16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Từ Hàng Phổ Độ 1

Cám dỗ đầy mật ngọt

Thư Niên sấy khô mái tóc sũng nước, bước ra phòng tắm ngồi vào bàn, sau đó mở chiếc hộp rương mà sư huynh tặng mình.

Quà sư huynh tặng là chiếc lắc tay bạc có một viên đá mắt mèo màu xanh dương, tác dụng trừ tà.

Viên đá mắt mèo hắt ra những chùm sáng lung linh dưới ánh đèn ấm áp, Thư Niên càng xem càng thích, bèn đeo nó lên tay phải rồi sang cảm ơn sư huynh.

Cậu gõ cửa phòng Úc Từ Hàng.

Vừa ăn xong cơm tối, Lý Đại tặng quà sinh nhật cho Thư Niên xong lại đi mất, Thư Niên thì ở đây, Úc Từ Hàng đã chuẩn bị phòng ngủ cho cậu rồi, bảo rằng sau này cậu cứ đến thường xuyên, còn mua sẵn đồ ngủ luôn.

Sư huynh vừa đẹp trai vừa tốt bụng như vậy chắc tìm cả thế giới cũng không ra người thứ hai đâu nhỉ?

Thư Niên nghĩ bụng, khi cửa phòng mở, cậu tươi cười cất tiếng gọi thật ngọt ngào: "Sư huynh!"

Úc Từ Hàng bật cười, mời cậu vào: "Chưa ngủ à?"

"Chưa, sư huynh cũng chưa ngủ mà."

Thư Niên thấy khe cửa của hắn có ánh đèn hắt ra nên mới gõ, vả lại cũng chưa khuya lắm, mới chín rưỡi.

Cậu vào phòng ngủ của sư huynh, tò mò đánh giá xung quanh, phòng của sư huynh cũng lấy đen trắng xám làm chính, sạch sẽ ngăn nắp, chẳng có hơi thở sinh hoạt gì cả.

Trên bàn có một quyển sách đang mở, chắc ban nãy sư huynh đang xem.

Thư Niên hỏi: "Đây là sách gì?"

"Thái thượng linh diệu đạo đức độ ách chân kinh." Úc Từ Hàng nói, "Cùng xem nhé?"

Thư Niên lắc đầu nguầy nguậy: "Thôi thôi." Cậu nghĩ chắc sư huynh đang làm việc, bèn nói: "Em không có việc gì, chỉ đến cảm ơn sư huynh thôi, em thích lắc tay anh tặng lắm."

"Vậy thì món quà này đã phát huy giá trị của nó." Úc Từ Hàng nhìn cổ tay cậu, mỉm cười, "Uống gì nhé? Để anh chuẩn bị."

Thấy sư huynh không có ý tiễn khách, Thư Niên chớp mắt, tuy cậu đánh răng rồi nhưng...

"Muốn đồ ngọt, anh có không?" Cậu hỏi. Quá lắm thì đánh răng lại thôi.

Úc Từ Hàng cười gật đầu, lấy chocolate sữa cho cậu, Thư Niên vui vẻ nhận ly rồi tán gẫu với sư huynh.

Qua cuộc trò chuyện, Thư Niên biết Úc Từ Hàng theo bố mẹ ra nước ngoài từ nhỏ, sau bố mẹ qua đời, hắn không còn người thân bèn sống một mình ở nước ngoài nhiều năm, chỉ mới về nước hai tháng gần đây.

"Sau này anh sẽ ra nước ngoài nữa chứ?" Thư Niên hỏi.

"Không." Úc Từ Hàng lắc đầu, "Không có lý do để về đó."

"Ở lại đây mới tốt." Thư Niên nghiêng đầu nhìn hắn, "Ít ra ở đây có em và sư phụ nè."

Úc Từ Hàng nhìn sâu vào mắt cậu, trả lời: "Em nói đúng, anh sẽ không đi nữa."

Thư Niên hài lòng. Tuy mới quen thôi nhưng cậu rất thích sư huynh Úc Từ Hàng, hễ nghĩ tới việc sau này sẽ thường xuyên gặp mặt thì vui lắm.

Hai người trò chuyện hồi lâu, Thư Niên buồn ngủ rồi vô thức ngủ gục trên sofa. Tay cậu buông thõng, chiếc ly rơi xuống chợt lơ lửng giữa không trung khi Úc Từ Hàng liếc mắt sang, sau đó "hạ cánh" nhẹ nhàng xuống mặt đất.

"Két", cửa tủ mở, Úc Từ Hàng lấy chăn mỏng đắp lên người Thư Niên.

Thư Niên vẫn ngủ ngon lành không bị giật mình tỉnh lại, tóc rũ xuống, gò má hồng hào, đôi môi đỏ căng mọng trông càng ngọt ngào hơn, cám dỗ như mật ngọt.

Úc Từ Hàng lẳng lặng nhìn cậu, đầu ngón tay lướt nhẹ trên hàng mi, cuối cùng chỉ xoa nhẹ mái tóc đen của cậu, mắt đầy ý cười trìu mến.

"Vù..."

Chợt có cơn gió lạnh thổi vào khe cửa sổ, Úc Từ Hàng hờ hững liếc sang, vài con bướm màu sắc sặc sỡ bỗng xuất hiện, đôi cánh của chúng lay động bay xuyên qua cửa sổ, vào trong nhà.

Chúng vừa vào, trong phòng bắt đầu vương làn hương lạnh lẽo kỳ ảo, đôi cánh dài rộng lất phất hạt bụi óng ánh, chúng vờn quanh Thư Niên, đậu lên tóc cậu đầy thân mật, thậm chí có con còn đậu lên môi như đang hôn cậu.

Úc Từ Hàng vươn tay bắt lấy con bướm to nhất, nói với vẻ hờ hững: "Sốt ruột thế à?"

Tay co nhẹ bóp nát cánh bướm, máu văng ra hóa thành luồng khí đen, bấy giờ những con bướm khác cũng biến thành khí đen tà ác.

"Cậu có thể chết vì em ấy." Giọng Úc Từ Hàng đầy lạnh lùng, "Nhưng em ấy không phải đóa hoa của cậu."

Chỉ có tiếng gió đáp lại hắn.

Thư Niên choàng tỉnh lúc nửa đêm, nhận ra mình ngủ quên trên sofa quấy rầy Úc Từ Hàng nghỉ ngơi, cậu xin lỗi trong ngượng ngùng rồi về phòng đánh răng lại. Hôm sau ăn sáng xong, cậu bèn chào tạm biệt Úc Từ Hàng.

"Rảnh cứ đến chơi nhé." Úc Từ Hàng cười nói, "Anh luôn chào đón em."

"Sư huynh cũng có thể sang chỗ em chơi." Thư Niên chân thành rằng. Họ thêm WeChat và trao đổi số điện thoại, chỉ cần ới một tiếng là có thể gặp nhau ngay thôi.

Thư Niên rời nhà sư huynh về trường. Trường họ đã khai giảng năm mới, nhưng Thư Niên học năm tư không có tiết, chỉ về để điểm danh nên muộn vài ngày cũng chẳng sao.

Thành tích của cậu khá tốt, thi đỗ đại học điểm, đây cũng là ngôi trường bình thường nhưng có mở thêm Khoa Huyền học, Thư Niên là sinh viên khoa này chuyên ngành Thiên sư.

Về đến trường Thư Niên mới ý thức được sự thật là mình đã nổi tiếng.

Trước đây nhờ gương mặt xinh đẹp, học lực khá giỏi, cậu vốn đã vang danh trong trường và được nhiều người theo đuổi rồi, nhưng cũng không khoa trương như bây giờ, bất kể đi tới đâu cũng bị người khác nhận ra ngay.

