thiếp đi trên xe. Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi nhỏ giọng nói: “Xin lỗi em, bảo bối.”

Về đến biệt thự, anh không đánh thức cô mà bế cô đi thẳng lên phòng ngủ của hai người. Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sau đó đắp chăn cẩn thận cho cô rồi mới ra ngoài.

Lúc xuống lầu Hạo Kỳ còn dặn má Trần: “Dì chuẩn bị bữa tối cho cô ấy đi, lát nữa cô ấy dậy sẽ đói bụng, tôi đến công ty một lát.”

Má Trần gật đầu: “Tôi biết rồi thiếu gia.”

Về đến công ty, Hạo Kỳ tiếp tục cuộc họp với ban lãnh đạo, họp xong thì trở về văn phòng làm việc của mình chờ Bạch Vỹ báo cáo.

Anh đứng hướng mặt ra khung cảnh bên ngoài. Bạch Vỹ bước đến đứng một bên, đưa cho anh chiếc điện thoại của cô mà anh ta nhận lại từ tài xế.

“Thiếu gia, mọi việc đã làm theo ý của thiếu gia, đoạn clip cũng được gửi đến nhà họ Hạ và nhà họ Lê.”

Hạo Kỳ lạnh lùng trả lời: “Tốt lắm, cậu về nghỉ ngơi đi.”

Bạch Vỹ cúi đầu “Vậy tôi xin phép về trước”. Nói xong anh ta nhanh chóng rời khỏi đó, vừa đi anh ta vừa nghĩ trong lòng: “Lần này bọn người đó chết chắc rồi, thế nào công ty của  bọn họ cũng bị phá sản cho coi, đụng ai không đụng lại dám đụng đến phu nhân, đúng là ngu ngốc mà.”

Hạo Kỳ đi lại bàn làm việc, sau đó để điện thoại của cô lên bàn, chầm chậm ngả lưng ra ghế nhắm mắt dưỡng thần. Còn chiếc điện thoại của Hạ Nhung sớm đã bị anh hủy hết toàn bộ dữ liệu, rồi biến nó thành đống sắt vụn.

Một lúc sau có điện thoại gọi đến, Hạo Kỳ ấn nút nghe máy, rồi mở loa ngoài nhưng im lặng không nói gì. Vẫn như thường lệ là bên kia lên tiếng trước: “Mày đang ở đâu, mau về đây gặp tao ngay!”.

Hạo Kỳ vẫn không hồi đáp, bên kia càng tức giận hơn: “Con nhỏ kia, mày dám làm chuyện này với con gái tao, tao nhất định không tha cho mày!”.

Anh vẫn không trả lời bọn họ, sau đó lại là ông ta lên tiếng: “Mày đừng tưởng tao sẽ bỏ qua, tốt nhất mày về đây quỳ xuống xin lỗi con gái tao, nếu không đừng trách tao độc ác, tao đã cho người theo dõi mày, mày không trốn được đâu!”.

Hạo Kỳ nhẹ nhàng trả lời: “Vậy sao?”.

Bên kia nghe xong thì im lặng, không còn mắng chửi nữa. Vài giây sau anh lên tiếng nói tiếp: “Các người cứ làm đi, để tôi xem lúc đó ai sẽ là người phải quỳ xuống xin lỗi!”.

Ông ta nghe xong lập tức đổi giọng: “Hạo..Hạo Kỳ, chuyện lần này là Bắc Vy có lỗi trước, con không biết nó đã làm gì em gái mình đâu, người bị hại là Hạ Nhung đó, nó dám ra tay hãm hại người nhà của mình!”.

Hạo Kỳ hừ lạnh một tiếng “Em gái? Người nhà? Cô ta xứng sao, các người xứng sao? Con gái ông không biết sống chết dám đụng đến vợ tôi, Hạ lão gia, ông nói xem tôi nên làm thế nào đây?”.

Bên kia phát ra giọng nói của phụ nữ: “Hạo Kỳ, cậu đừng nghe lời Bắc Vy nói, là nó làm hại con gái tôi, cho nên cậu nhất định phải bù đắp cho con gái tôi!”.

Anh nghe bà ta nói xong thì cơn giận lại bộc phát “Bà câm miệng! Các người không xứng để gọi tên cô ấy, bù đắp sao? Bà không thấy nực cười ư?”.

“Tôi không phải người tốt tính đâu cho nên các người biết điều thì đừng chọc giận tôi, nếu không tôi sẽ tiễn các người xuống địa ngục cùng nhau!”.

Dứt lời Hạo Kỳ lạnh lùng tắt máy, để lại bên kia nỗi sợ đầy người. Bọn họ vốn muốn tìm cô tính sổ để cô biết lui nhường lại vị trí cho Hạ Nhung vì ông ta biết cô rất tốt tính, nhất dịnh sẽ thấy có lỗi với Hạ Nhung.

Nhưng ai ngờ đâu không gặp được cô mà lại là anh bắt máy, hơn nữa giọng điệu lại vô cùng tức giận, làm bọn họ chẳng những không đạt được mục đích mà còn bị đe dọa ngược lại.

~

Lúc này ở nhà họ Hạ đang náo loạn, cô ta ngồi ôm mặt khóc vì đoạn clip mà Bạch Vỹ gửi đến cho bọn ho. Lần này đúng là cô ta đã “Hại người hại mình.”

Ba cô ta sau khi tắt điện thoại thì vô cùng sợ hãi, lời nói của Hạo Kỳ đã trực tiếp cảnh cáo bọn họ, nếu còn ngoan cố nhất định sẽ chết thê thảm trong tay anh.

Cho nên bây giờ ông ta lại muốn bắt Lê Hòa chịu trách nhiệm với con gái ông ta, dù gì trong đoạn clip đã quay lại rõ ràng người quan hệ với cô ta chính là hắn.

Nhưng mẹ cô ta nhất quyết phản đối: “Ông điên sao, tên đó là thằng chỉ biết ăn chơi, gả Hạ Nhung cho nó làm sao được, tôi không đồng ý!”.

Ông ta tức giận “Thế bà muốn tôi phải làm sao, lúc nãy bà cũng nghe thấy rồi đó, Hạo Kỳ không phải người có thể động vào được đâu, bà muốn cả nhà này chết cùng nhau hay sao?”.

Bà ta vẫn cố chấp “Nhưng tôi không muốn gả Hạ Nhung cho tên kai, nhất định nó sẽ làm khổ con gái tôi, ông muốn thấy con mình khổ sở sao?”.

“Bà muốn nhìn con mình chết hay sao? Hạo Kỳ đã nói rõ ràng đến thế rồi, huống chi nó còn giữ lại đoạn clip này, nếu bà chọc giận nó, đến lúc đó nó phát tán đoạn clip đó thì Hạ Nhung làm sao mà sống?”.

Hạ Nhung nghe ba cô ta nói thì khóc lớn “Không được, tuyệt đối không được để đoạn clip phát tán, nếu không con thà chết thì hơn!”.

Mẹ cô ta sợ hãi ôm con gái mình “Được rồi, mẹ sẽ không để nó phát tán đoạn clip đó, con đừng sợ, đừng sợ.”

Sau đó bà ta nhìn sang chồng mình “Vậy làm theo ý ông đi, nói chuyện với nhà bên đó, bắt thằng đó chịu trách nhiệm với con mình, dù sao cũng chỉ còn cách này thôi!”.

Dù Hạ Nhung không cam tâm nhưng tình thế hiện tại của cô ta chỉ có thể làm thế.

Cô ta vừa khóc vừa oán giận, cô ta hết mọi tội lỗi lên đầu Bắc Vy, ánh mắt cô ta hiện lên tia tàn nhẫn và nguy hiểm, cô ta nhất định sẽ trả thù Bắc Vy, không để cô được hạnh phúc trong khi cô ta sống đau khổ thế này, tuyệt đối không!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngọt