Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắc Vy sợ hãi không dám ngẩng đầu lên, cảm giác giống như lúc cô trong con hẻm vào đêm qua, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này.

Cô lắp bắp mở miệng: “Xin..xin lỗi, ba..ba tôi…nói..nói tôi đến đây..”

Người đàn ông cúi xuống, hơi thở mát lạnh phà vào mặt cô: “A, ra là Hạ tiểu thư sao?”.

Nghe anh ta nói cô ngầng đầu nhìn lên, đúng lúc chạm mắt với anh.

Gương mặt tuấn tú đang nghiêm nghị bỗng nhiên có một nụ cười xoẹt qua, nhưng Bắc Vy không nhìn thấy được điều đó.

Cô chớp chớp mắt nhìn anh, sau đó mới nhớ ra lúc nãy người đàn ông kia gọi anh là “Hạo thiếu gia”. Không lẽ anh chính là đại thiếu gia nhà họ Hạo sao?

Cô còn đang lẩn quẩn suy nghĩ thì anh đã nắm cổ tay cô kéo vào bên trong phòng, sau đó để cô ngồi trên ghế sofa.

Bắc Vy bị anh lôi đi một nước làm cô không thể suy nghĩ gì nữa, cô nhìn anh, dù đang rất sợ hãi nhưng vẫn cố bình tĩnh nói: “Anh là đại thiếu gia nhà họ Hạo sao?”.

Người đàn ông đang ngồi trước mặt cô đưa tay lấy bỉnh rượu trên bàn, rót vào hai chiếc ly trên bàn sau đó nhìn cô nói: “Phải, là tôi!”.

Bắc Vy gật đầu, cô không nhìn ly rượu trước mặt mình mà chỉ muốn nhanh chóng nói chuyện rõ ràng rồi rời khỏi chỗ này: “Chắc là anh cũng biết lý do tôi đến đây, cho nên tôi xin phép nói thẳng, tôi không muốn có cuộc hôn nhân này.”

Người đàn ông đang uống rượu đột nhiên khựng lại, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn Bắc Vy, nhiệt độ trong phòng cũng giảm xuống đột ngột làm cô cảm thấy như mình sắp bị đóng băng đến nơi rồi.

Anh cầm ly rượu trong tay, sau đó sờ lên hoa văn trên đó, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt lấp lánh như bầu trời đêm của cô, lạnh giọng nói: “Cô là người đầu tiên dám từ chối tôi, cô có biết mình đã làm tổn thương tôi không?”.

Bắc Vy nhìn thấy sát khí trong mắt anh, cơ thể cô càng ngày càng co cứng lại, cô vội vàng giải thích: “Tôi chỉ nghĩ là anh cũng sẽ không muốn cuộc hôn nhân này, cho nên mới nói thế, hơn nữa với địa vị của anh tôi tin chắc chắn sẽ không ít tiểu thư nhà giàu theo đuổi, tôi chỉ là hữu danh vô thực thôi, sẽ không có lợi ích gì nếu anh lấy tôi đâu cho nên tôi muốn…”

Cô còn chưa nói xong thì anh đã lên tiếng chặn lại: “Sao cô biết tôi không muốn, cô đã hỏi ý tôi chưa mà lại dám tự mình quyết định chuyện này?”.

Anh uống hết chút rượu còn sót lại trong ly, rồi lại tiếp tục nói, lần này còn mang theo sát khí: “Hay là cô đã có người yêu rồi nên mới muốn hủy bỏ hôn sự với tôi?”.

Bắc Vy quả thật bị anh dọa cho sợ chết khiếp, cô vội vàng lắc đầu: “Không có, tôi không có người yêu, chỉ là tôi không muốn kết hôn với người mình không yêu thôi, anh có hiểu không?”.

Anh nghe cô nói xong, lập tức dùng lực bóp mạnh ly rượu trong tay. Một tiếng “Rốp” vang lên, sau đó là tiếng thủy tinh rơi xuống sàn nhà.