Thư Niên chẳng có cảm xúc gì với việc bị người khác chú ý, cậu chỉ đau đầu khi những lời thanh minh trên vlog của mình gần như đều vô ích, đa phần mọi người vẫn cảm thấy cậu và "hắn" có quan hệ mập mờ.

Ngay cả người bạn thân còn nghĩ thế. Cậu ta cũng là thiên sư, biết nụ hôn mà Thư Niên bảo dùng để diệt ma là nói điêu thôi, mà dù là thật đi chăng nữa, cậu ta chưa từng thấy Thư Niên dùng cách hôn môi để diệt trừ con ma nào bao giờ, vậy sao lại chấp nhận làm vậy với lệ quỷ đó?

Thư Niên hết đường chối bèn mặc kệ luôn, thế là cậu suốt ngày đeo khẩu trang ra đường để không gây chú ý. Có người móc nối quan hệ với trường, ra số tiền lớn nhờ cậu tính quẻ hoặc sửa phong thủy nhưng cậu đều từ chối, chỉ nhận mấy việc cứu người khẩn cấp.

Hôm nay Thư Niên đến tiệm chuyên bán đồ dùng huyền học mà cậu quen để mua ít đồ, ông chủ thấy cậu thì cười khà khà chào hỏi: "Sao giờ mới đến? Chờ cậu mấy hôm rồi."

"Anh có chuyện gì à?" Thư Niên chớp mắt.

Ông chủ khá thân với cậu, bấy giờ không hề khách sáo: "Giờ cậu nổi tiếng quá ai cũng biết, ký tên cho tôi nhé để tôi mang tặng người ta."

"Mấy chữ ký trước đây chưa đủ sao?" Thư Niên hỏi. Ông chủ này khá thú vị, đoán rằng tương lai cậu sẽ vang danh lừng lẫy nên đã xin rất nhiều chữ ký của cậu, vậy mà còn chưa đủ, anh ta mang đi tặng bao nhiêu người thế?

"Khác nhau."

Ông chủ xoay người vào trong ôm một chiếc áo liệm sặc sỡ ra, đưa bút lông cho Thư Niên.

"Lần này nhờ cậu ký lên áo liệm, có chữ ký của đại thiên sư, mọi người tranh nhau sứt đầu mẻ trán mua mấy cái áo liệm này, bảo là mặc vào chẳng những không bị biến thành con ma bơ vơ lạc lõng, mà cả quỷ sai cũng sẽ cả nể họ."

Thư Niên: "..." Không có đâu, không phải đâu, đừng tìm cậu chứ.

Ông chủ kéo Thư Niên sang ký tên, Thư Niên từ chối, trong lúc giằng co thì vài con bướm bay vào tiệm lượn quanh Thư Niên, hương thơm triền miên, màu sắc cánh bướm cũng sặc sỡ y hệt chiếc áo liệm.

"Sao còn tới tận đây? Xùy, ra ngoài."

Ông chủ nhíu mày cầm chổi lông gà đuổi mấy con bướm đi, nhưng mấy con bướm chẳng những không sợ người mà còn bám vào Thư Niên, cứ như cậu là đóa hoa đầy mật ngọt vậy.

Thư Niên phủi chúng đi, cánh của chúng toàn là âm khí, chắc chắn có vấn đề, nhìn vẻ mặt phản cảm của ông chủ có lẽ biết chuyện, cậu bèn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Cậu không biết à?" Ông chủ nhìn cậu, "Ông lớn thành phố bên cạnh chết rồi, sau khi ông ta chết thì bướm bay đầy thành phố, mấy ngày qua lan tới chỗ chúng ta luôn, xui xẻo thật."

Bấy giờ Thư Niên mới nhớ cậu cũng từng nghe nói đến nhân vật này.

Ông lớn vừa qua đời tên Triệu Bành, là doanh nhân ở thành phố Xương Hồng bên cạnh, chủ yếu kinh doanh nhà hàng. Ông ta đã đưa nền kinh tế của cả thành phố phát triển đi lên, còn tham gia hàng loạt hoạt động từ thiện, được chính phủ truy tặng danh hiệu vinh dự Doanh nhân xuất sắc, khá nổi tiếng trong toàn tỉnh.

Thế nhưng, Triệu Bành đã qua đời đầy bí ẩn vào ba tháng trước, cái chết vô cùng khủng bố, lúc phát hiện thi thể, nội tạng và máu thịt của ông ta đã biến mất, chỉ còn lại lớp da người và bộ xương, ấy vậy mà cái xác vẫn phình to bởi bên trong chứa đầy trứng bướm.

Mấy con sâu đầy lông bò lúc nhúc từ những cái lỗ trên người ông ta, chúng làm kén ngay trên người ông ta rồi hóa thành những con bướm xinh đẹp tung cánh bay lượn, sắc màu sặc sỡ đến buồn nôn.

"Sau khi ông ta chết," ông chủ thấy Thư Niên chưa biết chuyện sau khi Triệu Bành chết, bèn kể thêm với cậu, "người ở Xương Hồng dần nhận ra thành phố ngày càng nhiều bướm, quá dày đặc."

"Phấn vẩy ra từ cánh của chúng rơi trúng người sẽ bị choáng váng, điều quái quỷ hơn là nhân viên vệ sinh và pháp y xử lý xác chết của Triệu Bành đều chết sạch, tình trạng khi chết giống hệt Triệu Bành, bị trứng bướm hút cạn máu thịt và có thêm vô số con bướm phá kén bay ra.

"Người bên đó đã áp dụng các biện pháp tiêu diệt nhưng vẫn chưa đạt được hiệu quả, bèn mời người trong giới huyền học đến xem, họ bảo là có âm hồn rất mạnh quấy phá, giờ không biết thế nào rồi, chắc cũng chưa kiểm soát được, không thì mấy con bướm cũng chẳng lan sang tận chỗ chúng ta."

Ông chủ tức tối lắm, Thư Niên đang đăm chiêu nhìn mấy con bướm đang lưu luyến ngoài cửa thì chợt nhận được tin nhắn từ ekip chương trình Đêm trong nhà ma.

.

Group chat chồng chưa cưới 16

Số 3: Niên Niên bị chủ group dụ dỗ rồi, chạy mau, anh ta không phải sư huynh thật đâu, anh ta đáng sợ hơn ai hết đó, anh đừng gửi tin nhắn chúc ngủ ngon với anh ta nữa! (meme bé mèo khóc thút thít)

Số 1 (chủ group): (ảnh)

Số 1 (chủ group): Ảnh tự sướng Niên Niên gửi cho tôi, đáng yêu quá.

Số 3: Ảnh mờ thế, không gửi ảnh HD sao tôi lưu được!

Số 1 (chủ group): Tại sao tôi phải gửi?

Số 1 (chủ group): Tôi chỉ muốn cho các cậu biết chúng tôi rất thân với nhau. (mỉm cười)

Số 4: Anh chết đi.

Số 4: Mấy con bướm này là ai nữa?

Số 5: Là đây. @Số 2

Số 3: ...

Số 3: Sao lại là quản lý? Có thật là quản lý ít nói như mắc chứng sợ giao tiếp xã hội kiêm lãnh cảm không thế!

Số 4: So sánh với cậu thì ai cũng giống mắc chứng sợ giao tiếp cả.

Số 3: Tôi sai rồi, anh ta không lãnh cảm, kẻ ghê tởm suốt ngày xun xoe bám rịt lấy Thư Niên sao mà bị lãnh cảm được, anh cũng tránh xa Niên Niên ra!

Số 2 (quản lý): ...

[Thành viên Số 3 đã bị quản lý cấm chat.]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei