Chap 35: Không thể tin nổi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Chở tôi về.- Nhóc ngồi vào xe, đóng cửa một cách thô bạo khiến vang lên một tiếng rõ lớn, nét mặt vẫn còn giận dỗi.

-Thôi cái nét mặt đó đi.- Hắn ngồi vào ghế lái.

-Hứ…- Nhóc lè lưỡi trêu ngươi hắn, hàng động giống như một con nhím nhỏ tức giận mà xù mấy cái gai trên người mình lên.

-Về đâu?

-Nhà Kiên.

-Cô tới đó làm gì?

-Anh nhiều chuyện thế nhỉ?- Nhóc nhăn mặt chòng ghẹo.

-Được rồi, bà cô già trước tuổi.

-Làm như anh hay lắm.

*

-Buông ra!- Nó vùng vẫy.- Anh cởi trói cho tôi đi.- Nó bị anh trói lại ngay trên chiếc giường trong căn phòng đó. Mọi thứ vẫn như thế, chỉ có điều con búp bê hôm trước không còn ở đây và anh thì không còn là anh của mấy ngày trước mà nó từng gặp.

-Để em chạy về bên Bảo sao? Tôi không điên.- Anh từ tốt cởi chiếc cúc áo đầu tiên trên áo sơ mi.

-Tôi có thể kiện anh đấy.- Nó nói. Anh đã cởi ra chiếc cúc thứ hai.

-Em nghĩ chuyện đó có ích sao? Em không dám làm thế đâu.

-Gì chứ?

-Em không thể làm làm gì tổn hại tới tôi.- Chiếc cúc áo thứ ba đã được mở. Anh tiến lại gần nó.

-Này!- Nó định hét lên nhưng anh đã chặn họng nó lại bằng một nụ hôn.- Ưm…- Một cách vô tình, nó để bản thân bị lôi cuốn vào nụ hôn đó.

Anh lơi dần, lơi dần rồi buông hẳn nó ra.

-Thừa nhận đi, em bị tôi quyến rũ phải không?- Anh cười lạnh sống lưng.

-Không.- Nó lắc đầu dù trong lòng đang thầm nguyền rủa mình. Vừa rồi nó cứ như đã phản bội hắn vậy.- Người tôi thích là Bảo.

-Nhưng người ở bên em, chủ nhân của em là tôi. Em là người của tôi.- Anh khẳng định chắc nịch rồi cắn nhẹ lên đôi môi nó như trừng phạt vì nó nhắc tới hắn trước mặt anh.

-Anh bị ảo tưởng à?

-Không.- Anh lại hôn nó, môi nó như bị môi anh nuốt chửng.

-Bu…ông…r…a!- Nó dùng chân đạp mạnh vào anh nhưng anh né được. Cổ chân nó nhanh chóng bị bàn tay gọng kiềm của anh chụp lấy. Cố rút chân lại nhưng bàn tay anh quá to lớn, quá mạnh. Ấn chân nó xuống giường, anh lướt nhẹ môi xuống vùng cổ trắng ngần của nó.

Bất lực, nó mím chặt môi lại.

Anh sẽ làm điều đó với nó sao? 

Nếu thế thì nó sẽ hận anh suốt đời dù thật sự giữa nó và anh đã có quan hệ gì đi chăng nữa.

Một phút.

Hai phút.

Ba phút.

Không gì xảy ra.

Cúi xuống, nó thấy anh chỉ ôm lấy nó, mắt nhắm nghiền.

-Đã lâu lắm rồi tôi mới tin rằng mình có thể thoải mái ngủ mà không sợ bị ác mộng trong một năm rồi.

-Làm ơn tha cho tôi đi.- Nó lầm bầm.

-Em nói gì vậy?- Anh nhìn nó.- Em muốn quay về bên Bảo như vậy sao?

Nó không nói gì.

-Nếu để em về bên hắn, anh thà giết chết em ở đây còn hơn.- Một bàn tay anh đưa lên cổ họng nó, siết chặt.

-Ax ax…- Nó giằng mình. 

Anh thật sự muốn giết nó.

Rồi bàn tay anh thả ra.

-Không…tôi không thể giết em, tôi thà giết mình còn hơn.

*

Im lặng.

Chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc từng giây nặng trĩu.

Anh ngủ, tay còn ôm chặt nó.

*

Một hình ảnh thoáng qua trong tâm trí nó, cũng giống như vậy.

*

“Cạch”

Nhóc bước vào, chứng kiến cái khung cảnh đó.

-Hai người…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net