Bắc Vy nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình, cô lập tức cứng người, toàn thân dâng lên sự sợ hãi mãnh liệt, hai mắt còn đỏ ứng lên. Cho dù cô có bị cha đánh đến bị thương khắp người cũng chưa từng sợ hãi đến mức muốn khóc như bây giờ.

Hạo Kỳ đưa tay nhận lấy khăn lau từ người đàn ông đang đứng bên cạnh mình, anh vừa lau bàn tay dính đầy máu vừa nhìn cô nói: “Cô có biết hậu quả làm tôi tức giận là như thế nào không?”.

Nước mắt của Bắc Vy bắt đầu rơi xuống, dù không phát ra tiếng nhưng nhìn cô lúc này cực kỳ đáng thương. Cô vừa lo sợ vừa tức, rõ ràng cô chỉ nói những gì mình nghĩ thôi mà, sao đột nhiên lại biến thành cô chọc giận anh chứ.

Hạo Kỳ nhìn thấy nước mặt của cô thì trong lòng liền cảm thấy khó chịu. Lúc nhận ra cô chính là cô gái đêm qua, anh liền nhịn không được muốn chơi đùa với cô, ai ngờ khi nghe cô nói muốn hủy hôn thì lập tức lại tức giận như vậy.

Cô nói không sai, từ trước đến giờ anh chỉ thích làm theo ý mình, không bao giờ nghe theo ý muốn của người khác, kể từ lúc anh du học trở về, anh đã không sống ở nhà họ Hạo nữa mà sống riêng một mình bên ngoài.

Cho nên đã từ rất lâu rồi anh vốn chỉ trở về đó khi ba mẹ gọi anh về hoặc có chuyện quan trọng mà thôi. Anh cũng chẳng quan tâm đến quyền thừa kế vì anh đã tự gầy dựng mọi thứ cho mình rồi.

Lần này Hạo phu nhân lại gọi điện cho anh, bảo anh đi xem mắt với con gái của nhà họ Hạ. Vốn dĩ anh muốn hẹn cô gái đó đến đây là vì muốn cô ta chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, sau đó sợ hãi mà bỏ chạy, như thế anh không cần đuổi đi.

Nhưng anh lại không ngờ người đó lại chính là cô, cho nên lúc nhìn thấy cô anh lập tức ra tay ngăn cản ý định trốn thoát của cô, đây cũng là lần đầu anh lại ham muốn giữ lại một cô gái bên cạnh mình, còn vì những lời nói của cô ấy mà mất kiểm soát nữa.

Bị anh nhìn chằm chằm với ánh mắt đầy sát khí, nước mắt Bắc Vy càng rơi càng nhiều, hai bàn tay cũng co thành nắm đấm, cô đang cắn răng chịu đựng nỗi sợ khi phải đối mặt với anh.

Hạo Kỳ nhìn không nổi nữa liền tức giận lên tiếng: “Cô còn khóc tôi sẽ khiến cô mãi mãi không thể khóc được nữa.”

Bắc Vy nghe thấy lập tức cố gắng nín khóc, sau đó lại nhìn anh với vẻ mặt đáng thương, dáng vẻ này của cô làm anh cảm thấy như cô muốn anh cứu giúp mình.

Thế là anh nhẹ giọng nói: “Tôi rất thích cô, nên từ giờ cô sẽ trở thành vợ chưa cưới của tôi, có hiểu chưa?”.

Bắc Vy mở to đôi mắt ngập nước nhìn anh, hai người mới gặp nhau lần đầu sao anh lại thích cô được: “Thiếu gia nói gì tôi không hiểu, tôi muốn đến đây để nhờ anh giúp tôi trốn đi, chứ không phải như anh nghĩ đâu.”

Hạo Kỳ hừ lạnh một tiếng rồi nhìn Bắc Vy: “Cô nghĩ mình sẽ trốn thoát được sao?”.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngọt